Diệp Vô Thần và Hoa Chấn Thiên lấy xe thay đi bộ, đánh xe về phía Hoa gia, nếu không có gì bất ngờ, đám người vây quanh ắt sẽ ùn tắc cả con đường.
Trên xe, Hoa Chấn Thiên liếc nhìn chiếc xe lăn bằng gỗ Diệp Vô Thần không chịu rời người, không nhịn được hỏi:
- Tiểu tử, ngươi rốt cuộc sống sót thế nào? Năm đó ngươi đúng là tự tay một kiếm chém Phong Triêu Dương?
Năm đó lời đồn truyền khắp đại lục, người tận mắt chứng kiến nhiều vô số kể, bây giờ hồi tưởng lại, y vẫn có chút không dám tin. Hoa Chấn Thiên y dẫu sao cũng xem như người hiểu một nửa Diệp Vô Thần, thực sự là quá khó để tin.
- Có thể trở về là tốt, còn về làm thế nào trở về, thực ra không hề quan trọng. –Diệp Vô Thần tùy ý đáp, sau đó ánh mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt ảo não:
- Phong Triêu Dương đích thật là ta giết, y đã chết thật, mà ta lại sống sót. Nếu trời đã không tuyệt đường ta, vậy ta sẽ khiến trời cũng phải biến đổi theo.
Đổi trời!?
Thanh âm lạnh nhạt kia khiến cõi lòng Hoa Chấn Thiên trở nên hồi hộp.
Giống như cảm giác của Diệp Uy, cảm giác Diệp Vô Thần mang lại cho y đã có khác biệt rất lớn với ba năm trước, thân thể hắn nay yếu ớt vô cùng, nhưng mơ hồ, lại tỏa ra một loại khí chất khiến cõi lòng người ta run sợ. Thấy hắn dường như chẳng hề muốn giải thích gì thêm với mình, câu nhắc nhở úp úp mở mở lúc nãy kia đã là cực hạn của hắn, Hoa Chấn Thiên nhịn xuống không hỏi tiếp nữa, ngược lại hung tợn nói:
- Bất kể ngươi làm gì cũng được, quan trọng nhất vẫn là giữ lại cái mạng, cái chết của ngươi năm đó, ngươi có biết đã hại bao nhiêu người không. Còn nhớ lời năm đó lão tử từng nói không? Nếu không phải bây giờ ngươi không chịu nổi hành hạ, ta thật rất muốn vặn xương ngươi!
- Ta hiểu. –Diệp Vô Thần mỉm cười gật đầu:
- Yên tâm đi, sau này không ai có thể lấy được tính mạng ta.
Thanh âm vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong lạnh nhạt lại ẩn chứa một niềm tự tin khổng lồ phát ra từ tận đáy lòng. Trong lòng Hoa Chấn Thiên càng thêm nghi hoặc. Trong ba năm nay, trên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là trong lúc bồi hồi giữa sinh và tử khiến hắn lĩnh ngộ được điều gì ư?
Diệp Vô Thần không cho Ngưng Tuyết và Đồng Tâm đi theo, mà bảo hai nàng bồi bên người Diệp Thủy Dao. Xuống xe ngựa, Hoa Chấn Thiên một tay đẩy xe lăn tiến vào đại môn. Thủ pháp của y đương nhiên không thể cẩn thận nhẹ nhàng như Ngưng Tuyết Đồng Tâm, làm xe lăn lắc lư gần như lỏng khung. Vừa vào Hoa gia, ánh mắt tất cả mọi người liền "vút" một cái tập trung lên người Diệp Vô Thần, đôi mắt trừng lớn vô cùng, miệng càng há ra hết cỡ, nhưng do Hoa Chấn Thiên ở bên, nhưng hạ nhân này đều không dám thốt ra một tiếng.
