Đại Hán tân lịch mười năm, khoa cử lần thứ hai thuận lợi chấm dứt.
Đáng giá nhắc tới chính là trạng nguyên Trình Tịch Trà, cùng với tiến sĩ chiếm tới hai phần, đều xuất từ trong những cao môn đại phiệt.
Điều này đại biểu, chế độ khoa cử, đã xâm nhập lòng người, cho dù những thế gia chấp chưởng quyền to trong triều cũng đã mềm nhũn thuần phục Tương Khổng Minh.
Tuy chế độ khoa cử, cũng có đủ mọi loại tệ đoan, nhưng so sánh với cổ xưa, đã là một sự tiến triển đầy kích động.
Nhân tài mới không ngừng bổ sung vào trong đại quân quan viên triều đình, dưới sự dẫn dắt cố ý vô ý của Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh, mấy vị trẻ tuổi tuấn ngạn xuất thân từ nhà bần hàn đã từ từ phát triển, uy vọng trong triều như ánh mặt trời ban trưa.
Mặc dù ở tại trước mắt, còn không cách nào cùng những đại biểu thế gia của chế độ cũ ganh đua cao thấp, nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, cuối cùng nhất định là có thể phân ra ngang hàng, thậm chí là lấy được địa vị chủ đạo.
Guồng nước, cement(xi măng), thậm chí là xe ngựa bốn bánh phương tiện, cùng với rất nhiều đồ vật dùng trong sinh hoạt được cải tiến đều đã được hoàn toàn thông dụng trong cảnh nội Đại Hán.
Tại kinh sư cùng cảnh nội của quốc gia, ở những thành thị chủ yếu được thành lập hơn mười tòa học viện cao đẳng, bên trong phân ra giảng học đường cùng ngôn vũ đường, chủ yếu giảng dạy võ thuật, quân sự, buôn bán, toán học, sinh vật, đủ loại môn khóa.
Gần mười năm qua, đã vì Đại Hán cung cấp vô số nhân tài ưu tú.
Quốc gia lập pháp, cổ vũ tư nhân học hỏi, người làm học giả có thể thông qua năm tháng cùng thành tích mà được hưởng danh dự tương ứng.
Một khi đạt tới danh xưng, có thể được nhập kinh diện thánh, diện thánh sẽ được nghe phong, từ đó về sau gặp quan không quỳ, thân phận tôn quý.
Cũng không biết có phải do thiên tính của người Hán, kẻ có tiền đều khẳng khái mở túi, tài trợ cho học viện, mục đích của bọn họ, đại khái chỉ là vì tìm được một ít hư danh mà thôi.
Nhưng chính vì tìm điểm hư danh này, đã khiến cho trên ngàn vạn nhi đồng có được những viện trợ học bổng ngoài ý liệu, mà từ từ cải biến cuộc đời họ khi còn sống.
Quân đội Đại Hán đã sớm được trang bị mới mẻ hoàn toàn, cũng lấy thành vệ quân của Ngọa Long thành thay tên là Thiết Huyết quân đoàn, thay thế cho Kỳ Lân quân đoàn của ngày xưa. Từ đó về sau, lại kiến tạo trở lại Đại Hán năm đại quân đoàn.
Mịt mờ thảo nguyên, ở trong mười năm này, trải qua sự rung chuyển rốt cục từ từ ổn định xuống tới.
Cường giả trong thảo nguyên, như A Cốt Đả bọn họ mật mưu tạo phản, lại bị đồng bạn vô tình bán đứng. Cuối cùng, bị Hồng Sắc Hải Dương đã sớm chuẩn bị xuất quân tiêu diệt, toàn bộ tiêu vong.
Tài sản của đám người A Cốt Đả, người Hán không lấy đồng nào, đều tặng cho những thủ lĩnh các tiểu bộ lạc đã bí mật báo tin.
Trải qua trận này, trên thảo nguyên một mảnh yên ổn, trong mấy chục năm sau, cũng không còn người nào dám làm phản.
&&&&
Phương tây xa xôi, Tứ Hải thành thuộc Tây Vực.
Nằm phụ cận một tòa đảo lớn vùng Địa Trung Hải, là một trụ sở bí mật mới được Đại Hán thiết lập gần bên Địa Trung Hải.
Địa hình Tây Vực đảo giống như một cái hồ lô, phía nam chủ yếu là khu vực hải tặc Châu Âu, nơi đó luôn chiêu mộ những kẻ vong mạng chạy ra từ vùng Châu Âu, Châu Phi, bất kể phạm tội gì.
Phía bắc là khu vực Tứ Hải thành. Phiến khu vực này đã được thực hành quản lý quân sự hóa, nghiêm cấm bất cứ người ngoài nào đi vào.
Tứ Hải thành chiếm vùng đất khoảng trăm dặm bình phương, có một con sông xuyên qua thành, đem Tứ Hải thành cùng quân cảng nơi bờ biển hoàn toàn tương liên.
Thành tường được dùng đá xanh chuyên chú thành, do cement kết dính, cao tới chín trượng, giống như một pháo đài sắt thép, ở giữa có một tòa cao thai bằng thép được đặt một máy ngắm chuẩn từ xa.
