Thiên Hạ Vô Song

Chương 188: Võ Hiệp (2)

Vù vù, tính tình của Chu tương đối ngay thẳng, nếu như đại nhân cho hắn
thì hắn không chút khách khí, cầm chặt chuôi kiếm mà bắt đầu huy động,
vung vẩy xé gió vù vù. Chuôi kiếm bản rộng này Diana còn không cầm nổi,
nhưng ở trong tay của Chu thì nó có cảm giác như là dao ăn vậy, không có chút cảm giác nặng nề nào, nhẹ nhõm như không có gì, vung vẫy vài cái
Chu dừng tay lại, cẩn thận vuốt ve rộng thân kiếm, yêu thích không buông tay chậm rãi hoạt động ngón tay của mình. Không ngừng sờ lên mũi kiếm.

- Đại nhân, thật sự cho ta sao?

Kinh hỉ Chu không chút che dấu tâm tình yêu thích của mình, nhìn qua Mạnh
Hàn vẻ mặt chờ mong. Thậm chí còn mang theo một chút sợ hãi, tay phải
nắm thật chặc chuôi kiếm, giống như sợ buông lỏng tay thì chuôi kiếm bản rộng này sẽ lập tức bay ra khỏi tay của hắn vậy.

- Đương nhiên!

Mạnh Hàn không chút do dự khẳng định:

- Bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, chuôi kiếm nầy thích hợp cho ngươi, đương nhiên là cho ngươi rồi!

Một câu tục ngữ đơn giản kiếp trước của hắn, Mạnh Hàn tùy tiện nói ra.

Chu căn bản không có ý thức được Mạnh Hàn nói cái gì, vẻ mặt của hắn vui
mừng, nếu như không phải ở trước mặt lãnh chúa đại nhân phải bảo trì tư
thế kỵ sĩ. Hắn hận không thể lập tức kêu lên. Nhưng Kiều sau lưng nghe
Mạnh Hàn nói rất rõ ràng, giống như đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt đỏ
lên, bị Mạnh Hàn nhìn thấy.

Hai đội trưởng vệ đội trừ dáng người
thấp bé ra thì khác nhau chính là đỏ mặt. Đối với vấn đề nhỏ bé này Mạnh Hàn chỉ mỉm cười trong nội tâm, sẽ không có suy nghĩ thêm cái gì. Nhưng mà hắn cũng rất hiếu kỳ. Chính mình chưa từng có nhìn thấy Kiều ra tay, đại sư chế tạo kiếm còn không thuận tay sao?

- Kiều, ngươi không thử sao?

Mạnh Hàn nhìn chằm chằm vào Chu đang thử kiếm, chính mình lại không thấy Kiều nhúc nhích, hiếu kỳ hỏi.

- Tay nghề của Howard đại sư nhất định không có vấn đề gì, Kiều quay đầu trở lại nhìn qua lãnh chúa đại nhân, mỉm cười trả lời.

- Ngươi biết đây là tay nghề của đại sư?

Trong nội tâm Mạnh Hàn khẽ động, đối với tâm tư nhạy cảm của Kiều có nhận
thức lần nữa. Hôm nay đại sư rời đi rất nhiều người biết rõ, có thể từ tay nghề của đại sư phỏng đoán ra hai thanh kiếm này cũng không có gì
lạ, nhưng Mạnh Hàn kỳ quái là huynh đệ như nhau, một mẹ sinh ra, Chu
cùng Kiều biểu hiện kém nhau quá xa.

- Nói thật, Kiều, ta cảm thấy hiếu kỳ ngươi thật sự sử dụng kiếm mảnh sao?

Mạnh Hàn tiếp xúc với hai huynh đệ này không phải mới một hai ngày, đối với
hai người bọn họ. Tính cách cũng hiểu rất nhiều, cho nên có mấy lời cũng có thể nói thẳng:

- Ý của ta là rất muốn nhìn kiếm của ngươi như thế nào, có thể chứ?

- Đương nhiên, đại nhân.

Lãnh chúa đại nhân yêu cầu như vậy đừng nói là hắn kỵ sĩ thủ hộ, cho dù quan hệ cao thấp đơn thuần cũng phải làm theo. Huống chi lãnh chúa đại nhân
cơ hồ không có dùng khẩu khí ra lệnh gì đó. Ngược lại mà dùng giọng điệu thương lượng, Kiều rất khó cự tuyệt yêu cầu như vậy.

Âm thanh kiếm ra khỏi vỏ, Kiều đã cầm chuôi kiếm mảnh trong tay.

- Chu, cùng ta luyện tập một chút.

Âm thanh của Kiều vang lên, Chu còn đang đắm chìm trong hưng phấn vì có
được thanh kiếm mới cũng thuận tiện ứng một tiếng. Sau đó huy kiếm chém
tới.