Hoa Chấn Thiên đẩy Diệp Vô Thần một mạch đến trước của phòng Hoa Thủy Nhu, gõ cửa, gọi một tiếng "con gái ngoan", sau đó đẩy của ra, một tay đảy Diệp Vô Thần tiến vào, sau đó lại vội vàng đóng cửa, mình thì rón ra rón rén rời đi, một mực đi xa hơn chục thước mới thở phào một hơi, ngửa mặt lên trời lẩm bẩm:
- Thật tốt quá… Mẹ đứa nhỏ, bà nhìn thấy không, ông trời lại đưa hạnh phúc về cho con gái chúng ta rồi…
Năm nay Hoa Thủy Nhu đã mười chín tuổi, không còn là thiếu nữ vẫn e thẹn và non nớt năm đó nữa, mái tóc mềm vốn dĩ lòa xòa cũng đã buộc lên, vòng ở sau đầu, ngay cả cách ăn mặc tùy ý kia cũng không còn giống một thiếu nữ chốn khuê phòng nữa, mà giống như một thiếu phụ ở nhà, nhưng vẻ duyên dáng dịu dàng chôn sâu trong xương tủy vẫn không thay đổi, ngay cả dáng người vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như trước.
Lúc này, nàng đang thêu những hoa văn mình thích lên chiếc ngoại y dày nàng đã may sẵn, thủ pháp thành thạo, đôi mắt chuyên tâm, trong ánh mắt ẩn chứa nỗi ưu tư nhàn nhạt, lại loáng thoáng mang theo một chút sầu não. Nghe thấy tiếng động, nàng ngẩng đầu, thoáng cái liền nhìn thẳng vào đôi mắt hàm chứa áy náy và thương yêu của Diệp Vô Thần, đầu nàng trống rỗng, kim thêu từ trong tay rơi xuống, rồi lại từ trên đùi trơn tuột xuống. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
Nàng đờ đẫn, ngây ngốc, trong đầu trở nên trống rỗng, trong tầm mắt, chỉ còn lại thân ảnh của Diệp Vô Thần trước mắt, tiếp đó, ngay cả thân ảnh hắn cũng trở nên mù mờ, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, đồng thời càng lúc càng mơ hồ, mãi đến khi thế giới trước mắt không còn màu sắc nữa.
Đối diện với sự kích thích quá lớn, nàng cứ thế trực tiếp ngất đi.
Khi nàng tỉnh lại, nàng đang được ôm ấp trong ngực của một người, trong mũi truyền tới mùi nam nhân làm nàng vương vấn, nàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hắn, rồi lại vươn tay tới, sờ lên mặt hắn, khẽ nói:
Thiếp đang nằm mơ chăng… Dẫu là nằm mơ cũng được, mỗi lần có thể nhìn thấy phu quân trong mơ, đều sẽ là lúc thiếp vui vẻ nhất, chỉ là thiếp rất hy vọng giấc mợ này có thể không phải tỉnh lại, không có điểm cuối…
Diệp Vô Thần kề tay lên khuôn mặt nàng, trong lòng vừa thương vừa đau, dịu dàng nói:
- Đây đương nhiên không phải mộng, là ta không nỡ bỏ lại Tiểu Nhu Nhu của ta, lại lén lút trở về. Chỉ là ta về quá muộn, khiến nàng chịu quá nhiều ủy khuất, trong mộng không có thanh âm, không có cảm giác, cũng không ngửi thấy mùi vị. Nàng nhất định nghe được lời ta, chạm được vào thân thể ta, cũng ngửi được khí tức của ta, đúng không?
Trong phòng Hoa Thủy Nhu truyền tới tiếng khóc lớn như sóng dậy biển gầm, tiếng khóc của nàng quá lớn quá thảm, truyền ra ngoài rất rất xa, hơn nửa người trong tiểu viện Hoa gia đều nghe thấy rõ ràng, nội tâm cũng đau đớn chua xót theo. Đại tiểu thư bình thường vô cùng dịu dàng này, không biết tích cóp bao nhiêu bi thương và nước mắt mới có thể phát ra tiếng khóc nhói lòng thê thảm đến thế. Trong lòng Hoa Chấn Thiên vừa đau vừa thoải mái, dẫu lúc trước nhận được tin dữ Diệp Vô Thần đã chết, nàng cũng không khóc thê thảm như vậy. Y đấm đấm ngực, trừng mắt nhìn đám người toàn bộ sững sờ ở đó, quát:
- Đần ra đấy làm gì, mau đi làm việc cho ta! Tiểu Tam, đi gọi lão Bát tới cho ta, sai hắn vào trong kho lấy một trăm quả Chấn Thiên Lôi ra, ta xem con mẹ nó ai dám hại con rể ta nữa!
Quát xong, bước chân y vội vã đi về phía nội viện, bởi vì y thật sự không đành lòng nghe tiếng khóc của con gái nữa.
- Được rồi, đừng khóc nữa, nàng muốn khóc nát trái tim phu quân sao? –Tay Diệp Vô Thần khẽ xoa mặt nàng, dính đầy vết nước lên tay. Hắn nhìn bàn tay giống như vừa mới ngâm trong nước, mỉm cười nói:
- Tiểu Nhu Nhu của ta thích khóc như vậy, nhất định là từ nước làm ra.
Hoa Thủy Nhu vẫn khóc, nàng có quá nhiều bi thương và đau lòng muốn phát tiết, trong khi khóc lóc thậm chí không thể nói chuyện với Diệp Vô Thần. Mãi đến khi hắn ôm nàng vào trong ngực rất lâu, khóc rất lâu, khóc mệt, quá nhiều nước mắt cũng phát tiết ra theo, thì tiếng khóc của nàng mới dần nhỏ đi, nhưng trong miệng vân thỉnh thoảng truyền tới tiếng thút thít như trẻ con, bờ vai mềm mại cũng run run không ngừng.
Đôi mắt khóc đỏ, mặt bị nước mắt dính ướt nhèm, ngay cả y phục cũng bị nước mắt thấm đẫm một mảng rất lớn, ngay cả sức lực dường như cũng theo nước mắt trôi ra ngoài, thân thể mềm nhũn chỉ muốn dựa lên người hắn, không đứng lên nữa.
- Kẻ khiến nàng chảy nước mắt, là ác nhân xấu nhất trên thế giới. –Diệp Vô Thần nén đau lòng, dùng tay áo của mình từng chút lau vệt nước mắt trên mặt nàng, rất nhanh liền thấm ướt cả tay áo.
- Không phải đâu… -Nàng thút thít, nhỏ giọng thanh minh giùm hắn:
- Người ấy là người tốt nhất trên thế giới.
- Nếu là người tốt, sao có thể khiến nàng rơi lệ chứ.
- Bởi vì người ấy đã trở lại, thiếp thật sự rất cao hứng, rất hạnh phúc… -Nàng dán sát thân thể mình với hắn, tuy không có tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống từ khóe mắt nàng:
- Quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi, giống như đang nằm mơ vậy, thiếp còn tưởng rằng, đời này kiếp này cũng không được gặp lại chàng nữa.
- Sao có thể chứ, ta còn chưa thành thân với Tiểu Nhu Nhu của ta, sao có thể nỡ lòng chết đi dược. –Diệp Vô Thần dịu giọng nói. Hắn vô cùng may mắn mình dưới tình cảnh vốn dĩ thập tử vô sinh đó lại nhặt về một cái mạng như kỳ tích, bằng không, cả đời thiếu nữ si tình này cứ thế bị mình hủy hoại, cả đời đều khổ sở không chỗ dựa dẫm.
Đó thật sự là một tội lỗi lớn lao.
- Phu quân…
- Ừm!
- Phu quân!
- Ừm, ta đây.
- Phu quân, phu quân…
- Ừm, ta sẽ không bỏ nàng lại nữa, ta sẽ khiến nàng trở thành người thê tử hạnh phúc nhất trên đời…
-Vâng… Phu quân, thiếp rất muốn ngày ngày đều gọi chàng như vậy.
- Ba năm rồi, Tiểu Nhu Nhu của ta cũng trưởng thành rồi, có điều vẫn thích khóc như con nít.
- Thiếp… chỉ có phu quân mới làm thiếp khóc thôi. –Hoa Thủy Nhu uốn éo người, nhỏ giọng nói.
- Cho nên nói, phu quân nàng là người xấu xấu nhất trên thế giới.
- Không đâu…
Diệp Vô Thần cười dịu dàng, ánh mắt rơi lên đầu giường của nàng, bên cạnh chiếc gối của nàng, không ngờ đặt một chú búp bê vải cao chừng nửa người, từ góc nhìn của hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng trên thân búp bê vải thêu năm chữ nhỏ xinh xắn:
- Vong phu Diệp Vô Thần.
Trong lòng Diệp Vô Thần lại đắng chát một hồi nữa, có lẽ, chú búp bê này đã trở thành nơi gửi gắm để an ủi lúc nàng bi thương đây.
Hoa Thủy Nhu vừa vặn ngẩng đầu nhìn, nàng vô ý thức nhìn men theo ánh mắt đờ đẫn của hắn, thoáng chốc liền nhìn thấy con búp bê vải năm đó nàng thêu, mỗi ngày đều ôm nó ngủ, sắc mặt thoáng đỏ, sau đó nghĩ đến điều gì đó, lại có chút hoảng loạn, nàng vội vã đứng dậy, giấu con búp bê rất lớn đó xuống dưới chăn, đỏ mặt khẩn trương bất an nói:
- Thiếp… thiếp thật ngốc quá, phu quân rõ ràng không sao, thiếp lại… thiếp lại…
Nàng không thể không hoảng hốt, hai chữ "Vong phu", bây giờ nhìn vào ngược lại là một sự bất kính với phu quân nàng.
Nàng nói xong, lại hoảng hoảng hốt hốt chạy đến phía đối diện chiếc gối, cầm một chiếc thẻ gỗ đặt ở trên bàn lên để vào trong ngăn kéo. Tuy động tác của nàng rất nhanh nhưng Diệp Vô Thần vẫn nhìn thấy, bên trên viết "Vong phu Diệp Vô Thần chi vị".
Không ngờ nàng lại đặt bài vị của mình vào trong phòng ngủ.
Những hành động vô ý thức này của nàng luôn mang tới cho hắn liên tiếp những sự cảm động chạm tới đáy lòng. Nàng vì từ chối ban hôn, không ngại để phụ thân thay nàng thề về phía hoàng thượng, đời này vĩnh viễn là người Diệp gia, sẽ không gả cho người khác nữa, đây không phải là một cử chỉ xúc động của một thiếu nữ chưa trưởng thành, mà là sự quật cường sinh ra từ lòng chí tình chôn sâu trong xương tủy nàng.
- Tiểu Nhu Nhu, đừng vứt chúng đi được không?
- Nhưng, chúng… thiếp…
- Không thể vứt đi. –Diệp Vô Thần khẽ lắc đầu:
- Bởi vì chúng đều là minh chứng cho việc Tiểu Nhu Nhu của ta yêu ta nhớ ta, ta không nỡ. Giữ lại được không? Ta nghĩ thường xuyên nhìn thấy chúng, thì có thể vĩnh viễn nhớ tới tình cảm của Tiểu Nhu Nhu dành cho ta.
Hoa Thủy Nhu ngơ ngẩn một hồi, sau đó dùng sức gật đầu, bật cười hạnh phúc. Khuôn mặt vương đầy nước mắt đẹp như hoa lê sau mưa.