Nhìn thấy nàng xoay người nhảy ra, Hứa Hải Phong cười nói: " Như thế nào, muội tử không chơi nữa sao?"
Ánh mắt Hạ Nhã Quân phức tạp nhìn hắn, mới nói: " Hôm nay tiểu muội đã biết câu thiên ngoại hữu thiên( ngoài trời có trời), tài hoa của đại ca hơn xa tiểu muội gấp trăm lần, tiểu muội tâm phục."
Hứa Hải Phong cười ha ha, dưới sự dò hỏi của nàng, liền đem tình hình gặp Thác Hà Đế hôm nay kể lại cho nàng nghe một lần.
Hạ Nhã Quân nghe xong, không khỏi toát mồ hôi lạnh cho hắn, hỏi: " Đại ca có biết, nếu hôm nay huynh không qua được một cửa này, sẽ có hậu quả gì không?"
" Cái này sao? Không nghĩ qua, cùng lắm thì tinh thần thác loạn, từ nay về sau không còn ngày thanh tỉnh mà thôi." Hứa Hải Phong làm như không có gì, thản nhiên đáp.
Hạ Nhã Quân kinh ngạc vì sự hào hiệp của hắn, hoặc là nói hắn không biết, giải thích: " Nếu đại ca không phải may mắn qua được một cửa này, vậy nhẹ thì tâm linh bị thương, cuộc đời này cũng không còn cách nào thăm dò tinh thần thế giới, hoàn toàn cùng tông sư tuyệt duyên, nặng thì thần trí không rõ, cũng giống như là người thực vật."
Hứa Hải Phong ân một tiếng, nói: " Ta đã biết Thác Hà Đế cũng không tốt bụng như vậy muốn thành toàn cho ta, nguyên lai bên trong còn có nguyên nhân này. Chẳng qua vô luận nói như thế nào, hắn cũng là người dẫn đường giúp ta tiếp xúc tinh thần thế giới, ta còn phải phi thường cảm kích hắn." Trong lời của hắn để lộ ra một loại tự tin kiên định không thể nghi ngờ, làm cho người ta vô cùng tin tưởng.
Trải qua biến cố lần này, lòng dạ của Hứa Hải Phong cũng rộng mở hơn mấy lần, cũng không thèm so đo việc này. Chỉ là đại độ này của hắn làm Hạ Nhã Quân vô cùng tán thưởng.
" Học sinh đi tìm chủ công mãi, nguyên lai ngài ở chỗ này nói chuyện yêu đương với Hạ tiểu thư."
Có thể ngay mặt Hứa Hải Phong nói ra những lời ám muội như vậy, ngoại trừ Tương phong tử ra, cũng không còn người khác.
Gương mặt Hạ Nhã Quân đỏ lên, xuy nói: " Hứa đại ca nói đúng, quân sư ngươi đúng là không có nửa điểm bộ dáng chính nhân quân tử, thật sự là miệng chó không mọc được ngà voi."
Nếu là những người khác, Hạ Nhã Quân đã sớm trở mặt. Nhưng dưới sự giới thiệu của Lâm Uyển Nhàn, nàng cùng Tương Khổng Minh gặp qua mấy lần, mấy lần cùng nhau nói chuyện, lập tức vì sự uyên bác như biển của hắn mà thật sâu kính phục, trong lòng cực độ khâm phục hắn, dĩ nhiên không hề kém với tam đại tông sư.
Nàng cũng thật là kỳ quái, một nhân vật cao ngạo độc hành như vậy lại làm sao cam tâm tình nguyện làm việc dưới trướng Hứa Hải Phong, chỉ sợ đương kim thế gian, còn không người nào có thể làm cho hắn tâm duyệt hàng phục mới đúng.
Cho đến hôm nay, nghe được Hứa Hải Phong có hể trải qua tinh thần lực lượng tẩy lễ của Thác Hà Đế, một lần đột phá tinh thần gia khóa mà người học võ mơ tưởng cả đời, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi mà đã có thể vận dụng thật tự nhiên.
Phần này ý chí cùng ngộ tính, nàng tự hiểu rõ bản thân mình, biết mình thấp hơn rất xa. Lúc này mới rõ ràng, Tương Khổng Minh tầm mắt không thấp, nguyên lai hắn đã sớm nhìn ra Hứa Hải Phong không phải là vật trong ao, lúc này mới sớm hàng phục hiệu mệnh.
Chỉ là ở chung lâu ngày, Hạ Nhã Quân lại phát giác Tương Khổng Minh có một thói quen, đó chính là khi đối mặt người một nhà, sẽ thích chọc ghẹo cùng trêu chọc, thẳng đến khi người ta đỏ mặt đến mang tai mới hài lòng mà dừng tay.
Nói đến tình huống này, mà ngay cả Hứa Hải Phong cũng hận đến ngứa răng. Nhưng từ đầu tới cuối, cũng không ai muốn đưa ra ý nghĩ trả thù, bởi vì ai cũng biết, người này học thức kinh nhân, viễn xa người phàm tục có thể sánh bằng, ngay cả hắn có ngàn lần không phải, cũng chỉ đành nhẫn nhịn cho qua. Cũng may Tương Khổng Minh cũng hiểu biết giới hạn bên trong, cũng không làm cho người ta bị mất hết mặt mũi.
Tương Khổng Minh mỉm cười, hồn nhiên không xem lời nàng vào lòng, hắn phe phẩy quạt lông, bước tới trước mặt Hứa Hải Phong, khom người nói: " Học sinh ra mắt chủ công."
Hứa Hải Phong đáp lễ, hỏi: " Quân sư đại nhân tìm ta có chuyện gì?"
Tương Khổng Minh đang muốn trả lời, Hạ Nhã Quân liền nói: " Nhị vị nếu có chuyện công, vậy chậm rãi thương lượng, thiếp thân xin cáo lui trước."
Hứa Hải Phong nhìn theo bóng lưng của nàng, nghĩ đến mình đã thành công tiến vào cảnh giới nhất phẩm, vậy cũng có thể mượn danh chữa bệnh mà đạt được thân thể mỹ nhân. Vừa nghĩ tới mỹ nhân diễm lệ như thế lại bị mình thành công vào tay, trái tim hắn liền không thể kềm chế mà nhảy lên không ngừng.
Đột nhiên linh giác của hắn phát ra cảnh cáo, tựa hồ có người đang xâm lấn vào tinh thần thế giới của chính mình. Hắn thất kinh, vội vàng thu liễm tâm thần, toàn thân đề phòng, chẳng lẽ là Thác Hà Đế tông sư hoặc là Áo Bổn tông sư đại giá quang lâm?
Chỉ là khi hắn nhận ra phương hướng tinh thần lực truyền đến, liền lập tức giận tím mặt, chỉ vào mũi Tương Khổng Minh thấp giọng kêu lên: " Không nên dùng thuật đọc tâm của ngươi theo dõi sự riêng tư của ta."
Tương Khổng Minh đầy mặt kinh ngạc dùng quạt lông nhẹ nhàng đẩy ra ngón tay hắn đang chĩa vào mũi mình, sự tức giận của Hứa Hải Phong đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ như gãi ngứa, vốn không hề cảm giác, hắn kỳ quái hỏi: " Không biết hôm nay chủ công có kỳ ngộ gì? Học sinh không ngờ không cách nào nhìn thấu tâm sự của chủ công, thật sự là kỳ quái." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Hứa Hải Phong lạnh lùng cười nói: " Ngươi không phải tự xưng là thiên hạ đệ nhất trí giả sao? Vậy sao không đoán thử xem."
Tương Khổng Minh nghe vậy, dùng quạt lông tì dưới cằm mình, có chút ngẩng đầu, hai mắt khép lại, sau một lúc lâu từ từ nói: " Trước khi chủ công gặp Thác Hà Đế, hết thảy còn chưa có biến cố. Nhưng sau khi chủ công trở về, Hung Nô đột nhiên sai người đưa tới vô số tặng lễ. Học sinh suy nghĩ một chút, số tặng lễ này giá trị xa xỉ, nhưng vật vướng víu lại đa số. Nếu chúng ta đều mang theo, lúc trên đường, sẽ rất là chậm chạp."
Tuy Hứa Hải Phong hiểu ra tinh thần lực, phương diện tâm trí cũng được đề cao, nhưng còn không rõ hắn vì sao đột nhiên nói tới chuyện không hề có dính dáng gì, chỉ là trong linh giác mơ hồ cảm thấy bên trong tất có liên hệ. Vì vậy cũng không hỏi, chỉ lạnh nhạt nói: " Sau đó?"
Tương Khổng Minh nhìn hắn, hiển nhiên đối với thái độ của Hứa Hải Phong có một tia kinh ngạc, hắn phảng phất như gặp chuyện gì thú vị nhất thế gian, vui vẻ nở nụ cười: " Hung Nô nhân làm như vậy, chỉ có một mục đích, đó chính là muốn làm chậm trễ tốc độ trở về Đại Hán của chúng ta."
" Nga? Chẳng lẽ bọn họ nhanh như vậy liền muốn công kích Đại Hán sao?" Hứa Hải Phong cau mày, lập tức chối bỏ suy đoán của mình: " Bọn họ lại không biết chúng ta đã dọ thám ra mật nghị liên minh của bọn họ, đương nhiên sẽ không vội vàng phát binh."
" Không sai, không sai." Tương Khổng Minh vỗ tay nói: " Chủ công đã có tiến bộ lớn, thật đáng mừng, vậy ngài đoán thử ý đồ bọn họ ở đâu?"
Hứa Hải Phong đang muốn đẩy thoát, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nói: " Chúng ta, mục tiêu của bọn họ chính là sứ đoàn chúng ta."
" Ha ha…" Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, cười to nói: " Chủ công lợi hại, dĩ nhiên đoán được ý đồ của bọn họ."
Hứa Hải Phong tuy đoán trúng đáp án, nhưng do Tương Khổng Minh nhiều lần nhắc nhở mới có sự lĩnh ngộ. Mà Tương Khổng Minh chỉ vừa thu nhận tặng lễ của đối phương, liền nhìn ra âm mưu ẩn chứa bên trong, trí tuệ giữa hai người thật sự là không thể so sánh.
" Thật là kỳ quái, bọn họ vì sao đột nhiên lại động thủ đối với chúng ta? Chẳng lẽ…chẳng lẽ bọn họ hoài nghi chuyện vương phi mất tích có liên quan tới chúng ta sao?" Hứa Hải Phong đối với chuyện này nghi hoặc khó hiểu, nếu nói Hung Nô nhân nhất định muốn dồn Hắc Kỳ quân vào chỗ chết, vậy nguyên nhân duy nhất chỉ là vì chuyện của Lưu Đình.
Tương Khổng Minh vươn ngón trỏ tay phải lắc lắc, tỏ vẻ đáp án không phải như thế, sau đó nhìn kỹ Hứa Hải Phong, hỏi: " Xin hỏi chủ công, hôm nay gặp Thác Hà Đế, còn từng gặp qua người nào?"
" Cáp Mật Thứ." Hứa Hải Phong không chút do dự hồi đáp.
" Nguyên lai là hắn…" Tương Khổng Minh liền hiểu ra, nói: " Học sinh đoán, hôm nay chủ công gặp Thác Hà Đế, tất có kỳ ngộ, hơn nữa sự kỳ ngộ này đủ để làm cho Cáp Mật Thứ thật sâu sợ hãi. Vậy đến tột cùng là kỳ ngộ gì đây…"
Nhìn mặt Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh đột nhiên nói từng chữ: " Chẳng lẽ chủ công đã lĩnh ngộ mấu chốt thăng cấp thành tông sư?"
Da đầu Hứa Hải Phong chợt tê dại, Tương Khổng Minh này xác thật quá lợi hại, chuyện như vậy cũng có thể trống rỗng suy đoán ra, quả thật đã thành hoạt thần tiên.
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh đột nhiên cất tiếng cười to: " Chủ công không cần kinh ngạc như thế, kỳ thật học sinh có thể đoán đúng, cũng có một nửa là vận khí."
" Lời này ý thế nào?" Hứa Hải Phong hỏi.
" Chủ công còn nhớ kỹ ta cùng Triết Biệt từng trêu chọc Áo Bổn tông sư tại Vi Liệp Lâm?" Tương Khổng Minh đắc ý hỏi, việc này do hắn một tay bày ra, dĩ nhiên có thể đem một đời tông sư đùa giỡn trong lòng bàn tay, chứng thật là điều đắc ý của hắn.
Hứa Hải Phong mỉm cười gật đầu, hắn đương nhiên biết việc này, nói đến cũng là buồn cười, Áo Bổn ăn quả đắng lại ngậm bồ hòn, còn vì vậy mà đeo thêm một tội mà không sao rửa sạch. Nếu không có Thác Hà Đế ra mặt bảo đảm, Khải Tát cùng Hung Nô hai đại đế quốc không chừng đã trở mặt.
" Lúc ấy học sinh từng dùng thuật đọc tâm thử dò xét Áo Bổn tông sư, nhưng kết quả cũng giống như vừa rồi, dĩ nhiên vô ích mà về, hơn nữa thiếu chút nữa đã bị hắn phát giác. Vì thế học sinh mới suy đoán chủ công đã hiểu được huyền bí bên trong." Tương Khổng Minh thay đổi vẻ tươi cười ngày xưa, nghiêm mặt nói: " Lại có kỳ ngộ này, có thể thấy được trời hộ chủ công, lòng phụ tá của học sinh càng thêm kiên định, sẽ trợ chủ công thành tựu nghiệp bá một đời."
Linh giác của Hứa Hải Phong cảm thấy hắn thật tình thật nghĩa, có chút cảm động, chắp tay nói: " Như vậy phải đa tạ quân sư."
Tương Khổng Minh lắc đầu nói: " Hẳn phải do học sinh đa tạ chủ công mới đúng."
" Vì sao?" Hứa Hải Phong kỳ quái dò hỏi.
" Học sinh từ nhỏ đã xem Gia Cát Khổng Minh như thần tượng, mà chủ công không những cứu mạng học sinh, còn cho học sinh cơ hội được thi triển tài hoa cùng sân khấu huyến lệ, nhượng học sinh nhận thức đến năm xưa Ngọa Long tiên sinh vận trù mưu kế, phong thái tuyệt thế quyết thắng ngoài ngàn dặm, đại ân như thế, lại làm sao không thể tạ ơn." Tương Khổng Minh trịnh trọng hồi đáp.
Khi Tương Khổng Minh rời đi, Hứa Hải Phong lắc đầu, tự nhủ: " Không hiểu a không hiểu, vị Khổng Minh kia đến tột cùng là thần tiên phương nào?"