Thương Thiên

Chương 328: Dĩ độc công độc

Bên trong đại viện của "Cổ linh quan", Hồ Bất Quy đứng hiên ngang, trong mắt đầy vẻ ăn tươi nuốt sống. Đối mặt với tên bay, ám khí, lưới tơ rợp trời rợp đất hắn không hề sợ hãi.
Người trong Hắc đạo thập đại cao thủ nào chỉ có hư danh? Chỉ thấy Hồ Bất Quy phóng cương khí ra bên ngoài, toàn thân được bao trùm bởi làn sương mù đen dày đặc, thân hình mềm mại như cành liễu, song chưởng múa điên cuồng, cả người như rơi vào tình trạng điên dại! Trước mắt giống như một biển máu, ra khỏi miệng duy nhất đó là tàn sát: "Tới đây! Tới đây! Tới đây! Lão phu phải giết sạch các ngươi, giết sạch các ngươi! Ha ha ha… Giết..."
Tên bị bẻ gẫy rơi đầy đất, bên cạnh đó là lưới tơ bị phá nát nhiều vô kể, vừa mới rồi còn là cái sân sạch sẽ yên lặng, trong khoảnh khắc đã trở nên một bãi ngổn ngang không chịu nổi!
Bụi độc tràn ngập cả không gian, mùi ăn mòn rõ ràng có thể ngửi thấy. Trong lúc vô ý thức, Hồ Bất Quy đã lặng lẽ phóng ra "Độc dẫn"...
"Có độc! A... A..."
"Không hay! Mau bế khí!"
"Mau dùng giải độc đơn…"
"A!"
Nghe thấy bên trong phòng truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, Hồ Bất Quy cười điên cuồng không ngừng: "Vô dụng thôi, 'Tử La tán' của lão phu thấy máu là phong hầu (bịt kín cổ họng), các ngươi chết chắc rồi! Chết chắc rồi… Ha ha... Ha ha ha..."
"Hừ!" Một thanh âm lạnh lẽo, từ những lỗ hổng trên vách tường phun ra từng cuộn khói sặc sỡ, thoáng nhìn qua thấy như đám mây tiên bồng bềnh siêu thoát, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí, chạm vào người là chết.
"Thất độc hương?" Hồ Bất Quy đối với độc vật thấy nhiều hiểu rộng, không khỏi cười lạnh lùng: "Với chút tài mọn của ngươi mà dám dở trò ở trước mặt tổ tông!" Dứt lời, há to mồm, nhất thời hút sạch khói sặc sỡ vào trong bụng, lập tức vận chuyển huyền công đem khói độc ra luyện hóa: "Ngon thật ngon thật, nhưng không đủ cho lão phu xỉa răng… Bây giờ các ngươi hãy nếm thử sự lợi hại của 'Khinh la yên' của lão phu…"
Hồ Bất Quy búng mười đầu ngón tay một cái, từng viên độc dược bắn vào lỗ thông khí trên tường, sau đó nổ tung!
"A!"
"A... A..."
Sau một loạt những tiếng kêu gào thê thảm, bốn phía trong sân lại trở nên vắng lặng trầm xuống.
"Ra đây, tất cả mau ra đây cho lão phu..."
Trong lòng khí uất không thể nào phát tiết, Hồ Bất Quy tụ khí vào song chưởng, quay về bốn phía trong đại viện bắn phá một phen điên loạn, tựa như muốn đem nơi này san phẳng thành bình địa!
"Bùng..."
"Ầm... Ầm..."
Tiếng nổ rung trời, gạch ngói vỡ vụn bắn ra bốn phía, bụi mù bay mù mịt đầy trời, mắt thấy đạo quan mộc mạc ở nơi đây thực sự sắp trở thành một bãi đổ nát hoang phế!
"Bọn chuột nhắt phương nào chớ có làm càn!"
Giữa lúc đó đột nhiên trên không trung truyền đến một tiếng gầm giận dữ, một trung niên nam tử khuôn mặt gầy gò từ trên trời hạ xuống, áo bào đen oai vệ đón gió phát ra tiếng động, đứng trầm ổn ở chính giữa đại viện, đối diện cùng Hồ Bất Quy. Nhìn vẻ mặt đầy sát khí của hắn, như là muốn xé xác đối phương.
Đúng vào lúc hai người đang định động thủ, lại có một lão già khoảng hơn năm mươi tuổi tinh thần phấn chấn rơi vào trong đại viện, ngăn người phía trước lại rồi nói: "Quách Điền, không được vô lễ với 'Độc ẩn dược vương', còn không mau mau lui ra".
"Dạ, Diêu hộ pháp." Quách Điền lễ phép chắp tay, cung kính lùi sang một bên.
Liếc nhìn tình huống xung quanh một chút, vị hộ pháp đó cười nhẹ, lập tức quay về phía Hồ Bất Quy hỏi: "Tại hạ Ngũ Độc giáo Hữu hộ pháp Diêu Mãnh Chi, người vừa rồi đã đắc tội là 'Thiên Ngô đàn chủ' Quách Điền của giáo ta, không biết Dược vương quang lâm Ngũ Độc giáo ta có gì chỉ dạy?"
"Ồ! Thì ra đây là địa bàn của Ngũ Độc giáo? Khó trách trên người các ngươi đều có một hương vị kỳ quái" Hồ Bất Quy hiển nhiên không quan tâm đến thân phận của đối phương.
Quách Điền một bên đang muốn phát tác, Diêu Mãnh Chi cười khẩy nói: "Mùi vị trên người các hạ tựa hồ cũng không khác biệt lắm đâu?"
"Hừ!" Hồ Bất Quy không chút khách khí hỏi: "Ngươi là ai? Cả gan nói với lão phu lời như vậy? Thôi được, coi như ngươi đã nói nhảm… Lần này lão phu tới tìm người, biết điều thì đem hai tên tiểu tử đó giao ra đây, nếu không cho dù là có Thiên Vương lão tử tới đây, lão phu cũng không nể mặt hắn đâu".
Diêu Mãnh Chi thân là Ngũ Độc giáo hộ pháp, từ xưa tới giờ chưa từng có kẻ nào dám nói chuyện với hắn như thế, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, hắn vẫn cố đè cơn giận xuống. Lập tức Diêu Mãnh Chi có chút ngờ ngợ, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ chúng ta đã bắt phải người nào của tên điên này? Những người nơi này đều không có bối cảnh hay thế lực gì, chắc là không phải bắt nhầm người, chẳng lẽ là đối phương cố ý tới để dò xét?"
Thấy ánh mắt của đối phương không ngừng lóe lên, Hồ Bất Quy càng tưởng là đối phương đã mang người dấu đi, quát mắng: "Tên họ Diêu kia, mau ngoan ngoãn đem người giao ra đây cho lão phu, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!"
Diêu Mãnh nổi trận lôi đình! Bản thân đã cố nén cơn giận đầy mồm, nhưng đối phương không chỉ một lần mà lại cứ luôn mở miệng ra là ngạo mạn, mặc dù đối phương là một trong Hắc đạo thập đại cao thủ, nhưng cơn giận trong lòng hắn vẫn lên tới cực điểm, do vậy lạnh lùng nói: "Ta không có người mà ngươi muốn tìm! Độc vương mời ngươi trở về cho".
Tình cảnh đối đáp cũng chỉ nói đến mức này, nếu là đối phương vẫn không lùi, tất sẽ thành cục diện giằng co. Diêu Mãnh Chi cũng là người quả quyết, chỉ bất quá hắn lại quên mất một điểm, lúc mà "Độc ẩn dược vương" đã nổi điên ngàn vạn lần chớ có nói cái gì đạo lý với hắn, bởi vì, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là người nói đến đạo lý, hắn chính là kẻ điên!
"Quay lại? Ngươi kêu ta quay lại?" Chỗ ở cũ đã bị thiêu rụi, Hồ Bất Quy còn có thể quay về đâu? Lời nói của đối phương nói không ngờ lại kích thích tới nỗi đau trong lòng hắn! Cung đàn điên dại sắp đứt dây, cười lạnh hai tiếng nói: "Ngươi nói không có người là không có người, ngươi thực sự tưởng rằng mình là ai? Cút ngay, để ta vào tìm kiếm, nếu thực sự là không có thì thôi, nếu không, lão phu không để yên cho Ngũ Độc giáo của các ngươi…"
"Hoang đường! Ngũ Độc giáo há để cho ngươi khinh thường?" Sự nhẫn nại của Diêu Mãnh Chi đã vượt qua đỉnh điểm, giáo chủ lúc sắp đi đã ra lệnh cho hắn, bí mật nơi đây không thể bị bất kỳ kẻ nào biết được, nếu không giết không tha! Bây giờ đối phương nói phải lục soát nơi này, vậy chẳng phải là bí mật gì cũng phơi bày hết sao.
Một bên Quách Điền cũng giận không thể nuốt trôi, chỉ vào đối phương nói: "Hồ lão đầu, ngươi chớ nên đã được thể diện mà không biết xấu hổ, là người khác sợ độc của ngươi, chớ tưởng rằng Ngũ Độc giáo ta lại sợ ngươi".
"Ha ha ha..." Hồ Bất Quy cười điên dại rồi nói: "Sợ ta! Được được được! Được lắm Ngũ Độc giáo, vẫn thực sự tưởng rằng mình là cái gì sao? Cho các ngươi biết tại sao có người sợ ta, xem lão phu hôm nay diệt các ngươi ra sao nhé!" Lời nói vừa dứt, độc phấn trong tay đã phóng ra.
"Hừ!" Một tiếng khinh thường trong mũi, Diêu Mãnh Chi mồm ngậm máu độc phun ra mãnh liệt, tức khắc sương máu đầy trời!
Đám sương máu cùng độc phấn sau khi hòa vào nhau, nhất thời hóa thành không khí chẳng còn chút khói nào.
"Hay cho lấy độc công độc, xem ra Ngũ Độc giáo các ngươi cũng có chút bản lĩnh. Khà khà..." Hồ Bất Quy ung dung cười, nhưng bộ dạng của hắn lúc này còn khó coi hơn cả khóc.
Diêu Mãnh Chi trong lòng cảnh giác, quát to: "Quách Điền, bày sát độc trận!"
"Dạ!" một tiếng ra lệnh, bốn phía trên tường lập tức đứng đầy người, từng túi độc vật được vẩy vào trong viện, độc xà, độc tích, ngô công, trùng man… trộn lại thành một đống.
Hồ Bất Quy sắc mặt có chút chăm chú, nhưng vẫn khinh thường nói: "Dám ở trước mặt tổ tông mà giở trò dùng độc? Thực là không biết tự lượng sức, hôm nay lão phu cho các ngươi biết thêm kiến thức, cái gì mới gọi là dùng độc chân chính".
Dưới đất độc trùng khắp mọi nơi, trên không màu sắc bay liệng đầy trời, từng điểm lấp lánh như sao… đẹp rực rỡ lại càng nguy hiểm!
Bên này kịch chiến không ngớt, nhưng không phát h0iện một bóng người lặng lẽ xẹt qua trong bóng tối, chạy thẳng vào bên trong đạo quan.
Bên trong một mật thất dưới đất của Cổ linh quan, một lão phụ nhân tóc trắng như tuyết, có vẻ già nua, hai tay đang cầm một quả tim đẫm máu để vào trong một cái chậu có chứa máu, hai mắt chăm chú nhìn không rời sự biến hóa của cái chậu, cái loại vẻ mặt như si như say này phảng phất như lần đầu tiên được thưởng thức vẻ đẹp của đồ vật được chế tác thủ công. Bức tranh như thế làm cho kẻ khác dựng tóc gáy, không khỏi dấy lên một ý nghĩ lạnh giá tận đáy lòng.
"Này? Lão nhị bên ngoài làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?" Tựa hồ nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền tới, lão phụ nhân khó chịu hỏi vọng về một lão già cỡ cùng tuổi ở phía sau.
"Lão Nhị" không mảy may để ý đáp: "Đại trưởng lão không cần lo lắng, vừa rồi bên ngoài truyền đến tin, nói là có người xông vào Cổ linh đại viện… Tuy nhiên, Diêu hộ pháp và Quách đàn chủ đã mau chóng tới xử lý rồi, tin tưởng không có gì đáng ngại, chúng ta không cần để tâm quá".
Lão phụ nhân nhíu đầu mày nói: "Bây giờ là lúc mấu chốt, hy vọng sẽ không xuất hiện cái gì bất trắc, nếu không, cố gắng nhiều năm của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc" Lão phụ nhân vốn là khuôn mặt đầy nếp nhăn, bây giờ lông mày chau lại, ngay cả con mắt cũng bị che lấp mất.
"Ừm. Ta hiểu mà, để ta ra đấy xem thế nào." Lão Nhị đang định rời đi thì lại bị lão phụ nhân gọi lại.
"Đợi một chút đã… mau, mau nhìn, cuối cùng đã xong rồi, sắp xong rồi, Ha ha..."
Vào lúc hai người đang đối thoại, quả tim trong chậu bắt đầu có chút biến hóa, một loại máu khác đang dần dần dung hợp cùng nó, tựa hồ vẫn đang đập yếu ớt… Lão phụ nhân thấy thế mắt sáng rực, vội vàng gọi lại: "Mau lên! Lão Nhị, mau mang thêm mười người lại đây, lần này nhất định có thể thành công, nhất định sẽ được. Ha ha ha..."
Lão Nhị cũng mừng rỡ không ngừng, đáp lại rồi đi.
"Uỳnh..."
Địa lao phảng phất rung chuyển trong tiếng nổ vang!
Mọi người trợn trừng hai mắt, Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ tươi cười.
Vẻ mặt của Cát Thiên Phong đầy nghi hoặc, tiến lên hỏi: "A Tuấn tiểu huynh đệ, có phải các ngươi biết ngoài kia xảy ra chuyện gì hay không?"
"Hắc hắc..." Nét mặt Long Tuấn lộ ra nụ cười quái dị đáp: "Đương nhiên là cứu tinh đã tới, hắn bây giờ đang ngăn chặn người của Ngũ độc giáo, đúng lúc chúng ta có cơ hội đào tẩu."
"Cứu tinh?!" Cát Thiên Phong cao hứng nói: "Tốt tốt, đợi khi thoát ra ngoài cần phải tới cảm tạ nhân gia."
"Ối! Không, không cần đâu!" Long Tuấn, Đinh Nghị không khỏi xấu hổ! Cát Thiên Phong nói rất thành khẩn, nếu hắn biết rằng cứu tinh mà lời trong mồm Long Tuấn nói ra chính là "Độc ẩn dược vương", chỉ sợ rằng có chết cũng sẽ không nói những lời cảm tạ này.
Vội chuyển đề tài, Đinh Nghị đứng dậy nói: "A Tuấn, bây giờ chúng ta ra ngoài như thế nào?"
Chính vào lúc này, bên ngoài địa lao truyền đến tiếng chân bước rất khẽ.
"Mọi người nằm hết xuống đừng nhúc nhích, giống như trước kia…" Long Tuấn con mắt sáng ngời, hưng phấn nói: "Tiểu Đinh tử, mau bắt đầu diễn trò theo ta, cơ hội tới rồi! Ha ha…"
Không chờ cho Đinh Nghị phản ứng lại, Long Tuấn nghiêng người một cái nằm sấp bên cửa sắt kéo, gõ đập không ngừng vào cửa sắt, trong miệng lại phát ra tiếng kêu yếu ớt: "Thả ta ra, nếu thả ta ra ngoài mau một chút, tiểu gia sẽ cho các ngươi tiền…"
Đinh Nghị nở nụ cười đầy gian xảo, bắt chước theo bộ dạng đó, nằm ở một bên nói: "Các ngươi đúng là do chó sinh ra, sẽ không được chết tử tế, sẽ bị trời đánh sét bổ, dù có chết cũng là vạn kiếp bất phục…"
"Các ngươi chính là đồ con hoang, nấm với vừng bài tiết ra đậu nành…"
"Mau thả ta, các ngươi là những tên lợn già đồ tể phì nộn, đều là những tên ngu xuẩn sẽ bị đao chém…"
Hai người đều sinh ra từ chốn chợ búa, những câu mắng chửi người khác thô tục không thể chịu nổi, liên tục hết câu này đến câu khác, ngay cả đám người Cát Thiên Phong bên cạnh cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh đầy người!
Quả nhiên, mấy tên thủ vệ vốn là định lấy người từ căn địa lao khác ra, không ngờ lại có người dám nhục mạ đám người của mình, dưới cơn thịnh nộ lập tức thay đổi chủ ý, chỉ vào gian địa lao nơi giam đám người Long Tuấn nói: "Ầm ĩ cái rắm mẹ mày… Làm ồn thì mày chết rồi, thằng con hoang nào dám chửi mắng ông nội nhà ngươi? Được! Được lắm, nếu các ngươi muốn chết như vậy thì để lão tử sẽ thành toàn cho các ngươi… Các huynh đệ lần này phải đem bọn chúng đi trước!"
"Được! Lũ cây thuốc không biết sống chết".
"Két..."
Cánh cửa sắt được mở ra, hai gã thủ vệ mặc áo bào đen đi đến.
"Làm việc nhanh lên, chính là mồm của hai tên tiểu tử thúi này, yên ổn…"
Bỗng nhiên thanh âm im bặt, người đã bị Long Tuấn, Đinh Nghị khống chế.
Thủ vệ đằng sau phát hiện không đúng, đang định tiến lên, nhưng đã thấy một luồng kiếm quang lóe lên, thì ra là "Kiếm luân" trên cổ tay Long Tuấn đã ra khỏi vỏ đánh tới…
"Nhất kiếm truy hồn!" Kiếm bay lượn như linh xà, vô cùng quỷ dị, một chiêu nhiều biến hóa, sát ý vô biên! Hàn quang lướt qua, thương thay chúng thủ vệ đã mất đi cơ hội ra tay phóng độc.
Hay… Một kiếm thật lợi hại!
Đám người Cát Thiên Phong đi theo ra, chứng kiến tình cảnh đó vừa rồi, trong lòng đều bị chấn động.
Thanh nhuyễn kiếm này vốn tên là "Tử nhu", chính là sau khi Nhạc Phàm chém rụng một tay của Thát Đát quốc sư Vũ Văn Trường Sanh, bị Đinh Nghị lấy được, bởi vì Đinh Nghị dùng đao, nên đem "Kiếm luân" cho Long Tuấn. Mà Long Tuấn cũng không ngờ được lần đầu tiên sử dụng, lại bất ngờ có hiệu quả dữ dội như thế. Xem ra bản thân thực sự là đã nhặt được bảo vật rồi!
Lấy lại tinh thần, Long Tuấn xoay về phía Cát Thiên Phong nói: "Lão Cát, nơi này lão tương đối quen thuộc, lão dẫn mọi người đi cứu người trước, ta và Tiểu Đinh tử đi thăm dò đường, chúng ta mỗi đường mỗi việc, chờ khi tất cả mọi người đều khôi phục, chúng ta sẽ cùng nhau đánh ra ngoài".
Hai thằng ranh Long Tuấn và Đinh Nghị này, thực ra là vẫn ghi nhớ trong lòng về những "món đồ tốt" của Ngũ Độc giáo đây mà, không đi vơ vét chỗ tốt chẳng phải là tốn công vô ích một chuyến sao.
Cát lão hoàn toàn không nghi ngờ gì, sau khi lấy được chìa khóa địa lao từ trên người thủ vệ liền dẫn theo một đám người bắt đầu hành động.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất