Diệp Vô Thần khom lưng, nhặt lên chiếc ngoại y ở trên đất tuột xuống từ trong tay Hoa Thủy Nhu lúc trước. Đây là một chiếc ngoại y cho nam nhân mặc, Diệp Vô Thần vừa nhìn lần đầu tiên thì liền biết, chiếc ngoại y này không phải nàng may cho phụ thân của mình, mà là cho hắn, chẳng những kích cỡ vừa với thân hình hắn ba năm trước, ngay cả màu sắc và kiểu dáng cũng là kiểu hắn quen mặc nhất. Hắn hỏi:
- Đây là may cho ta sao?
- Vâng… -Hoa Thủy Nhu cúi thấp đầu trả lời:
- Cái này còn thiếu chút nữa mới hoàn thành, chỉ là phu quân… đã lớn hơn, thiếp phải sửa một ít mới vừa.
Mình "chết" ba năm, nàng vẫn may y phục cho mình, Diệp Vô Thần hỏi:
- Trước đây, nàng thường xuyên may y phục cho ta à?
- Mỗi lần nhớ tới phu quân thiếp sẽ may y phục cho phu quân. Phu quân, chàng xem. –Hoa Thủy Nhu đi tới trước tủ quần áo lớn nhất, mở tủ ra:
- Những thứ này đều là thiếp may cho phu quân.
Chiếc tủ này rộng chừng hơn thước, cao gần hai thước, bên trong xếp đầy y phục gọn gàng, màu trắng, màu xám, màu lam nhạt… ngoại y, hạ y, miên y (áo bông), thậm chí còn có cả nhung y (áo lông), nội y, giày, mỗi một loại, mỗi một đồ đều là kiểu dáng và màu sắc hắn thích.
- Còn có ở đây nữa. –Hoa Thủy Nhu lại vội vàng bước tới mở chiếc tủ bên cạnh, vẻ mặt hạnh phúc khoe ra những y phục nàng may cho hắn lúc nàng nhớ tới hắn trong ba năm qua.
- Còn có đây… đây nữa… trong này cũng có… Trong chiếc tủ này là giày thiếp may cho phu quân… Phụ thân rất nhiều lần bảo thiếp chuyển chúng ra ngoài để ở chỗ khác, thiếp một chút đều không nỡ, bởi vì luôn có thể mơ thấy phu quân bỗng trở về, sau đó mặc lên những y phục thiếp may cho phu quân… Hôm nay, phu quân thật sự đã trở về.
- Phu quân luôn không thích mặc y phục quá dày, lúc trời lạnh, thiếp đan rất nhiều khăn, may rất nhiều áo bông giày bông đốt cho phu quân, bằng không ở bên đó cũng sẽ lạnh chết đi được. Thì ra phu quân một mực đều không sao. Một bộ đều không mặc được, thật đáng tiếc đó.
Khóc lóc, sau khi phát tiết hết bi thương gom góp lại chính là vui sướng và hân hoan. Nàng mang theo chút ít đau lòng vui vể kể cho hắn. Đôi mắt Diệp Vô Thần hơi ướt, sự ấm áp và cảm động sâu sắc ấy như sóng cuộn biển gầm sôi trào trong trái tim hắn. Hắn chỉ có thể một lần lại một lần nói với mình, đời này kiếp này đều không thể mắc nợ nàng nữa.
- Chỉ là… -Thần sắc nàng lại thoáng ảm đạm vài phần:
- Bây giờ phu quân lớn hơn, những y phục này nhất định đều không vừa rồi.
- Nói ngốc quá, sao có thể chứ, ta chẳng qua chỉ cao dài thêm chút chút như vậy mà thôi, lại không béo lên gầy đi, sao có thể không vừa chứ. Xem ra, mười năm tám sau nữa ta đều không cần lo việc không có y phục mặc rồi. –Diệp Vô Thần vẻ mặt cảm kích và cưng chiều cười.
