Một hồi hỗn chiến suýt nữa khiến Vân Hoa thành bị phá đã khiến Vân Hoa thành hao tổn gần vạn, nhưng viện quân vào thời khắc nguy cơ cuối cùng đến kịp vẫn khiến Vân Hoa thành có thể giữ được. Cửa thành rất nhanh lại được sửa lại, sau khi sắp xếp xong xuôi thì màn đêm cũng buông xuống, Diệp Huy dẫn theo mấy tướng lãnh của Vân Hoa thành đi tới phía trước Gia Cát Tiểu Vũ, chắp tay nói: "Mạt tướng Diệp Huy, tham kiến Bình Vân đại tướng quân."
Gia Cát Tiểu Vũ nghe theo lời của Diệp Nộ, không còn cố ý giả trang thành nam nhi nữa. Thân phận nữ nhi của nàng ta khiến cho ánh mắt của Diệp Huy và mấy tướng lãnh bên cạnh hắn lộ ra vẻ khác thường. Bọn họ đang nghĩ gì thì Gia Cát Tiểu Vũ trong lòng biết rõ, nữ nhi làm tướng vốn đã khiến cho người ta giật mình rồi, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, thật sự là khó có thể khiến cho người ta tin phục được, hiện giờ còn được phong làm Bình Vân đại tướng, chèn ép những người đã làm tướng mấy chục năm như họ xuống, bọn họ làm sao mà tâm phục được. Bảo những lão tướng bọn họ phải bái một nữ oa bằng tuổi con gái họ, trong lòng tất nhiên là khó chịu.
Gia Cát Tiểu Vũ cũng không nói ra, ứng đối vài câu đơn giản với bọn họ.Không bao lâu sau, Diệp Huy lấy cớ chiến sự phức tạp rồi đi trước. Sau khi hắn và các tướng lãnh khác rời khỏi , đôi mi thanh tú của Gia Cát Tiểu Vũ lặng lẽ nhíu chặt lại. Biểu hiện của Diệp Huy đã không chút nào che giấu cảm xúc của bản thân hắn, đó là một loại khinh thị và bất mãn.
Một nữ tử vừa mới tròn hai mươi tuổi thì có bao nhiêu năng lực, có bao nhiêu bản sự? Dựa vào cái gì mà làm tướng, lại dựa vào cái gì mà đứng trên đầu bọn họ. Là vì cha của nàng ta là Gia Cát Vô Ý ư?
Viện quân được họ mong nóng, không ngờ là một nữ oa tử, hắn sao không thất vọng cho được.
Tin tức Gia Cát Tiểu Vũ trong ba năm nay vẫn theo cha xuất chinh trong Thiên Long triều cũng không phải là bí mật, nhưng bên ngoài thì lại có rất ít người biết.
Tiếng thở dài từ trong miệng Gia Cát Tiểu Vũ phát ra, nàng ta từng vô ưu vô lự, thích sao làm vậy chưa từng, biết thế nào là ưu sầu, thở dài như vậy, nàng ta cũng chưa từng. Mà từ sau khi gặp Diệp Vô Thần, nàng ta lại thường xuyên thở ngắn than dài như vậy.
Nữ nhi làm tướng, so với nam nhi làm tướng càng khó hơn nhiều.
Nàng ta là nữ nhi, cho nên, nàng ta đã chú định trong lúc xuất chinh không có người nói lời tri âm, lại bởi vì có quá nhiều điều bất tiện, bất kể là trong trướng, hay là trong sảnh cư trú lâm thời, nàng ta đều không có người bầu bạn.
Đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa, trên bầu trời đêm, vâng trăng cong cong treo nghiêng trên trời. Gió đêm thổi tới, một mảng mây đen di động lặng lẽ che khuất một nửa vầng trăng. Ánh mắt của Gia Cát Tiểu Vũ mê đi, si ngốc nhìn bầu trời đêm, không biết đang nghĩ gì...