Thông qua dụng cụ tinh mật cùng tọa tiêu tính toán để nhắm vào mục tiêu, vì mười tòa đầu thạch cơ trong thành cung cấp ra số liệu tương đối chuẩn xác.
Cửa thành được thiết chế bằng sắt thật linh hoạt, cực kỳ kiên cố. Hai bên dùng hình ảnh huyền vũ điêu khắc ra đủ loại hoa văn, hiển nhiên lúc kiến trúc, quả thật đã tốn một phen công phu.
Ở khoảng cách tám trượng trên thành tường lại đào ra một hốc chiến đấu rộng ba thước, cao một thước, binh lính tác chiến có thể chui vào trong hốc, thông qua lỗ hổng công kích địch nhân bên ngoài thành tường.
Kiến trúc bên trong thành đều dùng đá xanh chế tạo, cửa sổ đều bằng sắt, trên có lỗ hổng, mỗi nơi đều chứa đủ lương thực không thiếu.
Dù là bất hạnh bị phá thành, nhưng trong cuộc chiến đều có thể tạo thành thương tổn thật lớn cho địch quân.
Quân dân trên đảo lấy danh nghĩa hải tặc ngụy trang cho sự hoạt động cơ mật của mình.
Bên dưới phân ra ba ngành, một là bộ quân sự, công việc chủ yếu là hộ tống thương thuyền Đại Hán, đánh cướp những đội thuyền của nước khác, thu tập tình báo Âu Châu. Đương nhiên, hành động của bọn họ còn cực kỳ bí mật, công việc có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp.
Thứ hai, vẫn là bộ buôn bán, công việc chủ yếu là cùng những nước khác tiến hành mậu dịch, thu tập tình báo, thu cấu văn vật các nước, cũng đem những sản phẩm trân quý dời vào quốc nội Đại Hán, để lại cho những vị khảo cổ hậu thế có thể nghiên cứu.
Ba là khoa nghiên cứu, công việc chủ yếu là nghiên cứu sinh thái Địa Trung Hải, khí hậu cùng khoáng sản. Mỗi một năm, viện nghiên cứu tại kinh sư đều sẽ vận tống một chút sản phẩm mới nhất mang đến đây sử dụng, hai bên bảo trì cực tốt thái độ hợp tác cùng động lực.
Bốn là bộ tung tin đồn, công việc chủ yếu là tung tin đồn trong cảnh nội Khải Tát, thu mua quan viên, làm một chút chuyện tai họa hại người cũng không lợi cho mình, kéo dài việc Khải Tát nhất thống.
Sự tồn tại của Tứ Hải thành giống như là một thanh chủy thủ sắc bén, vừa lén lút, lại khẩn mật áp vào bụng dưới của Khải Tát nhân. Bởi vì vị trí địa lý của hải vực đặc thù, không cách nào tụ tập đại quân truy quét, càng thêm làm cho bọn họ tung hoành bốn biển, không kiêng nể gì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Trong vòng mười năm, Tứ Hải thành có được mấy vạn dân cư, ở bên trong cảnh nội Âu Châu, thu dụng vô số kẻ vong mạng, vẫn luôn là mối hoạn trong lòng Khải Tát vương quốc. Chỉ là vô luận bọn họ có áp chế như thế nào, cuối cùng cũng chỉ vô công mà về.
&&&&
Gió cùng ánh sáng mặt trời, Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh đi dạo trước ngự thư phòng, đây là một thói quen, suốt mười năm nay quân thần hai người cũng đã xem như bình thường.
" Công khóa của hoàng nhi như thế nào?"
" Rất tốt, tiểu hoàng tử thông minh lanh lợi, nghe một hiểu mười, hơn xa bệ hạ."
" Ân? Ngươi không thể nói cho dễ nghe một chút sao?" Hứa Hải Phong liếc mắt nhìn hắn, người này thật đúng là biết được cách lời thật nói thật a…
" Tội khi quân, vi thần không dám vi phạm."
" Hừ." Hứa Hải Phong không hề so đo cùng hắn, hỏi: " Hải quân của chúng ta thế nào?"
" Đã có được kích thước quy mô, ân, nhiều nhất ba năm, chiến lực của bọn họ cũng không kém hơn Kỳ Lân quân đoàn ngày xưa." Tương Khổng Minh tràn đầy tự tin nói: " Năm năm sau, loại chiến hạm mới sẽ được thay thế toàn bộ, khi đó, dù là Kỳ Lân quân đoàn cũng không sao theo kịp."
Đối với câu nói của vị quân sư đại nhân này, cho tới bây giờ Hứa Hải Phong cũng chưa từng hoài nghi: " Người bên Đông Doanh đâu? Cứ để cho bọn họ tiêu dao tự tại sao?"
" Không, một ngày nào đó, phải đem bọn họ khai đao."
" Lúc nào?"
" Đợi đến khi lực lượng của chúng ta có thể xuyên qua đại dương. Khi đạt tới đại lục mới, chính là lúc chúng ta động thủ."
" Vì sao?"
" Bởi vì chúng ta phải bảo trì cảnh giác, muốn có động lực, chúng ta phải cho hải quân biết, ở bên ngoài quốc gia, còn có một chi lực lượng quân sự cường đại, đang tùy thời uy hiếp sự an toàn của chúng ta. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể bảo trì trạng thái chiến đấu tốt nhất."
Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, Tương Khổng Minh nói không sai chút nào, từ khi uy hiếp lớn nhất của phương bắc Đại Hán, các dân tộc thảo nguyên đã đi xuống hướng suy bại, hai đại quân đoàn trú đóng tại phương bắc, đã không hẹn đều cùng có sự thư giãn nhất định.
Tuy tướng lãnh các cấp vẫn thao luyện như thường, nhưng vô luận như thế nào, đều thiếu đi loại cảm giác áp bách như lúc tùy thời sẽ có chiến tranh bộc phát, nên chất lượng huấn luyện thẳng tắp giảm xuống.
Chuyện này tuy được đông đảo đại thần đè áp, nhưng các tướng lãnh cao cấp của mấy đại quân đoàn đều là từ trong chiến hỏa bò lên dần dần. Cho nên sự biến hóa kia làm sao có thể qua mặt được bọn họ. Chỉ là tuy bọn họ có sầu lo, nhưng cũng không có biện pháp gì để giải quyết.
" Đúng vậy, chỉ có chiến tranh. Mới là biện pháp duy nhất bảo trì tố chất cực mạnh của quân đội." Hứa Hải Phong thì thào nói.
Tương Khổng Minh cười, xóa khai đề tài, nói: " Hoàng thượng, các xưởng chế biến cement đã khai công toàn bộ, tuy có sản phẩm ưu chất, đều giao cho quân dụng, nhưng lỗ hổng to lớn, vẫn không thể lạc quan."
" Ý của ngươi là…?"
" Buông ra quyền hạn, cho phép dân gian mở xưởng."
" Cáp…" Hứa Hải Phong cười nói: " Như thế nào, có phải ngươi lại muốn thu lợi bên trong?"
" Muốn, nhưng không phải cho ta."
" Nga?"
" Đã mười năm, những con đường đến những thành thị chủ yếu, những con đường trải cement còn chưa hoàn toàn kiến trúc, năng lực điều động quân đội, vật tư đều chưa đạt tới mục tiêu dự định. Chúng ta phải nhanh hơn tốc độ. Nếu không…"
" Nếu không như thế nào?"
" Nếu không, chỉ sợ khi chúng ta toàn bộ qua đời, những con đường kia cũng đừng mơ tưởng làm xong."
Mỉm cười, Hứa Hải Phong quay đầu, nhìn xa phương tây, chậm rãi nói: " Bọn họ thế nào?"
" A Bố Tác Luân tuy nhiên còn lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của ta." Tương Khổng Minh phe phẩy chiếc quạt chiêu bài trong tay, nhàn nhạt nói: " Nhưng hắn lại thiếu đi uy vọng sùng cao của Khải Tát đại đế, hiện tại chuyện cần nhất mà hắn phải giải quyết, là làm sao trấn an nguyên lão viện, làm sao giải quyết cho người nghèo cùng người lưu lạc không hề cừu hận người giàu."
" Cáp, vậy nói, chúng ta không đợi được bọn họ."
" Đúng vậy, địa bàn Khải Tát so với chúng ta còn muốn lớn hơn, rất lớn, đã vượt khỏi cực hạn mà bọn họ có thể thừa nhận. Cho nên khi Khải Tát đại đế vừa chết, dù là A Bố Tác Luân cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cục diện mà thôi. Hơn nữa…" Tương Khổng Minh đột nhiên nở nụ cười, đó là một loại tươi cười cực kỳ vui vẻ: " Hơn nữa, bọn họ còn mối hoạn nơi phương bắc."
Hứa Hải Phong bước lên một bước, đưa tay đặt lên lan can, miệng của hắn xẹt qua một tia mỉm cười: " Quát Bạt Ưng quả nhiên bất phàm, Hung Nô nhân không ngờ có thể đông sơn tái khởi tại phương bắc Khải Tát đế quốc, thật sự làm cho người khác khó có thể tưởng tượng. Chỉ là không biết Hung Nô cùng Khải Tát, đến tột cùng là ai có thể cười đến cuối cùng?"
" Hắc hắc…đây đại khái chính là hoàng họa đó." Tương Khổng Minh đầy mặt tươi cười nói.
" Hoàng họa?"
" Ha ha." Tương Khổng Minh mỉm cười, xóa mở đề tài: " Hoàng thượng, nghĩ muốn vương triều Đại Hán đời đời tương truyền, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm."
Lúc này, xa xa truyền đến một trận ồn ào, lại hỗn loạn một thanh âm như sấm sét: " Chủ công, quân sư đại nhân, các ngươi mau đến xem, ta đã bắt được một con gấu chó thật lớn, lần này là còn sống, tuyệt đối còn sống đó…"
…
Hai người trong viện nhìn nhau, đồng thời cảm thấy một trận vô cùng bất đắc dĩ.
" Trời ạ…Người này như thế nào còn chưa chịu thôi a?"
HẾT