Kiếm mảnh của Kiều giống như linh xà. Từ những góc độ không
ngờ đâm tới đối thủ. Đinh một tiếng, trùng trùng điệp điệp đâm vào kiếm
bảng rộng của Chu, phương hương huy kiếm của Chu mang theo lực đạo rất
lớn, sau đó cổ tay Kiều khẽ đảo. Kiếm mảnh đặt ngay cổ họng của Chu.

Đối mặt với tình hình như vậy Chu và Kiều dường như đã diễn luyện qua vô số lần, mũi kiếm quét ngang ngăn được đường đi của kiếm mảnh. Hai người
ngươi tới ta đi giống như đang luyện tập, có công có thủ, chiến thành
một đoàn. Từ tràng diện này mà nhìn thì Kiều thiên về tốc độ cao, chiếm
cứ thượng phong, thường xuyên chủ động công kích, hơn nữa thỉnh thoảng
từ các góc độ kỳ quái đâm tới làm cho người ta khó lòng phòng bị được.
Tuy tốc độ của Chu chậm, nhưng mà lực đạo lớn, hơn nữa thân kiếm cũng đủ rộng, thực sự hữu kinh vô hiểm ngăn cản từng công kích của Kiều, ngẫu
nhiên còn phản kích lăng lệ ác liệt.

Thời điểm này Kiều đối mặt
công kích của Chu lại không cách nào đối kháng chính diện, chỉ dùng thân pháp linh xảo tránh đi, sau đó công kích đối phương nhằm ngăn cản thế
công, khiến cho Chu không thể không đình chỉ công kích chuyển thành
phòng ngự.

Luyện tập như vậy hai người đoán chừng cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần, quen việc dễ làm, thập phần tự nhiên. Dường
như cũng không có hao phí bao nhiêu sức lực cả. Mạnh Hàn cho tới bây giờ mới phát hiện vì cái gì góc đọ công kích của Kiều lại xảo trá quỷ dị
như thế, thì ra là hắn dùng tay trái. Kiều là thuận tay trái.

Demi cùng Diana chưa từng có nhìn qua đánh nhau đặt sắc như thế này, hai
gương mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng lên, thỉnh thoảng vỗ bàn tay cổ vũ
cho Kiều cùng Chu cố gắng lên.

Mạnh Hàn cũng nhìn qua cảnh này,
chỉ có điều hắn xem qua rất nhiều phim võ hiệp ở kiếp trước, phương thức chiến đấu ngươi tới ta đi của hai người cũng không biết đặc sắc gì đó,
ngược lại có hương vị không được tự nhiên. Chẳng lẽ Kiều cùng Chu chỉ có thể làm được tới mức này?

Mặc dù Kiều trong luyện tập cũng
thường xuyên chú ý sắc mặt của Mạnh Hàn, nhìn thấy hắn nhíu mày, lập tức nhao nhao quát hai người ngưng lại, hai người đồng loạt đình chỉ động
thủ, đứng nguyên tại chỗ. Demi cùng Diana đang xem đặc sắc như thế, thấy bọn họ đột nhiên dừng lại nhịn không được toát ra thần sắc thất vọng.
Nhưng mà hai nữ dường như không có biểu hiện đặc biệt gì cả, bởi vì các
nàng nhìn thấy Mạnh Hàn đang cau mày.

- Đại nhân, có vấn đề gì sao?

Kiều đối với bộ dáng cau mày của Mạnh Hàn thập phần khó hiểu, đại nhân là ma pháp sư, chẳng lẽ cũng tinh thông chiến đấu? Hay ;à bọn họ chưa xuất
toàn lực cũng bị lãnh chúa đại nhân nhìn ra, xem không hài lòng?

- Hai người các ngươi...

Mạnh Hàn duỗi cánh tay ra vung vẩy một cái, làm ra một loại tư thế chiến
đấu. Ở trước mặt người mình nhất là trước mặt song bào thai, cho tới bây giờ hắn không dấu diếm cái gì. Hắn hy vọng bọn họ có thể làm rất tốt.

- Giống như có một chút không ổn.

Ngay cả Demi cùng Diana đều kinh ngạc và kỳ quái nhìn qua lãnh chúa đại
nhân, đoán chừng đang kỳ quái lãnh chúa đại nhân lúc nào đã sử dụng kiếm chiến đấu rồi? Nhưng biểu lộ của Mạnh Hàn một chút cũng không phải
giống như đang nói đùa. Thập phần chăm chú, Kiều cùng Chu đưa mắt nhìn
qua nhau, đều không nói gì. Tuy cũng đang hy vọng Mạnh có thể giải thích thêm là thế nào.

- Hai người các ngươi đều có đặc điểm của riêng mình.

Mạnh Hàn nói ra một câu khẳng định, sau đó bắt đầu chuyển hướng tổng kết:

- Nhưng mà Chu, ngươi sử dụng trọng kiếm thật sự chưa phát huy ra đặc
điểm của trọng kiếm cần có, Kiều, kiếm mảnh của ngươi cũng như vậy, có
lẽ có chút săc bén. Như bây giờ hình như không phải là như vậy.

- Thỉnh đại nhân chỉ giáo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất