Thiên Hạ Vô Song

Chương 306: Tình Nghi Có Hậu Trường

Chỉ có điều, bọn họ tính toán mưu đồ không tồi. Dường như bọn họ cũng không ngờ được sản nghiệp của Mạnh Hàn cũng không phải có thể tùy tùy
tiện tiện chiếm lấy như vậy. Về điểm này có lẽ tất cả mọi người đều
không ngờ được.

- Franky, ta nghĩ, ngươi nên giúp ta truyền đi tin tức sản nghiệp tơ lụa không có cách nào chiếm được.

Mạnh Hàn đột nhiên nở nụ cười, nhìn Tử tước Francis:

- Ta đang nghĩ, sau khi những người kia biết tin tức như vậy, có thể còn
hài lòng bật cười, tự cho là đã thực hiện được nữa hay không?

Francis ngẩn người, sau đó cũng cười ra tiếng:

- Ta cũng rất muốn nhìn thấy bộ dáng của bọn họ lúc đó.

Nói xong, hắn hứng thú bừng bừng rời khỏi lữ quán.

Sau khi tiễn Francis đi rồi, Mạnh Hàn không trở lại gian phòng của mình, mà ra hiệu Demi và Diana đi về trước. Bản thân hắn lại đứng ở trong sân,
mặt hướng một phía nào đó, đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người
đều vô cùng kinh ngạc.

- Người khách tôn quý, ngài đã đứng ở đó rất lâu. Không phải chúng ta có thể nói chuyện sao?

Joey vẫn đi theo bên cạnh Mạnh Hàn. Nàng đột nhiên nghe thấy Mạnh Hàn nói
vậy, cảm thấy kinh ngạc giật nảy người, lập tức nhìn về hướng đó. Chỉ có điều, Mạnh Hàn nói chuyện rất khách khí, cũng không có biểu hiện thái
độ thù địch gì. Hơn nữa bản thân mình lại không hề phát hiện ra đối với
phương. Đối phương chắc là một cao thủ. Dưới tình huống không để đối
phương hiểu lầm, Joey đi về phía trước hai bước, bảo hộ Mạnh Hàn ở phía
sau.

Đối với hành động bảo hộ mình như vậy, Mạnh Hàn rất thích.
Nhưng vào lúc này, không phải là thời điểm để Joey ra mặt. Mạnh Hàn ở
sau lưng nàng nhẹ nhàng kéo Joey đến phía sau mình.

Ở địa phương nguy hiểm và thời khắc nguy hiểm như vậy, Mạnh Hàn không lúc nào không cảnh giác cao độ.

Cho nên từ lâu, sủng vật đám mây của hắn đa hóa thành một tầng sương mù
mỏng manh, che kín tất cả lữ quán và mặt đất xung quanh lữ quán. Chỉ cần có người Mạnh Hàn không quen xuất hiện, Mạnh Hàn gần như có thể lập tức cảm giác được. Cho tới bây giờ, sủng vật ma pháp của mình đã mang cho
mình rất nhiều niềm vui bất ngờ. Hiện tại chính là một trong những niềm
vui đó.

- Ngươi lại có thể phát hiện ra ta sao?

Tại địa phương nhìn vốn trống rỗng, đột ngột xuất hiện một bóng người. Đồng thời từ đó truyền đến một âm thanh lạnh lẽo.

Người hiện thân có dáng vẻ không mấy thu hút sự chú ý của người khác. Ngược
lại, liếc mắt nhìn qua một cái sau đó nhắm mắt lại, rất có thể nghĩ
không ra hình dạng của đối phương ra sao. Hắn thuộc về loại người ném
vào trong đám người lập tức không tìm được nữa.

Hắn có vóc người
cao to, bên hông mang theo một thanh bội kiếm nhỏ. Trên người hắn lại là một bộ y phục vô cùng bình thường. Trên đầu buộc vào một mảnh vải nhỏ,
nhìn thực sự có phần kỳ quái.

Mặc dù Mạnh Hàn dưới sự giúp đỡ của sủng vật ma pháp vẫn không biết được người này đi tới bằng cách nào.
Cuối cùng sau khi hắn đứng ở chỗ đó một lúc, Mạnh Hàn mới phát hiện ra
sự khác thường. Mà lúc kia đây, Francis và Mạnh Hàn đã nói tới sự kiện
tiết lộ tin tức lần này.

Hiện tại trong thời
điểm mẫn cảm này, đột nhiên có một cao thủ âm thầm xuất hiện ở trong lữ quán nơi Mạnh Hàn ở lại. Ngoại trừ người của Tinh Linh Tộc ra, Mạnh Hàn tạm thời vẫn không nghĩ ra được còn có khả năng nào lớn hơn nữa.

Đương nhiên, nói không chừng hắn cũng có thể là cao thủ sát bên cạnh bệ hạ Đại Công.

Nhưng bất kể hắn là người của phương nào, Mạnh Hàn cần phải có một lý do có thể khiến đối phương tạm thời không động thủ trước.

