Một khi bán ra tất cả, nếu muốn tìm nữa thì gần như là không có khả năng.
Dù sao, cái nghề nghiệp như Vu Hồn sư này sớm đã biến mất ở trong dòng sông lịch sử. Thứ như Vô Hồn Kim Nhân, dùng một cái thiếu một cái, muốn tìm được đầu thứ năm, thực sự quá khó khăn.
Lại nói, linh thạch trung phẩm hắn cũng không quá thiếu, tâm lý đã có chuyển biến, cho nên cũng không quá muốn bán.
“Trương sư, tại hạ chính là Hồ trưởng lão Hàn Thanh tông, vị này là Tống Siêu Danh sư, chắc hẳn các ngươi đã sớm nhận biết...
Ngay khi hắn đang chần chờ, Hồ trưởng lão, Tống Siêu đã đi tới trước mặt.
“Ồ, bái kiến Hồ trưởng lão!
Thấy hắn đã đi tới trước mặt, Trương Huyền ôm quyền, có chút lúng túng gãi đầu một cái: “Thực sự thật không tiện, trước đó quả thực ta có ba đầu Vô Hồn Kim Nhân, chỉ là... Các ngươi tới quá muộn, ta đã bán đi, hiện tại trong tay ta ngay cả một đầu cũng không có... Cảm phiền các ngươi đi một chuyến tay không rồi!
Chuyện Mặc Hồn Sinh không thể nhiều lời, lại không tiện từ chối, cho nên hắn có thể nói đã bán ra Kim nhân mà thôi.
“Bán rồi? Không nghĩ tới kết quả này, Hồ trưởng lão sững sờ.
“Đúng vậy a, ngươi cũng biết rồi đó. Thứ như Vô Hồn Kim Nhân này liên quan tới bí mật Vu Hồn sư. Người muốn mua thực sự quá nhiều, ta cũng chỉ có mấy đầu kia mà thôi...
Trương Huyền lắc lắc tay, mặt đất lập tức ầm ầm chấn động, một bóng người cao to từ trong viện vội vã đi ra.
“Thiếu chủ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, người không sao chứ...
Mặc Hồn Sinh tràn ngập lo lắng nhìn qua.
Hắn canh giữ ở nội viện bảo hộ cho thiếu gia an toàn, kết quả thiếu gia lại bị người ta dùng một quyền đánh bay ra ngoài. Cho nên hắn lập tức chạy tới, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đây là... Vô Hồn Kim Nhân còn sống...
Trước mắt Hồ trưởng lão tối sầm lại.
Đại ca, không phải ngươi nói Vô Hồn Kim Nhân đã bán hết rồi ư? Cỗ này thoáng cái chạy đến, lại còn sống... Thì là cái quỷ gì đây?
“Khụ khụ!
Không nghĩ tới vừa mới nói đã bán xong thì cái tên này đã chạy ra khỏi, Trương Huyền rất là xấu hổ nói: “Cái này, cái này... Không phải là Kim nhân, là một hộ vệ của ta. Người tu luyện một loại võ công kỳ quái cho nên mới biến thành như vậy!
“Kỳ quái võ công?
Hồ trưởng lão, Tống Siêu lần nữa run rẩy.
Ngươi cho rằng chúng ta mù sao?
Đây rõ ràng chính là Vô Hồn Kim Nhân mà?
Tất cả mọi người đều là Danh sư, coi như nhãn lực có kém. Thế nhưng hộ vệ là người hay là Kim nhân thì bọn họ vẫn có thể phân biệt ra được.
“Được rồi!Có điều, đối phương đã không muốn nói thì bọn hắn cũng không tiện truy cứu. Dù sao, kim nhân là việc nhỏ, có thể kết giao cùng vị Trương sư này mới là quan trọng nhất.
Lại hàn huyên vài câu, thấy Trương Huyền không có ý định bán ra kim nhân, Hồ trưởng lão, Tống Siêu đành phải lui ra ngoài.
Trước khi đi bọn hắn cũng được dặn dò, chuyện Mặc Hồn Sinh đừng truyền loạn ra ngoài.