Hoa Thủy Nhu lại vẻ mặt lo sợ, nhẹ giọng nói:
- Nhưng, những thứ này đều là y phục vải thô bằng tay, phu quân hẳn cả người quý giá, sao có thể…
Diệp Vô Thần cắt ngang lời nàng:
- Lại nói ngốc nghếch rồi, chúng đều là Tiểu Nhu Nhu của ta tự tay may cho ta, ngàn vàng vạn vàng đều khó mua nổi một góc áo, những y phục quý giá kia há có thể sánh bằng. –Hắn giơ cánh tay mình lên, cười nói:
- Y phục trên người ta hơi cũ rồi, giúp ta thay được không?
- Vâng –Hoa Thủy Nhu trong lòng vui vẻ, sung sướng đi tới hầu hạ hắn thay y phục.
Hoa Chấn Thiên ở trong thư phòng mình ngồi cả nửa ngày, trong lúc tâm tư phiền loạn nghĩ không ra thứ gì để giết thời gian, đứng ngồi bất an hệt như dưới mông cắm đinh vậy. Sau hơn nửa ngày, y rốt cuộc không ngồi nổi, định đi nghe lén Diệp Vô Thần và con gái mình nói chuyện, dù sao tên tiểu tử Diệp Vô Thần kia đã mất hết công lực, vốn dĩ không có khả năng phát hiện ra y.
Trong ánh mắt quái dị của đám gia bộc, Hoa Chấn Thiên rón ra rón rén đi về phía phòng của Hoa Thủy Nhu. Còn chưa tới gần, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Hoa Thủy Nhu đẩy Diệp Vô Thần từ từ đi ra ngoài, liếc mắt nhìn thấy Hoa Chấn Thiên sắc mặt có chút quái dị, nàng nhỏ giọng gọi:
- Phụ thân.
Hoa Chấn Thiên trong lòng có quỷ, rất vất vả điều chỉnh trạng thái, giải thích một cách giấu đầu hở đuôi:
- Ta chỉ vừa mới qua… Khục khục, nè, con gái ngoan, xem đi, ta đã nói tiểu tử này không chết dễ dàng vậy đâu, sau này con phải trông cho tốt, mất lần nữa thì không dễ trở về như vậy đâu.
Hoa Thủy Nhu thoáng đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Vâng, thưa phụ thân.
- À này, tiểu tử, đón lấy! –Hoa Chấn Thiên vung tay, một bọc đồ nặng trĩu ném lên đùi Diệp Vô Thần, một mùi như hỏa dược lại không phải hỏa dược ập đến, Diệp Vô Thần biết ngay bên trong là cái gì, khóe miệng hơi giựt giựt mấy cái. Bọc Chấn Thiên Lôi lớn như vậy cứ thế vứt qua, nếu không cẩn thận gây nổ, có lẽ cả Hoa gia đều không còn.
Hoa Thủy Nhu kinh hô một tiếng, cuống quít tiến lên cẩn thẩn cầm bọc Chấn Thiên Lôi lên, thấp giọng trách cứ:
- Phụ thân, hiện giờ thân thể phu quân không tốt, sao có thể ném thứ nặng như vậy qua được.
Diệp Vô Thần khẽ cười: Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
- Không sao, nhạc phụ đại nhân là muốn tốt cho ta.
Trong lòng Hoa Chấn Thiên thầm ghen tị, phu quân vừa tới, kẻ làm phụ thân như mình thật sự là địa vị gì cũng không có, món đồ ném lên người hắn đều khiến y đau lòng muốn chết, lập tức phẫn nộ hừ lạnh:
- Tiểu tử, đây là một trăm quả Chấn Thiên Lôi, sau này con rùa con dê nào muốn trêu chọc ngươi, ngươi cứ việc ra sức "chăm sóc" chúng, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng nổ hắn cho ta… Ta đây cũng không phải vì ngươi, đều là vì con gái ta, nếu ngươi dám chết nữ, xem lão tử có quật mồ ngươi lên không!
