Thanh âm xung quanh dần dần nhỏ xuống. Nàng rảo bước tiến vào trong một đại sảnh tràn đầy vẻ xa hoa cao quý. Nàng lén ngẩng đầu lên. Thì ra nơi này là trung tâm đại sânhr nghị sự của Diệp gia, nhưng vì cuộc hôn lễ này, bên trong đã được trang hoàng rất nhiều, trở nên hoàn toàn thay đổi. Trong tầm mắt, xà nhà được được khảm nạm hoàng thủy tinh, bốn bức tường đều treo tranh song long hí châu, phía trên còn được khảm cả một số minh châu hiếm có, thảm đỏ trải dọc trung tâm đại sảnh, cho tới tận bậc thềm phía trước, kim quang nhàn nhạt, khiến cho đại sảnh được trang hoàng lại càng thêm mấy phần rực rỡ chói mắt.
Nơi này, chính là cung điện tổ chức hôn lễ của nàng.
Ở chỗ cao nhất trong đại sảnh là mấy chiếc ghế tựa được trang trí lộng lẫy. Diệp Uy mỉm cười cùng Vương Văn Xu đã cười đến toe toét đã ngồi xuống, ánh mắt nóng rực nhìn bọn họ đi tới. Hai hàng ghế tử tịch hai bên thảm đỏ đã sớm bị người ta ngồi hết. Những người này đều là khách quý trong khách quý. Bất cứ một người nào đi ra ngoài cũng là người đại quyền đại quý, không ai dám chọc vào.
Hoa Thủy Nhu cùng Diệp Vô Thần đứng song song với nhau. Được thị nữ Tiểu Ngọc dìu bước, bàn tay vẫn nắm chặt chéo áo bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp lặng lẽ nắm lấy, giữ chặt trong tay. Toàn thần Hoa Thủy Nhu cứng đờ, đầu càng cúi thấp hơn một chút. Bàn tay bị Diệp Vô Thần nắm đã lặng lẽ rịn mồ hôi.
Một bước, hai bước, ba bước…
Hoa Thủy Nhu thầm đếm bước chân của mình. Khi Diệp Vô Thần dắt nàng tiến lên phía trước, tất cả cảm giác của nàng đều tập trung lên bàn tay của Diệp Vô Thần. Tiếng ồn ào bên tai tựa hồ biến mất, toàn bộ đại sảnh cũng mau chóng an tĩnh trở lại. Trong lúc bọn họ bước về phía trước, một thanh âm ôn hòa dễ nghe luôn cao giọng tụng niệm cái gì đó. Đó là người chủ trì tối cao của cung đình, bình thường chỉ chủ sự đại hôn của hoàng công quý tốc. Hắn nói những gì, Hoa Thủy Nhu đều không nghe rõ nửa chữ, từng bước từng bước di chuyển bước chân của mình.
Bàn tay nắm tay nàng khẽ siết chặt, kéo nàng dừng lại. Thanh âm kia vào giờ khắc này cung dừng lại. Nàng khẽ ngẩng đầu, xuyên qua châu liêm hoàng kim, nàng chạm vào ánh mắt vui mừng cao hứng của Vương Văn Xu rồi lại lặng lẽ cúi đầu.
"Nhất bái thiên địa!"
Diệp Vô Thần khẽ kéo nàng, theo hắn cúi xuống, cùng bái thiên địa.
"Nhị bái phụ mẫu!"
Thân thể bị nhẹ nhàng xoay qua, vẫn là Diệp Vô Thần khẽ kéo nàng, nhẹ nhàng bái lạy Diệp Uy và Vương Văn Xu. Diệp Uy mỉm cười gật đầu, Vương Văn Xu vui vẻ ra mặt, kích động đến nỗi nhổm người lên rồi lại ngồi xuống, miệng không ngừng mỉm cười.
"Phu thê giao bái!"
Thân thể bị xoay đối diện với hắn, nhưng bán tay kia vẫn nắm chặt lấy tay nàng, không hề buông ra. Nàng khẽ ngẩng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt nhu hòa khiến nàng mê say. Đây chính là nam nhân đầu tiên khiến nàng ái mộ, cũng là nam nhân sẽ làm bạn cả đời với nàng.
Nhìn ánh mắt đối phương, hai người khom lưng giao bái. Tiếp đó, trong phong chợt vang lên một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Tiếng cười lớn, tiếng hoan hô cũng vang lên không ngừng.
"Thần nhi… rốt cuộc cũng thành gia rồi." Vương Văn Xu đứng lên, cầm khăn gấm trong tay không ngừng lau nước mắt vui sướng trên khóe mắt.
Diệp Uy gật đầu mà cười: "Thần nhi, Nhu Nhu là một thê tử thiên hạ khó tìm, người phải đối xử viớ nàng thật tốt."
Diệp Vô Thần mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Hoa Chấn Thiên vẫn đứng một bên chợt đứng lên, chẳng thèm để ý tới mọi người xung quanh, cao giọng quát: "Từ giờ trở đi, ngươi đã chính thức trở thành còn rể ta. Tuy ta biết tiểu tử nhà ngươi sẽ không bắt nạt nữ nhi của tao, nhưng một nhạc phụ như ta vẫn phải nói trước một câu... Nếu người mà để ta biết nữ nhi của ta bị bắt nạt, cho dù người có là Tà đế gì gì đi nữa thì ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu."
Hai chữ Tà đế khiến cho không khí chợt khựng lại, nhưng lập tức alị bị tiếng cười tràn đầy thiện ý áp đảo. Tà tông, còn có người của Nam hoàng Bắc đế lưỡng tông thì cũng thôi, đại bộ phận người trong đại sảnh đều là quan to trong Thiên Long triều, mà phân lượng của hai chữ Tà đế thật sự quá lớn, bọn họ vẫn cố ý quên đi cái thân phận này, mà cố gắng coi hắn trở thành công tử Diệp gia. Nếu không như vậy thì thật sự không thể nào trò chuyện vui vẻ trước mặt Tà đế được. Cho nên vừa nghe Hoa Chấn Thiên nói như vậy, trái tim bọn họ lập tức nhảy thót lên. Nhưng thấy Hoa Chấn Thiên lên tiếng nói như vậy mà Tà đế vẫn mỉm cười cung kính, trái tim bọn họ cũng buông lỏng xuống, cái cảm giác lo lắng lúc trước cũng giảm đi rất nhiều.
Diệp Vô Thần vội vàng gật đầu: "Nhạc phụ đại nhân dạy phải lắm... Nếu có ngày nào đó tiểu tế khiến Nhu Nhu chịu ủy khuất, không cần nhạc phụ đại nhân động thủ, tiểu tế cũng không tha cho mình đâu."
Hoa Chấn Thiên vuốt râu cười lớn: "Tốt! Tốt! Không hổ là con rể tốt của ta. Ngươi nói vậy ta cũng an một trăm cái tâm rồi. Ha ha ha ha ha...."
Ai cũng nhìn ra, tâm tình hắn hôm nay vô cùng tốt. Mà một số người cũng thầm ghen tỵ trong lòng, tâm tình không tốt mới là quái. Con gái gả cho Tà đế, toàn bộ Hoa gia của hắn cũng nhờ con gái mà thơm lây… Con gái của mình sao lại không có vận may đó chứ…
Hâm mộ ghen tỵ chết mất thôi…
Tiếng chiêng trống hỉ nhạc điếc tai vang trời không ngừng vang trọng bên tai. Sau khi hành lễ giao bái xong, Hoa Thủy Nhu lập tức được Tiểu Ngọc dìu vào trong tiểu viện của Diệp Vô Thần. Ngồi trên giường, trong hỉ phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng với tiếng hít thở chầm chậm của mình, còn có tiếng tim đập. Khi nàng được dìu tới hỉ phòng, hắn vẫn mỉm cười nhìn nàng, trong ánh mắt lộ ra ý tứ: "Chờ ta…"
Trước mắt vẫn chỉ có một màu đỏ tươi. Thảm đỏ thêu tinh tú và long phượng tường vân, chữ song hỷ thật lớn, lụa đỏ cả phòng, hai chiếc nến hỷ đỏ thẫm dập dờn chớp sáng. Trên thân nến còn được khắc tường long và loan phượng, dưới ánh nến chiếu rọi tỏa ra ánh sáng lung linh như ngọc, khiến cho cả căn phòng trở nên như mộng như ảo…
"Tiểu Ngọc, ngươi ở đâu?" Hoa Thủy Nhu vẫn hồi hộp như trước. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ta ở đây, tiểu thư." Tiểu Ngọc im lặng canh giữ bên giường trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
"Cái này... hơi nặng. Có thể tháo xuống không?" Hoa Thủy Nhu gạt kim sắc liêm châu trên phượng quan. Phượng quan hơi nặng, nàng đội một hồi lâu, cổ bắt đầu cảm thấy mòi nhừ.
"Không được, không được." Tiểu Ngọc vội vàng bước tới, giúp nàng chỉnh lại phượng quan: "Cái này phải để Diệp công tử đích thân gỡ xuống. Nếu không sẽ là điềm xấu đó."
"Ừm." Hoa Thủy Nhu nhỏ giọng ừm một tiếng, không đụng chạm tới phượng quan nữa. Một lát sau, nàng lại hỏ: "Hắn… khi nào mới tới?"
"Cái này… Diệp công tử còn phải đi đón nữ hoàng. Chắc rất lâu… Xong rồi còn phải đi mời rượu tới khuya… có khi, có khi tới tối mỡi quay trở lại được." Tiểu Ngọc do dự nói.
Tới tối... hiện giờ mới là giữa trưa mà thôi.
"Ta hơi khát, muốn uống nước."
"Tiểu thư, trước khi Diệp công tử tới đây, tốt nhất là không nên ăn uống thứ gì. Nếu không sẽ là điềm xấu....." Tiểu Ngọc nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Nàng vẫn ừm một tiếng, không hề kháng cứ một chút nào, cứ lẳng lặng chờ đợi.
Đội ngũ rước dâu của Diệp gia lại bước ra khỏi Diệp gia, đi về phía hoàng cung. Long Hoàng không biến tẩm cung của mình thành địa điểm xuất giá, mà là Phi Hoàng cung mà nàng ở lúc trước. Bởi vì lúc trước, cũng chính tại nơi này, hắn lần đầu tiên ôm lấy nàng, mà cũng chính trong một khắc đó, trái tim nàng đã lặng lẽ đặt lên người hắn, hơn nữa tình cảm trong bất tri bất giác còn càng lúc càng sâu đậm.
Toàn bộ hoàng cung trên dưới đều được trang trí rực rỡ vô cùng. Hôm nay là đại hôn của nữ hoàng, toàn quốc vui mừng, đại xa toàn bộ Thiên Long quốc. Ngay cả một số nữ tử rất ít khi ra ngoài cũng lặng lội đường xa mà tới, hi vọng dựa vào hỉ khí của nữ hoàng tôn quý mà tìm cho mình một nơi an thân gửi phận.
Long Hoàng hôm nay cũng không hề mặc trang phụ của nữ hoàng. Cũng mặc hỉ bào, mái tóc dài đen nhánh mềm mại búi ở phía saubên hông đeo đại ngọc Linh Lung. Gương mặt tuyệt mỹ mà cao quý lúc này đang đỏ hồng vì vui mừng lại trở nên rực rỡ chói mắt. Một chút non ớt còn lưu lại trên khuôn mặt tinh xảo đó chợt khiến người ta nhớ ra. Nàng… nữ hoàng đế đầu tiên của Thiên Long quốc, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi…
Nàng được dẫn ra khỏi hoàng cung, theo thảm đỏ đi tới Diệp gia, được đỡ xuống kiệu, vượt qua chậy than, sau đó mang khuôn mặt hân hoan tiến vào đại môn Diệp gia. Tính cách của nàng cũng không trời sinh nhu nhược giống như Hoa Thủy Nhu. So với sự e lệ, long vui mừng vô hạn của hàng còn lớn hơn. Hôm nay không phải chính là ngày mà nàng nằm mơ cũng chờ đợi sao... Diệp Vô Thần cưới Hoa Thủy Nhu trước, nàng không hề tức giận một chút nào, một chút cũng không, nược lại còn cảm thấy làm vậy mới đúng. Bởi vì Hoa Thủy Nhu đã đính hôn với hắn từ trước, tuổi cũng lớn hơn nàng. Mặc dù nàng là nữ hoàng, nhưng sau này ở Diệp gia, nàng chính là tỷ tỷ của mình, tất cả mọi chuyện đều phải ưu tiên tỷ tỷ.
Nếu như nàng vẫn là Phi Hoàng công chúa bất hảo như ba năm về trước, thì hiện giờ nàng nhất định đã khóc lớn, đại náo một hồi. Nhưng ba năm bi thương đã khiến cho tính cách của nàng thay đổi. Khi hắn trở về, nàng đã biết trái tim của mình càng thêm kiên định rồi… chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, nhìn hắn bình an vô sự, gả làm thê thử cho hắn... những thứu khác đều không quan trọng.
Diệp Vô Thần nắm tay Long Hoàng bước trên thảm đỏ đi về phía trước. Long Hoàng vẫn lén nhìn hắn, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười vui vẻ, cánh tay bị hắn nắm cũng giãy ra nắm ngược lại tay đối phương. Trong tiếng niệm tụng của người chủ trì, dưới ánh mắt chứng kiến của mọi người, bọn họ đã bái thiên địa phụ mẫu, từ nay về sau trở thành phu thê. Nữ hoàng duy nhất của Thiên Long quốc đã gả cho Tà đế ở tuổi mười sáu…
Trong thành tiếng chiêng trống vang trời, hết ca lại múa, chúc mừng duyên trời tác hợp…