Tuy rằng rất muốn thanh trường kiếm này, nhưng Triệu Nhã biết, lão sư đặc biệt tới Hồng Hải Thành, là vì Vô Hồn Kim Nhân. Nếu như bởi vì giúp nàng mua thanh kiếm, dẫn đến cuối cùng không có tiền mua, nhất định sẽ hối hận cả đời.
- Thích là tốt rồi. Linh thạch không đủ, có thể nghĩ biện pháp khác là được!
Biết suy nghĩ của nàng, Trương Huyền nói.
Trước đó vẫn không gặp được thứ thích hợp, nên không giúp bọn họ mua. Hiện tại nếu thấy được, tất nhiên phải mua lại.
- Nghĩ biện pháp? Bây giờ còn có thể có biện pháp nào?
Triệu Nhã sửng sốt.
Vì năm nghìn linh thạch này, lão sư ngay cả Giám Bảo các người ta cũng hủy đi, đi nơi nào kiếm nhiều linh thạch hơn?
Cũng không thể hủy đi cả phòng đấu giá này chứ?
- Đơn giản!
Trương Huyền khẽ cười, khoát tay áo nói với Tôn Cường:
- Đi gọi người chịu trách nhiệm buổi đấu giá qua!
- Vâng!
Tôn Cường chớp mắt, không hiểu nổi chuyện gì xảy ra.
Chỉ có điều, mặc dù không biết là mục đích của thiếu gia, nhưng nếu làm như vậy, nhất định là có dự định. Hắn cũng không nói nhiều, xoay người rời khỏi.
Đám người Triệu Nhã đưa mắt nhìn nhau... Lẽ nào lão sư thật sự dự định phá phòng đấu giá này?
Thời gian không lâu, Tôn Cường đã dẫn theo một người trung niên đi tới.
Dựa theo đạo lý, thân phận của hắn, không có khả năng gọi người đến. Chỉ có điều, đây là phòng của Tái các chủ, cũng coi như cáo mượn oai hùm, mượn một chút thế lực.
- Tái các chủ!
Vừa tiến vào phòng, người trung niên lại đưa mắt tập trung ở trên người lão già.
- Lạc chấp sự, ngươi tới rồi. Giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Trương sư!
Tái các chủ mỉm cười:
- Trương sư, vị này chính là Lạc chấp sự, Lạc Tần. Trong buổi đấu giá có chuyện gì tìm hắn, cơ bản đều có thể giải quyết!
- Trương sư?
Lúc này Lạc Tần mới chú ý tới người thanh niên này. Hắn ngồi cùng hàng với Tái các chủ, trên phương diện khí chất hoàn toàn không yếu, rõ ràng địa vị không thấp.
- Không biết Trương sư tìm tại hạ vì chuyện gì?
Hắn tiến lên một bước, mỉm cười ôm quyền.
- A, muốn thêm một món khác bán đấu giá!
Trương Huyền nói.
- Thêm đồ?
Lạc Tần sửng sốt, nhất thời mặt lộ vẻ khó xử:
- Cái này... Buổi đấu giá đã bắt đầu, còn muốn thêm, sợ rằng đã không làm được...
Trước đó không nói, lúc này còn muốn đồ bán đấu giá, đùa gì thế.
Huống gì, ai cũng không biết đồ ngươi muốn thêm, đáng bao nhiêu tiền. Vạn nhất là một đồ giả, danh tiếng của phòng đấu giá chẳng phải sẽ đập nát ở trong tay hắn sao?
- Đừng có vội vàng từ chối. Xem xong mới quyết định!
Biết đối phương sẽ có loại thái độ này, Trương Huyền hoàn toàn không để ý chút nào, bàn tay ngăn lại, cắt ngang lời của hắn.
- Được rồi!
Mặc dù có chút không muốn, nhưng nghĩ tới người này là khách của Tái các chủ, lại được gọi là “sư”, khẳng định vị không thấp, Lạc Tần vẫn không nhịn được gật đầu.
Tái các chủ cũng kỳ quái nhìn qua, muốn xem thử người thanh niên khiến cho hắn vẫn hiếu kỳ này rốt cuộc có thể lấy ra cái gì.
Theo đạo lý, nếu như thật sự có bảo vật gì, có thể bán ra ở trên buổi đấu giá, khẳng định trước đó đã hỏi thăm, không đến mức phải xông qua Lưu Thương Khúc Thủy, làm cho bọn họ bị động như vậy.
Vù!
Trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, trong tay đối phương xuất hiện thêm một vật. Vừa nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của thứ này, thân thể Tái các chủ thoáng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì nôn ra máu.
Chỉ thấy lòng bàn tay của người thanh niên đặt một bức tranh. Đó chính là bảo vật thứ hai của Lưu Thương Khúc Thủy.
- Lại là thứ này. Xem có thể giúp ta bán đi hay không!
Trương Huyền thản nhiên nói.
Vật đáng tiền trên người hắn, tất nhiên là bảo bối mới nhận được từ Lưu Thương Khúc Thủy.
Nếu có thể trở thành trấn các chi bảo của Giám Bảo các, chỉ cần bán đấu giá, đừng nói mua một thanh trường kiếm, cho dù mua hai thanh, cũng không khó lắm.
Nguyên nhân chính là như vậy, mặc dù biết rõ tiền trên người có khả năng không đủ mua Vô Hồn Kim Nhân, hắn cũng không quá để ý.
- Trương sư, thứ này... vô cùng trân quý, vẫn đừng bán...
Tái các chủ xấu hổ cười, trong lòng nhỏ máu.
Đây chính là đồ trong Giám Bảo các bọn họ...
Ngươi nhận chủ ngược lại cũng thôi, còn coi như để cho bảo vật tìm được nơi chốn cuối cùng. Bán đi... Chuyện gì thế này.
- Nếu như cảm thấy bán đáng tiếc... Tái các chủ có thể mua về! Đều là người quen, ta cũng không lấy đắt. Năm nghìn linh thạch là được...
Trương Huyền cười khanh khách nhìn qua.
- Khụ khụ...
Sắc mặt nhất thời đỏ lên, Tái các chủ thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Được rồi, ngươi vẫn tiếp tục đi....
Hắn ngay cả ba nghìn linh thạch cũng không lấy ra được, đi nơi nào tìm năm nghìn?
Cho dù không đành lòng để bảo bối Giám Bảo các trôi nổi ở bên ngoài, lúc này hắn cũng không có biện pháp.
- Vật này là chính phẩm, có thể để cho Tái các chủ giám định!