Hai người vừa đi, Trương Huyền lập tức nổi giận đùng đùng nhìn về phía tên to con trước mắt: “Ngươi dùng bộ dáng này chạy đến là muốn làm hco người khác nhận không ra đúng không?
Vô Hồn Kim Nhân liên quan tới Vu Hồn sư, vốn dã thứ rất là mẫn cảm. Lại còn một đầu còn sống, hơn nữa còn có thể chạy loạn. Nếu chuyện này truyền đi, nhất định sẽ có không ít phiền phức.
“Ta... Mặc Hồn Sinh cũng biết mình đã gây ra rắc rối, hắn bối rối, ấp úng nói.
“Ngươi có biện pháp che dấu khí tức và dung mạo trên người ngươi hay không?
Biết cũng không thể trách đối phương, dù sao trước đó hắn cũng không nghĩ tới chuyện này. Vì vậy Trương Huyền hừ một tiếng, hỏi.
“Có biện pháp, chẳng qua có khả năng phải cần thời gian vài ngày...
Mặc Hồn Sinh chần chờ một chút rồi nói.
“Vậy là tốt rồi, mấy ngày nay đừng xuất hiện...
Thấy có đã biện pháp che giấu khí tức và dung mạo, lúc này Trương Huyền mới gật gật đầu. Lại nhìn về phía Tôn Cường ở cách đó không xa: “Tôn quản gia, những ngày gần đây ta bế quan có chuyện gì hay không?
Vừa về đã bế quan, xấp xỉ nửa tháng, có lẽ cũng đã xảy ra không ít chuyện.
“Bẩm báo thiếu gia, lần trước sau khi lão gia xuất hiện, những tông môn khác đều khiêm tốn hơn không ít, không có người tới tìm phiền toái. Mấy ngày nay Khang đường chủ, Triệu minh chủ còn có Phi Vũ công chúa mỗi ngày đều đến. Chỉ có điều, biết ngươi bế quan cho nên tất cả đều rất thất vọng mà rời đi.”
Tôn Cường nói.
Có lão gia chấn nhiếp, Vạn Quốc thành yên tĩnh trước nay chưa từng có, đệ tử tông môn trước đó phách lối không gì sánh được thì hiện tại cũng đều nhu thuận giống như mèo nhà vậy. Không dám tùy ý làm bậy, sợ trong lúc lơ đãng chạm phải Dương sư gặp xúi quẩy, từ đó làm cho toàn bộ tông môn bị người hủy diệt.
“Còn nữa... Đinh Hồng châm ngòi ly gián người khác, từ ban đêm khi thiếu gia trở về đã bị La Hoàng tông chủ Lưu Vân tông giết chết!Suy nghĩ một chút, Tôn Cường tiếp tục nói.
Ngày đó Trương Huyền ngụy trang thành Dương Huyền, vốn định giết tai hoạ ngầm này. Thế nhưng vừa động thủ, nhất định sẽ làm rò rỉ thực lực, lại thêm Dương sư có thân phận tôn quý, làm sao có thể tự mình ra tay được chứ? Cho nên hắn cũng không có ra tay.
Chỉ là, xem ra vị tông chủ Lưu Vân tông này rất hiểu chuyện, biết ý nghĩ của hắn cho nên đã sớm hỗ trợ giết chết, đỡ hắn phải đi qua tìm kiếm.
“Trừ việc đó ra còn có chuyện gì nữa không?
Trương Huyền hỏi tiếp.
“Lộ Xung tiểu thiếu gia mấy ngày nay đã tỉnh lại. Còn lại chính là thi đấu Danh sư sắp bắt đầu...
Tôn Cường đang muốn nói tiếp thì đã nghe một đạo thanh âm nhàn nhạt từ bên ngoài truyền tới.
“Đường chủ Danh sư đường Hồng Viễn nhất đẳng đế quốc, Mạc Cao Viễn Danh sư lục tinh đỉnh phong tới cầu kiến Dương sư!