Ù à ù ờ dặn dò vài câu, lại ném xuống vài câu hung ác, sau đó trợn mắt, bất mãn nói:
- Tiểu tử, điệu bộ này chẳng lẽ muốn rời đi? Ngươi mới bồi con gái ta được một hồi… Không được, không được! Hôm nay không được đi, tối nay bắt buộc phải ở trong phòng con gái ta bồi nàng qua đêm, sáng mai mới có thể đi, đằng cha mẹ ngươi lão tử sẽ nói.
Diệp Vô Thần đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt Hoa Thủy Nhu thoắt cái đỏ bừng, giọng trách mắng:
- Cha, cha nói lung tung gì thế…
Hoa Chấn Thiên vỗ đầu một cái nói:
- Này có là gì, bây giờ ai chả biết cả đời con không phải tiểu tử này thì không gả, ngủ với nhau thì tính là cái gì?
- Oa… -Hoa Thủy Nhu giẫm chân một cái, bụm mặt trốn đi, nhưng nghĩ đến Diệp Vô Thần hành động bất tiện, nàng lại lập tức vòng về dìu Diệp Vô Thần lên xe lăn, một câu đều không nói thêm, đầu cũng không dám ngẩng.
Giả sử có thể, Diệp Vô Thần thật muốn đứng dậy bạt tai vị "nhạc phụ đại nhân" thần kinh không bình thường này một cái. Với tính cách của Hoa Thủy Nhu, cho dù trong lòng nàng muôn vàn nguyện ý, nhưng cứ nói thẳng ra như thế thì nàng sao có thể chịu được. Lão cha mười chín năm này xem như làm vô ích.
Hắn ngán ngẩm bật cười:
- Nhạc phụ đại nhân, hôm nay là ngày đầu tiên ta về nhà, có rất nhiều việc phải xử lý, sau này mỗi ngày ta sẽ tới thăm Nhu Nhu. Muộn nhất là mùa xuân năm sau, ta sẽ cưới Nhu Nhu về.
- Hừ, thế còn được. –Hoa Chấn Thiên ngược lại không kiên trì, hừ khẽ một tiếng, sau đó hạ thấp giọng, đầy ẩn ý nói:
- Ta biết tiểu tử ngươi nhất định có việc lớn gì đó cần làm, ta cũng không ép ngươi, nhưng ngươi phải nhớ tới thời gian mình từng nói. Trước mùa xuân năm sau!
Diệp Tam đánh xe đưa bọn họ tới vội vã chạy đến, còn chưa đi tới gần đã cung kính gọi:
- Hoa lão gia, thiếu gia, lúc nãy trong nhà truyền tin, hoàng thượng đích thân tới Diệp gia, muốn gặp thiếu gia, xin thiếu gia mau mau quay về.
Diệp Vô Thần gật đầu về phía Hoa Chấn Thiên, nói với Hoa Thủy Nhu:
- Nhu Nhu, tiễn ta ra ngoài.
Hoa Thủy Nhu đẩy chiếc xe lăn bằng gỗ hơi có vẻ cồng kềnh kia, lưu luyến tiễn hắn ra khỏi đại môn Hoa gia.
Về đến Diệp gia, Long Dận dẫn theo mấy người đang ở trong sân chờ hắn. Y thoạt nhìn không có gì khác so với ba năm trước, không thấy già cả, ngược lại thoạt nhìn mặt mày hồng hào, thiết nghĩ mấy năm qua khá là thoải mái, bên tay phải y đi theo một thiếu niên béo lùn tầm mười sáu mười bảy tuổi, vẻ mặt chưa hết vẻ non nớt, thoạt nhìn còn có chút ngây thơ. Thiếu niên này mày rậm mắt to, làn da đen xạm, thân hình lại cường tráng kinh người, độ cường tráng của hai cánh tay hoàn toàn không tỷ lệ với thân hình vốn đã cường tráng kia, lại gần như bằng với độ to của hai bắp đùi, có thể tưởng tượng, trong hai cánh tay hãi người này ẩn chứa lực lượng khổng lồ đến cỡ nào.