Cho nên, Mạnh Hàn ở trước mặt Francis, gần như không giữ lại nói ra chuyện
tơ lụa là do mình và Tinh Linh Tộc hợp tác. Nếu như là người của Tinh
Linh Tộc, sau khi nghe đến tin tức kia, chắc hẳn sẽ cho Mạnh Hàn một cơ
hội giải thích. Còn nếu là người của bệ hạ Đại Công, như vậy càng đơn
giản hơn. Một khi biết được hắn chết bất kỳ ai cũng không đoạt được sản
nghiệp tơ lụa, như vậy còn ai muốn lập tức động thủ nữa.

Thậm chí Mạnh Hàn còn nghi ngờ, rất có khả năng cao thủ này chính là người của
bệ hạ Đại Công, tới nơi này để giả mạo làm người của Tinh Linh Tộc diệt
khẩu tất cả mọi người bên cạnh mình. Như vậy hắn có thể danh chính ngôn
thuận tiếp nhận lãnh địa và sản nghiệp của mình.

Cho dù Tinh Linh Tộc cường thế hơn nữa, cũng không có khả năng sáng sớm hôm nay mới
nhận được tin tức, buổi chiều đã từ trong rừng rậm Tinh Linh tới đây
chứ? Phải biết rằng, từ rừng rậm Tinh Linh đến thành bảo cự thạch, nhanh nhất cũng cần phải mất lộ trình hơn hai mươi ngày.

- Điều này cũng không có gì kỳ quái.

Đối với phản ứng kinh ngạc của cao thủ kia, Mạnh Hàn tỏ ra vô cùng bình
thường. Nếu như đối phương không lập tức động thủ, cũng nói rõ khổ tâm
của mình lúc nãy rốt cuộc đã có tác dụng. Chí ít đối phương sẽ cho mình một cơ hội nói chuyện giải thích. Sau khi nhận thức được điều này,
giọng nói của Mạnh Hàn không còn khẩn trương nữa:

- Tuy rằng
ngươi che giấu rất tốt, nhưng con người của ta rất mẫn cảm. Trời sinh
có thể phát hiện một ít ý niệm bất lợi đối với ta.

Lời nói này
thuần túy chỉ là đang nói hươu nói vượn, nhưng Mạnh Hàn cũng không thể
nào ăn ngay nói thật được. Dù sao đi nữa có thể lừa gạt được là được.

Không ngờ, sau khi đối phương nghe xong, lại không còn tỏ ra kinh ngạc nữa, nói:

- Không trách được ngươi có thể thoát chết dưới tay của một Đại Kiếm Sư đỉnh phong. Điều này cũng không phải không có đạo lý.

Cho tới bây giờ, đối phương vẫn duy trì trạng thái không chút để ý. Thậm
chí hai tay hắn còn không từng chạm qua bội kiếm của mình một lần nào.
Rõ ràng, đối phương có sự tự tin cường đại đối với thực lực của hắn. Hơn nữa từ a những lời hắn vừa nói có thể suy đoán được, nói không chừng
hắn đã vượt qua Đại Kiếm Sư đỉnh phong.

Vượt qua Đại Kiếm Sư đỉnh phong, chính là Kiếm Thánh, hoặc là Kiếm Thần. Kiếm Thần sẽ không buồn
chán đến mức đi đối phó với một ma pháp học đồ nho nhỏ. Như vậy, rất có
thể chính là một vị Kiếm Thánh. Một Kiếm Thánh có thể đứng ở giữa sân
gần Mạnh Hàn mà không bị Mạnh Hàn và người ở bên cạnh phát hiện, cũng
không phải là chuyện gì đáng để ngạc nhiên.

- Ta thấy, chúng ta vẫn nên vào trong phòng nói chuyện đi!

Mạnh Hàn đưa tay ra hiệu mời:

- Đứng ở trong sân, thật sự có vẻ rất thất lễ.

Kiếm Thánh trong suy đoán của Mạnh Hàn không hề từ chối lời mời của Mạnh
Hàn. Ngược lại hắn còn đi theo Mạnh Hàn, tiến vào trong gian phòng của
Mạnh Hàn. Đương nhiên đó là nơi lữ quán cung cấp tiếp khách. Nhìn thấy
động tác của hắn ung dung không vội, ngoại trừ nói rõ hắn căn bản không
sợ Mạnh Hàn có bất kỳ hành vi mờ ám nào ra, không còn gì khác.

- Ngài đến vì chuyện của hai vị nữ sĩ Tinh Linh sao?

Sau khi ngồi xuống, Mạnh Hàn liền đi thẳng vào vấn đề hỏi:

- Có thể biểu lộ thân phận rõ ràng một chút được không?

- Có thể!

Đối phương lập tức một lời đáp ứng. Ngay sau đó hắn lại bổ sung một câu:

- Cũng để cho ngươi chết được rõ ràng một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất