- Ngoài ra, còn có một việc cần tuyên bố trước mặt mọi người. –Y ngừng lại, ánh mắt phân biệt dừng một lát trên mặt vài người, nói:
- Năm ấy trẫm từng tự mình ban hôn, gả Hoa gia Hoa Thủy Nhu cho Lâm gia Lâm Khiếu, nhưng sau này bởi Vô Thần và Hoa Thủy Nhu tình đầu ý hợp, trẫm vì thành toàn cho hai người chỉ đành bội nghĩa, thẹn với Lâm gia, giải trừ hôn ước hai nhà. Tuy sự việc đã qua rất lâu nhưng trẫm vẫn canh cánh trong lòng, nhất là nghe thấy Lâm Khiếu vẫn một lòng một dạ với Hoa Thủy Nhu, không thèm để mắt tới các cô gái nhà khác, trong lòng trẫm càng khó yên. Hiện giờ Vô Thần đã chết, giữa hắn và Hoa Thủy Nhu cũng không còn hôn ước nữa. Trẫm, lại lần nữa ban hôn nàng cho Lâm Khiếu, cũng kể như giải quyết bầu tâm sự trong lòng trẫm.
Diệp Uy và Hoa Chấn Thiên nghe vậy, đồng loạt biến sắc. Nhưng Diệp Uy lúc này ắt không thể đứng ra, bởi vì lời Long Dận rất hợp tình hợp lý, Diệp Vô Thần và Hoa Thủy Nhu không hề có hôn ước, lúc này cũng chẳng khác nào đã hoàn toàn không có quan hệ với Diệp gia, nếu ông lên tiếng phản đối, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy ông cố tình gây rối.
Lâm Chiến tức tối bước lên nói:
- Vi thần thay khuyển tử tạ ơn sự nhớ thương của hoàng thượng, tạ ơn long ân của hoàng thượng! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
- Khoan đã! –Một tiếng hét lớn, quả nhiên là Hoa Chấn Thiên đứng ra. Y bước mau lên trước, đi tới bên người Lâm Chiến, nói với Long Dận:
- Hoàng thượng, vi thần có lời muốn nói!
Long Dận nhướng mày nói:
- Hoa tướng quân không đồng ý? Ngày đó Hoa Chấn Thiên từng nói không muốn để con gái chịu chút ủy khuất nào. Tài năng của Diệp Vô Thần đích xác gấp trăm lần Lâm Khiếu, nhưng nay đã mất… Ai, Hoa tướng quân chung quy không thể để con gái mình chỉ vững tâm với một người, cả đời cực khổ không chỗ dựa dẫm chứ? Mà các mặt về phương diện nhân phẩm của Lâm Khiếu đều là lựa chọn tuyệt hảo, hiện giờ Thiên Long Thành đã không tìm nổi người sánh vai với hắn, rồi lại chân thành thắm thiết với con gái ngươi, Hoa tướng quân còn có chỗ nào không vừa ý?
- Cả đời cực khổ không nơi dựa dẫm… -Tám chữ khiến cõi lòng Hoa Chấn Thiên đau xót, lại lần nữa mắng xối xả Diệp Vô Thần, nội tâm thầm than, nói:
- Trong thiên hạ đâu có bậc cha mẹ nào muốn nhìn thấy con gái mình treo cổ trên một gốc cây vì không muốn lấy chồng, thực sự là… Hôm nay trước khi vi thần tới, tiểu nữ và vi thần đã nói vài câu, nó nói… Nó sinh là người Diệp gia, chết là quỷ Diệp gia, tấm lòng với Diệp Vô Thần thiên địa chứng giám, nhật nguyệt sáng soi, dẫu hóa thành đất vàng cũng sẽ không hề thay lòng. Nếu không phải lo trưởng bối đằng chồng những năm cuối đời không có ai săn sóc bên người, thì sớm đã theo hắn rồi. Mà nếu có người ép nó gả cho người khác… Nó thà chết còn hơn!
Hoa Chấn Thiên nói xong, ánh mắt rực sáng nhìn Long Dận. Trong lòng thầm nhủ hết lần này tới lần khác:
- Con gái ngốc ơi là con gái ngốc…
Trên triều thoáng chốc trở nên im phăng phắc. Mấy câu Hoa Chấn Thiên chuyển lời đã gây xúc động mạnh tới tiếng lòng của họ. Bọn họ không ai cho rằng đây không phải là lời Hoa Thủy Nhu chính miệng nói. Bởi vì đúng như Hoa Chấn Thiên nói, lại có bậc cha mẹ nào có thể vì trốn tránh một cuộc ban hôn mà hư cấu ra một cái cớ làm con gái mình vĩnh viễn không lấy chồng như vậy. Cô gái si tình như thế, thế gian hiếm có, tuy Diệp Vô Thần đã chết nhưng có thể chiếm được tình cảm của cô gái này, thật là không còn gì tiếc nuối nữa.
Long Dận liếc nhìn Hoa Chấn Thiên rất lâu, gật đầu nói:
- Hoa tướng quân, ngươi sinh được một đứa con gái tốt đấy. Thường ngày chỉ nghe cái tiếng nhu nhược, đâu nghĩ không ngờ cũng là một kì nữ trung trinh như thế.
- Mong hoàng thượng thành toàn cho tấm lòng si dại của tiểu nữ, thu hồi lệnh đã ban. –Hoa Chấn Thiên vẻ mặt đau đớn, giọng bi thảm nói.
Mấy câu của Hoa Chấn Thiên đã vây chết đường lui của chính y và Long Dận, Long Dận tự biết nếu đã như vậy mà mình còn kiên trì, ắt sẽ làm đau lòng Hoa gia và Diệp gia, đây là điều y không muốn nhìn. Mà nếu đổi thành Lâm gia hoặc gia tộc nhỏ quyền thế không quá lớn khác, y có thể trực tiếp không thèm ngó ngàng cưỡng chế chi phối, nhưng Diệp gia và Hoa gia thì không thể, đây chính là khác biệt giữa việc có thể hoàn toàn khống chế và không thể hoàn toàn khống chế, nhất là khi đối mặt với Diệp gia, y luôn có quá nhiều kiêng kỵ, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm qua y vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn ngầm khống chế Diệp gia vào trong tay. Khi một người quen đứng ở ngôi vị đế vương trên đỉnh cao nhất, thì sẽ càng lúc càng không buông tha cho thứ gì không thể nắm trong tay mình.
- Nếu đã như vậy, trẫm há có thể không thành toàn cho tấm lòng trung trinh của lệnh ái. Trẫm đành thu hồi lệnh đã ban. Chỉ là hai lần liên tiếp nuốt lời với Lâm Khiếu, trẫm cảm thấy không yên trong lòng… Trẫm đành hủy bỏ hôn ước giữa Diệp Vô Thần và Phi Hoàng công chúa ái nữ của trẫm, ban hôn cho Lâm Khiếu, chờ ba năm sau thành hôn, các ngươi có dị nghị gì không?
- Vi thần tạ ơn hoàng thượng đã thành toàn. –Hoa Chấn Thiên cao giọng hô một tiếng rồi lui xuống. Còn về Phi Hoàng công chúa gả cho ai thì y chẳng quan tâm.
- Vi thần thay khuyển tử tạ long ân của Hoàng thượng. –Lâm Chiến lại vội vã lặp lại lời lúc trước một lần.
Quyết định ban hôn Phi Hoàng công chúa rõ ràng là để lấy lại mặt mũi cho Lâm gia, bởi vì nàng vốn dĩ cũng được gả cho Diệp Vô Thần, tuy rằng như vậy có chút bất công với Diệp gia, nhưng cũng chẳng có gì đáng trách, tất cả mọi người đều tán thành.
Tan buổi triều sớm, Diệp Uy và Gia Cát Vô Ý cùng nhau ra về, Gia Cát Vô Ý an ủi Diệp Uy rất lâu, sau đó một đường thở dài trở về nhà.
Vừa mở của nhà, Gia Cát Tiểu Vũ nghe thấy y về liền vội vã chạy ra, túm lấy y đi vào trong:
- Mau mau, mau giải thích cho con làm thế nào dùng cách đơn giản nhất phá cái "Bát Hành Tứ Chiết Trận" gì đó đi, con thử rất nhiều cách rồi, nhưng mỗi loại đều sẽ tổn hao rất nhiều người…
Gia Cát Tiểu Vũ cuồng học thuật chỉ huy trên chiến trường, đồng thời tuyên bố muốn vượt qua gia gia của Diệp Vô Thần, Gia Cát Vô Ý biết đứa con gái luôn tranh cường háo thắng của mình đã chịu đả kích gì đó từ Diệp Vô Thần, cho nên mới thay đổi bản thân như vậy. Y vốn dĩ cho rằng sau khi biết tin Diệp Vô Thần chết, nàng sẽ vứt bỏ những thứ này, tiếp đó u sầu một khoảng thời gian. Nhưng hoàn toàn ngược lại với dự đoán của y, nàng hoàn toàn chẳng coi là việc to tát gì, vẫn mỗi ngày dồi dào tinh thần, vẻ mặt hứng khởi, khóc lóc càng là chuyện cực kỳ xa vời, ngược lại là liều mạng học bầy binh bố trận. Mà âu có lẽ là kế thừa năng lực về phương diện của y, y dần dần phát hiện Gia Cát Tiểu Vũ ở phương diện này lại có thiên phú kinh người, thi thoảng biểu hiện ra năng lực phân tích và suy tính trên chiến trường luôn khiến người ta há mồm trợn mắt.
- Cha xem này… "Bát Hành Tứ Chiết Trận" chú ý biến hóa đa đoan, công thủ vẹn toàn, đặc điểm lớn nhất là có thể dễ dàng bao vây địch nhân xông vào trong trận, có thể ba tấn công một dẫn đội, cũng có thể hai tấn công hai dẫn đội, một tấn công ba dẫn đội, trước khi giết địch thì đã khiến địch nhân rối loạn tâm thần trước. Con nghiên cứu rất lâu, cảm thấy sơ hở lớn nhất của trận này rơi vào bốn "chiết điểm", cha xem đi… -Gia Cát Tiểu Vũ vừa cầm bút vẽ trên giấy, vừa nghiêm túc nói:
- Bốn "chiết điểm" này nếu loạn, thì sẽ giống như con giun bị cắt lìa, đều tự thành trận, trận hình ắt sẽ loạn. Mà nếu dùng bốn kiểu Trường Xà Trận ngang, không cần công kích, chỉ dùng trọng thuẫn va đụng, từ chặt đứt tất cả bọn họ từ chỗ "chiết điểm", sau đó dồn lực lượng về sườn địch lặp đi lặp lại xen kẽ nhau, liền sẽ biến trận không thành trận. Cha xem, giống như thế này, dùng kiểu trận hình này, sau đó theo phương hướng này… Cha từng nói qua, rất nhiều trận hình lợi hại trên chiến trường có thể đánh thắng bất ngờ, nhưng nếu trận hình loạn thì lòng quân sẽ loạn, con tính thử nhé, nếu dùng phương pháp như của con… Cha hãy xem xem… -Gia Cát Tiểu Vũ dùng bút nghiêm túc diễn tả phương pháp phá trận của mình lên trên giấy, đồng thời ghi chú khả năng tổn hao và hiệu quả:
- Cứ như vậy, dưới tình huống hai bên địch ta quân lực ngang nhau, tiêu diệt toàn bộ một ngàn địch nhân đại khái cần tốn hơn ba trăm người, nhiều quá mà… Cha, người mau dạy con phương pháp khác hay hơn đi.
Gia Cát Vô Ý:
- ……
- Cha? –Gia Cát Tiểu Vũ vừa giơ tay lại phát hiện Gia Cát Tiểu Vũ vẻ mặt sững sờ, ngơ ngẩn nhìn trang giấy bị nàng gần như vẽ đầy, nói không ra lời.
- Cha, cha không sao chứ? –Gia Cát Vô Ý lấy tay quơ quơ trước mặt y.
- … Vũ Nhi, đây thật là con nghĩ ra? –Gia Cát Vô Ý vẻ mặt kinh dị nói. Khi Tiểu Vũ nói ra phương pháp của mình, y còn không đồng ý, nhưng qua mô phỏng trên giấy của nàng, y mới khiếp sợ phát hiện, phương pháp quái dị Gia Cát Tiểu Vũ nói hoàn toàn chẳng khác nào dùng mấy ngọn đao cùng lúc đâm vào trái tim quân địch, một chiêu trí mạng. Đây tuy là nàng phá "Bát Hành Tứ Chiết Trận" mà nghĩ ra, nhưng phương pháp phá trận nàng nghĩ ra lại khiến y nhìn thấy một trận pháp rất lợi hại khác.
- Này! Ý gì thế, đương nhiên là con nghĩ ra. –Gia Cát Tiểu Vũ phùng mang trợn mắt, vẻ mặt bất mãn.
Gia Cát Vô Ý vội xua tay hỏi:
- Vũ Nhi à, con trước tiên có thể nói cho biết, vì sao bây giờ con vẫn muốn học bầy binh bố trận hay không. Ngày trước con là vì để công tử Diệp gia cầu xin cưới con làm vợ, bây giờ hắn mất rồi, con học thì có tác dụng gì đâu? Con gái con đứa như con, chung quy không thể lên chiến trường chỉ huy đánh giặc được.
- Hừ! –Gia Cát Tiểu Vũ duyên dáng hừ một tiếng, đặt bút xuống, trừng mắt nói:
- Con muốn đi đánh Đại Phong Quốc!
- Hả? –Gia Cát Vô Ý vẻ mặt kinh ngạc.
- Vì chúng hại chết phu quân con ưng ý, con nhất định sẽ đánh cho họ trốn chui trốn nhủi. Hừ hừ hừ hừ! –Nói xong, Gia Cát Tiểu Vũ hếch mũi, rồi lại dứ dứ nắm đấm.
- Điều này… -Gia Cát Vô Ý không còn lời đối đáp.
- Cha thấy đó, phu quân con ưng ý cầm kỳ thi họa không thứ nào không biết, không cái nào không giỏi, bộ dạng lại khiến người ta yêu thích như vậy, còn lợi hại như vậy, ngay cả Chiến Thần rất lợi hại kia đều đánh bại, còn cái gì cũng dám làm, ngay cả con đều dám mắng, vì tỷ tỷ không ngại ngàn dặm một mình chạy tới Đại Phong Quốc, náo tung trời cả hoàng cung Đại Phong, nếu ai gả cho hắn nhất định sẽ hạnh phúc chết đi được. Hôm qua lúc con ngủ còn nghĩ, nếu có thể gả cho hắn, ngày nào đó bị người ta bắt cóc, hắn chắc chắn cũng sẽ không ngại ngàn dặm, bấp chấp tính mạng chạy đi cứu con. Woa! Hạnh phúc chết mất… Hừ, phu quân tốt như vậy, lại để Đại Phong Quốc làm mất, con chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn sẽ không tha cho họ!
Gia Cát Vô Ý đầu đầy mồ hôi lạnh, lúc này mới biết cuối cùng nguyên nhân vẫn là Diệp Vô Thần. Chỉ là khác với những người rơi lệ tương tư, Gia Cát Tiểu Vũ không biết buồn rầu là thế nào vẫn rất vui vẻ, đồng thời lựa chọn phương thức thuộc về riêng mình.
- Được rồi, nếu con đã muốn học, vậy thì chăm chỉ học đi. Chỉ là, bàn binh trên giấy dù sao cũng chỉ là nói suông, thế cục trên chiến trường thiên biến vạn hóa, không có gì là chắc chắn, chỉ học mỗi bầy binh bố trận là vô dụng, chỉ có tự mình lên chiến trường mới có thể lĩnh hội đạo lý biến hóa trên chiến trường. –Gia Cát Vô Ý nói.
Gia Cát Tiểu Vũ lập tức hai mắt tỏa sáng, hưng phấn hô:
- Thế thưa cha, khi nào con có thể lên chiến trường đây?
- …… Bỏ đi bỏ đi, ngày mai con cải trang một chút, ta mang con đi xem mấy cuộc diễn binh vậy. –Gia Cát Vô Ý không nhẫn tâm đả kích lòng nhiệt tình của nàng, cười khổ nói. Đương nhiên, bảo nàng nữ cải trang nam là bắt buộc.
- Woa! Ya! Phụ thân vạn tuế! –Gia Cát Tiểu Vũ hưng phấn hô to một tiếng, dọa cho Gia Cát Vô Ý suýt nữa chui xuống gầm bàn. Thời đại này có thể hô vạn tuế chỉ có Hoàng thượng, nếu nói lung tung chính là đại tội phạm thượng.