Khi nào thì mới có thể về nhà đây...
Một năm, hai năm, hay là mười năm... Hay là, vĩnh viễn cũng không thể trở về.
Ở một nơi khác.
Dưới sự che giấu của màn đêm, từng tốp người tung mình vội vã xuyên qua màn đem, giống như từng đạo quỷ mị.Lát sau, lại có một tốp người khác hoặc là đẩy, hoặc là kéo những chiếc xe thiết bản thật dài đi tới. Thân xe rất nặng, nhưng ở trong tay bọn họ lại vẫn tiến về phía trước như bay, hơn nữa rất kỳ dị là không dẫn tới một tiếng vang nào.
Sau khi xác nhận địa điểm, đám người bắt đầu nối đuôi nhau tiến vào, hành động mau lẹ tuyệt luân, người này nối tiếp người kia, biến mất dưới một vách núi cao. Tính toán sơ qua, nhân số cộng lại không ngờ phải hơn một ngàn. Mà nhiều người như vậy lặn lộn đường xa tới đây, lại mang theo các loại dụng cụ rườm rà, nhưng lại không dẫn tới sự chú ý của bất kỳ ai, đó là bởi vì, bọn họ ai ai cũng là cao thủ hiếm thấy.
Điều duy nhất khiến người ta thấy kỳ lạ là, mấy thành trấn phụ cận tất cả xe thiết bản hoặc là xe có ván gỗ đều được mua sạch với giá rất cao, nguyên nhân thì không ai rõ.
Tất cả lại trở nên im lặng, một chiếc xe thiết bản từ dưới vách núi được hai người một trước một sau đẩy đi, bên trên chất ba cái thùng to tướng, dưới ánh trăng mờ mờ, cái thùng đó ánh ra quang mang chói mắt. Sau xe thứ nhất, xe thứ hai, thứ ba cũng lần lượt đi ra. Đồ được chở nặng nề như vậy, nhưng bọn họ vẫn đi như bay, chỉ trong nháy mắt đã tiến vào trong màn đêm không còn thấy bóng dáng.
Dạ nhập dạ xuất, đến từ đến từ mê thất chi địa, lặn lội đường xa sau đó lại quay về lại mê thất chi địa. Trước khi trời sáng, là thời gian muộn nhất mà họ phải về. Bọn họ vốn căn bản không cần phải cẩn thận như vậy. Mà người cần đề phòng chỉ có một Tà Tông. Một mình Tà Đế đã đánh bại Viêm Thiên Hùng, Viêm Đoạn Hồn, Viêm Thiên Ngạo, lại giết hại thiếu chủ Viêm Tịch Minh, khiến sự kiêng kị và hận ý của Bắc Đế tông đối với Tà tông lên cao chưa từng có.
Phía trên bầu trời đêm, một điểm ngân quang vì quá xa và ảm đạm cho nên không dẫn tới sự chú ý của bất kỳ ai. Không ai phát hiện ra được, trong ngân quang, một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn xuống dưới.
Bắc Đế tông không thể nào ngờ được, thứ mà bọn họ mang về không phải là tài phú cự đại mà là từng thùng...
Diêm vương thiếp!
Phía tây Mê thất chi địa, Bắc Đế tông.
Mặt trời vừa nhô lên ở phía đông, Bắc Đế tông vốn vào thời gian này nên là lúc yên lặng nhất lại là một mảng huyên náo. Người đi vận bảo đã trở về toàn bộ, không bỏ sót một thùng nào. Mà ở chính giữa Bắc Đế tông, hoàng kim kì trân chồng chất như núi làm cho cả Bắc Đế tông trên dưới đều hưng hưng phấn và không hề buồn ngủ trong chấn kinh.
Vô số các loại châu báu, còn có tiền cổ đại nằm rải rác, đáng chú ý nhất là mấy ngàn thùng vàng cộng lại đó, chất thành một ngọn núi nhỏ, nhiều tới mức khiến cho người ta quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, trong đó có mấy cái đã được mở ra, hào quang hoa lệ phóng thích ra khiến cho người ta thèm nhỏ dãi. Trong truyền thuyết, bảo tàng mà Thiên Long Thái tổ hoàng đế lưu lại là phú khả địch quốc, nhưng tài phú trước mắt, đâu chỉ là phú khả địch quốc. Nếu thật muốn dùng một từ để hình dung, đó chỉ có thể là bất khả tư nghị. Bọn họ thậm chí đang hoài nghi, Thái tổ hoàng đế năm đó có phải đã cướp sạch toàn bộ tiền tài trong thiên hạ hay không.
"Tông chủ, có khoản tài phú cực lớn này, chúng ta còn gì mà lo lắng nữa. Không quá ba năm, không, không quá một năm, chúng ta không cần phải âm thầm thao túng nữa mà bằng vào thế lực của mình quét ngang thiên hạ." Một nam tử trẻ tuổi ở bên cạnh Viêm Đoạn Hồn kích động hô lên.
Không có được câu trả lời, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện trên mặt Viêm Đoạn Hồn phủ lên một tầng ngưng trọng như có như không.
Hắn bỗng nhiên cảm giác được sự bất an.
Rất thuận lợi, từ lấy được thiết kiếm đến lấy được tàng bảo đồ, rồi đi tìm bảo tàng và vận về trong tông, chỉ trong thời gian vài ngày đã hoàn thành toàn bộ, tất cả đều không hề gặp chút trắc trở nào, thuận lợi đến mức có chút dị thường. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
Còn nữa... Tài phú thật sự quá nhiều, quá nhiều, hơn xa dự đoán của bọn họ.
"Mở tất cả thùng ra!" Viêm Đoạn Hồn bỗng nhiên trầm giọng quát. Mệnh lệnh này và ngữ điệu của hắn lập tức khiến người của Bắc Đế tông đang hưng phấn không kềm chế được đồng loạt ngẩn ra.
"Ha ha, có cần bản để mở ra cho các ngươi không?"
Người bên cạnh Viêm Đoạn Hồn còn chưa kịp trả lời thì trên không bỗng nhiên truyền tới một câu trả lời. Lúc mọi người kinh hãi ngẩng đầu lên, thân ảnh màu bạc đó đã từ trên cao hạ xuống giữa thùng vàng được chất cao như núi, ánh mắt lạnh như băng mang theo vẻ trào phúng nhìn chằm chằm lên người Viêm Đoạn Hồn
"Tà Đế!" Viêm Đoạn Hồn đột nhiên nhíu mày, hận ý khắc cốt ghi tâm và áp lực trầm trọng đồng thời ùa tới, còn có một loại bất an bành trướng. Tà Đế bỗng nhiên xuất hiện, khiến hắn bắt đầu cảm thấy mình tựa hồ thật sự bị trúng bẫy rồi.
Người của Bắc Đế tông như lâm đại địch, nhanh chóng ngưng thần tập khí che trước người Viêm Đoạn Hồn, chăm chú nhìn Tà Đế, vận sức chờ phát động.
" Phốc" Một tiếng, một cái ống dài không biết làm bằng gì xuất hiện trong tay Tà Đế, sau đó hắn rung tay một cái, đâm vào cái thùng vàng ở bên dưới, giống như xuyên vào đậu hủ vậy. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện bên trên có dịch thể dinh dính chảy xuống.
"Không tồi, không hổ là Bắc Đế tông, tốc độ quả nhiên khiến cho người ta không thể không bội phục, các ngươi tìm được bảo tàng trong thiết kiếm, chỉ có điều..." Các ngươi nhếch miệng cười: "Những thứ này, căn bản còn chưa tới một thành đâu."
Số lượng kinh người như vậy không ngờ ngay cả một thành cũng không đến ư? Mọi người hoàn toàn không hiểu Tà Đế đang nói gì.
" Ngươi có ý gì?" Viêm Đoạn Hồn cố nén cảm xúc của mình, cắn răng nói. Phía sau hắn gió nhẹ khẽ động, một thân ảnh thương lão đã xuất bên cạnh hắn, chính là Viêm Thiên Hùng đang bế quan tu dưỡng cảm nhận được Tà Đế đến. Ngày ấy dưới bốn lần hàng thần thuật của Tà Đế, lão không thể không vận dụng cấm chiêu của viêm hồn quyết, lực lượng tổn hao rất nhiều, đến nay cũng mới chỉ khôi phục không tới bảy thành. lão vừa xuất hiện, liền trợn mắt quát: "Tà Đế, đã có gan xông vào Bắc Đế tông thì đừng hòng sống sót trở về, kết trận - viêm hồn phần long trận!"
Viêm Đoạn Hồn tuy là tông chủ hiện tại, nhưng luận về uy vọng, Viêm Thiên Hùng vẫn vượt qua Viêm Đoạn Hồn, nghe lão hạ lệnh, người chung quanh lập tức có động tác, một trận thế trong động tác của bọn họ bắt đầu hình thành rất nhanh, mục tiêu tỏa định nhắm thẳng vào phương vị của Tà Đế. Khác với Nam Hoàng tông, trận pháp của Bắc Đế tông toàn bộ là trận công kích, người lập trận càng nhiều thì uy lực càng cường đại.
Sự cường đại của Viêm hồn phần long trận Diệp Vô Thần cũng từng nghe Viêm Thiên Uy nói tới. Với thực lực của Viêm Thiên Uy nếu là một trăm người từ cấp linh trở lên dựng trận, hắn cho dù thắng thì cũng thân thụ trọng thương. Trận pháp của Nam Hoàng tông và Bắc Đế tông là chỗ đáng sợ nhất của bọn họ, cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Diệp Vô Thần sau khi có thủy chi lực vô tận vẫn không dám tùy tiện một mình xông vào Bắc Đế tông. Hắn có thể một mình thắng được ba người mạnh nhất của Bắc Đế tông, nhưng tuyệt không có nghĩa là hắn có tư cách một mình đối mặt với Bắc Đế tông. Nếu một mình tới lãnh địa của Bắc Đế tông, hắn vẫn nằm trong thế yếu tuyệt đối.
Tà Đế không để ý đến Viêm Thiên Hùng, mà là nhìn Viêm Đoạn Hồn rồi chậm rãi hồi đáp: "Đó là bởi vì... Chín thành còn lại, một năm trước đã nằm trong tay Tà tông ta rồi, một thành còn lại này là để cho Bắc Đế tông các ngươi ở dưới cửu tuyền chậm rãi tiêu khiển. Ha ha ha ha, ha ha ha ha.
Trong tiếng cười to, trên tay Tà Đế có thêm một ngọn lửa đỏ rực, ngón tay hắn búng một cái, ngọn lửa này rơi lên cái ống đang cắm vào thùng vàng, ngọn lửa lập tức bành trướng, cũng dọc theo dịch thể dinh dính đó lan xuống rất nhanh. Thân ảnh của Tà Đế vào lúc này cũng bỗng nhiên biến mất.
Rầm!
Nổ mạnh, vang trời chấn đất. Toàn bộ Mê thất chi địa đều rung chuyển kịch liệt, vô số tẩu thú gầm gừ không ngừng, chim chóc cũng vì sợ hãi mà bay tán loạn.
Phía bắc Mê thất chi địa, nơi bí mật của Tà tông, Tà Đế bình tĩnh nhìn trên không Bắc Đế tông từ từ dâng lên một đám mây hình nấm cực lớn. Tiếng nổ cực lớn truyền ra vào thời khắc này, chấn cho cát bùn ở phòng ốc phía sau rơi lả tả.