Đằng sau, lại là Lý lão và Lưu lão trong ba cung phụng rất hiếm khi hiện thân, chỗ đứng của họ ở đằng sau Long Dận lại càng lui sau hơn thiếu niên đen cường tráng kia, khiến người ta không thể không kinh ngạc về thân phận thiếu niên này. Đằng sau nữa ,không ngờ là Lâm Cuồng và Lâm Chiến. Ngoại trừ năm người này, Long Dận không dẫn theo một ai khác.
Diệp Vô Thần vừa xuất hiện, vài luồng ánh mắt cùng nhau đặt lên người hắn, ánh mắt Diệp Vô Thần đầu tiên rơi lên thiếu niên đen cường tráng kia, trong tích tắc ánh mắt va chạm đó, trong mắt hai người phân biệt lóe lên một luồng tinh mang.
Diệp Vô Thần dưới sự dìu đẩy của Diệp tam liền đi tới gần đám Long Dận, cao giọng hô:
- Vô Thần thân thể bất tiện, vô thể hành lễ, mong hoàng thượng và các vị thứ lỗi.
Long Dận bình tĩnh quan sát hắn một hồi, sau đó vẻ mặt vui sướng cười to ha hả:
- Diệp Vô Thần, ngươi thật khiến trẫm lại vui mừng một phen, ngươi không hổ là con cháu Diệp gia, không hổ là thiên tài được truyền như Chân Thần hàng thế suốt ba năm qua, Chiến Thần giết không chết ngươi, ngược lại bị ngươi giết, ngay cả Đoạn Hồn Uyên đều không làm khó được ngươi. Ngươi có thể trở về bình an, trẫm rất vui mừng, quả thực không gì có thể diễn tả nổi.
- Ha ha, đa tạ hoàng thượng nhớ mong, không biết hoàng thượng lần này tới có việc gì quan trọng chăng? –Diệp Vô Thần tùy ý bật cười.
Long Dận lại không trả lời, ánh mắt đảo qua hai chân và chiếc xe lăn quái dị hắn đang ngồi, nghi hoặc nói:
- Trẫm nghe nói tuy ngươi không chết dưới Đoạn Hồn Uyên, nhưng thân thể đã phế, lẽ nào lại là sự thật? Lý lão, đi kiểm tra chút xem có cách gì khôi phục hay không.
Cũng chẳng chờ Diệp Vô Thần đồng ý, Long Dận hất tay, ra hiệu cho Lý lão. Lý lão gật đầu, lắc người một cái đi tới trước mặt Diệp Vô Thần, một tay đặt lên người Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần không chút nhúc nhích, mỉm cười nói:
- Hoàng thượng thật có lòng, chẳng qua tình trạng thân thể ta như thế nào ta tự biết, có thể thoát được tính mạng đã là vô cùng may mắn, cho dù thân thể đã phế thì có gì oán thán.
Lý lão trong chốc lát thu tay về, trở về bên người Long Dận, thở một tiếng thật dài, than thở một tuyệt thế kỳ tài bị phế bỏ, lắc đầu nói:
- Tình trạng thân thể hắn còn kém hơn rất nhiều lần so với dự đoán lúc trước của ta, chắc hẳn năm đó sau khi giết Chiến Thần, giết vạn quân, lại trải qua cửa ải sinh tử, nên ngay cả một tia lực lượng cuối cùng trong cơ thể cũng tiêu hao sạch sẽ, dầu hết đèn tắt, hoàn toàn hết cách sinh trưởng lại, có thể sống đã là kỳ tích rồi. –Thanh âm y lại thấp hơn vài phần nói:
- Chẳng những là phế, hơn nữa ngày sau đều không thể có lại tu vi, ngay cả tuổi thọ… khả năng cũng sống không đến mười năm.
Diệp Uy và Diệp Nộ ở ngay đó kịch liệt động dung, nhưng dù sao Diệp Vô Thần trở về đã là niềm an ủi cực lớn, họ không bởi thế mà thất thố. Trên mặt Long Dận lộ ra vẻ mặt đầy tế nhị hỏi:
- Lẽ nào không có phương pháp khôi phục?
Lý lão vô cùng khẳng định nói:
- Không có!