Ba mươi năm trước đây, sau khi giao thủ với một cường giả tu hành thế gian không ai không biết, lại trải qua không biết bao nhiêu lần ám sát đến mức phải cầu sinh trong hiểm tử xong, phần lớn mọi người đều cho rằng Hạ phó viện trưởng đã chết.
Mặc dù chỉ còn một cánh tay sau những trận chiến đấy, nhưng ông ta vẫn mạnh mẽ sống trên thế gian, hơn nữa còn xuất hiện tại ven hồ dưới chân sơn mạch Đăng Thiên trong ngày nhập thí học viện Thanh Loan.
Ông ta đã già lắm rồi, ngoài tuổi già đấy trên người ông ta còn rất nhiều vết thương do vô số cường giả tu hành khác gây nên, những vết thương đấy nặng đến nỗi khiến ông ta mặc dù có tu vi kinh thiên nhưng vẫn không thể chịu nổi những ngày chuyển trời, thâm tâm có nỗi khổ và đau đớn không biết nói thế nào. Cho nên, mặc dù bản thân là một cường giả tu hành biết bao người kính ngưỡng, nhưng khi đối mặt với khí trời giá lạnh như thế này, ông ta vẫn khoác trên mình một tấm áo choàng mỏng trông rất bình thường nhưng lại có giá trị vạn kim của học viện Thanh Loan.
Nhưng bởi vì Trương viện trưởng đã giao học viện Thanh Loan cho ông ta, ngay giây khắc đấy tấm lưng già yếu này đã phải gánh thêm rất nhiều sinh mạng khác, cho nên, đến giờ phút này ông ta vẫn chưa được nghỉ ngơi, không thể làm vài chuyện bình thường như phần lớn các ông lão khác, như: buổi chiều rãnh rỗi yên lặng nhìn trời nhìn đất, hoặc trong lúc mơ ngủ lại nhớ về những ký ức huy hoàng thời trai trẻ cùng với những khuôn mặt thân thuộc tưởng như đã quên mất.
Những mảnh băng nhỏ lấp lánh giống như những viên kim cương vẫn bay lả tả trong không trung.
Hạ phó viện trưởng rời khỏi khe núi vừa đứng nói chuyện với Lâm Tịch xong, đi tới một doanh trại dưới chân núi.
Mỗi một lần cất bước như có một sức mạnh vô hình nâng ông ta lên, khiến thân thể của ông ta nhẹ nhàng bay về phía trước. Cứ tựa như ông ta đang đi lại trên không trung, siêu thoát mọi vật, không còn sống trên thế gian này nữa.
Ngay trước một khe núi ngoài doanh trại, một giảng viên mặc áo bào học viện, chân mang đôi giày trắng muốt, đang đứng chờ Hạ phó viện trưởng.
Người giảng viên học viện Thanh Loan có vóc dáng hơi thấp, khuôn mặt tròn trĩnh này tên Mạc Hiểu Kỳ, đệ tử duy nhất của Tiêu Minh Hiên, người này trước giờ luôn vùi đầu vào trong những chồng tài liệu chất cao như núi ở hậu sơn học viện. Phần lớn các giảng viên, thậm chí là giáo sư đều không nhận ra hắn, cũng không biết số người biết hắn sống trên đời này ở học viện được bao nhiêu.
Mạc Minh Kỳ rất hiếm khi nói chuyện với người khác. Hắn giống như những "trạch nam" trầm mê mạng truyen360.com ở thế giới Lâm Tịch đã từng sống, suốt ngày hắn chỉ cảm thấy hứng thú với những vật những điều mới lạ trong đống tài liệu chất chồng cao như núi, còn những thứ khác thật không thể hấp dẫn hắn được. Nhưng điều lạ chính là những "trạch nam" như hắn lại được trời phú cho năng lực chạy trốn đặc biệt nhanh.
Nếu chỉ nói riêng về việc chạy nhanh, sợ rằng không có mấy người ở học viện Thanh Loan có thể sánh ngang với hắn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Một người suốt ngày ngồi yên một chỗ vùi đầu nghiên cứu, lười biếng ra ngoài nói chuyện với mọi người, nhưng lại là Thần Hành giả chạy nhanh đến kinh người, điều này đã chứng minh thế gian này đúng là có rất nhiều chuyện mâu thuẫn với nhau.
Hiện giờ Mạc Minh Kỳ đang vì một người mà đợi Hạ phó viện trưởng đến, hơn nữa, hắn ta còn nôn nóng đến mức như lòng bị lửa đốt....Trong lòng hắn ta, địa vị của người này thậm chí còn vượt qua mọi chuyện khác trên thế gian.
Khi thấy Hạ phó viện trưởng đã đến, người thanh niên có khuôn mặt hơi tròn mập này lập tức bước tới nghênh đón, khi cúi người hành lễ hắn ta lập tức lấy một quyển da dê nhỏ đưa lên.
- Được rồi.
Hạ phó viện trưởng bình thản mở quyển da dê này ra nhìn, gật đầu rồi chậm rãi nói:
- Đồng ý với điều kiện bọn họ...Nhưng phải ba ngày sau mới trả lời bọn họ được.
Câu nói đầu tiên của Hạ phó viện trưởng làm tên "trạch nam" có vóc người hơi mập mạp này vui mừng không thôi, kích động đến mức cả người hơi run lên, nhưng nửa câu sau lại làm hắn sững sờ, thậm chí còn hơi tức giận hỏi lại:
- Hạ phó viện trưởng, tại sao phải cần đến ba ngày sau?
Hạ phó viện trưởng nhìn Mạc Minh Kỳ, chân thành và ôn hòa giải thích:
- Chúng ta rất muốn hắn trở về Vân Tần, nhưng điều cần nhất là hắn phải còn sống...phải bình an trở về Vân Tần. Ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu rằng mặc dù Đường Tàng đưa hắn trở về Vân Tần, nhưng nếu hắn xảy ra chuyện ngay trong biên giới Vân Tần, vậy mọi chuyện sẽ không liên quan đến họ nữa. Cho nên, chúng ta cần có thời gian chuẩn bị.
Mạc Minh Kỳ hơi cúi đầu, nhưng vẫn tức giận hỏi tiếp:
- Chẳng lẽ ở ngay trong biên giới Vân Tần mà chúng ta không thể bảo vệ hắn được sao...Tại sao phải cần tới ba ngày?
Hạ phó viện trưởng vẫn bình thản nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ngươi phải hiểu rằng Hoàng thái hậu Đường Tàng không hề muốn hắn còn sống quay về học viện Thanh Loan, mà hoàng thúc Tiêu Tương của tiểu hoàng đế Đường Tàng càng không muốn hắn sống sót.
Hơi dừng lại trong chốc lát, Hạ phó viện trưởng khẽ thở dài, nói:
- Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn có muốn cứ như vậy mà trở về học viện Thanh Loan hay không...Mạc Minh Kỳ, ngươi là bạn học của hắn, là chiến hữu vào sanh ra tử với hắn, hơn ai hết chắc ngươi là người biết rõ tính tình hắn nhất, hiểu rõ vì sao hắn lại bị vây khốn ở Đường Tàng.
Mạc Minh Kỳ hơi biến sắc, sau đó chỉ biết yên lặng gật đầu.
- Ta biết ngươi rất muốn hắn bình an trở về và cũng có rất nhiều người trong học viện cũng muốn thấy hắn bình an trở về.
Ngay lúc hắn định xoay người rời đi, Hạ phó viện trưởng lại ôn hòa nhìn hắn, nói:
- Ngươi chạy rất nhanh....Nên ta muốn hỏi ngươi, đến lúc đó ngươi có muốn đi đón hắn hay không?
Mạc Minh Kỳ ngẩn ngơ, chợt vui mừng đáp lời, có lẽ vì quá kích động nên giọng nói hắn hơi run run:
- Hạ phó viện trưởng...ngài...ngài nói đệ tử có thể đi đón hắn?
- Hãy nghỉ ngơi tốt đi.
Hạ phó viện trưởng gật đầu:
- Khi đấy không chỉ có mình ngươi đi đón hắn đâu...
...
Tại một chỗ khác trong doanh trại, cũng có một người đang chờ Lâm Tịch.
- Ngươi có phải là "Chồn bạc" không?
Cho dù không có trận tỷ thí giữa hai học viện này, tất nhiên Lâm Tịch cũng có thể nhận ra thiếu niên tóc đen có vẻ mặt kiêu ngạo kia chính là Văn Hiên Vũ, một trong những Thiên Tuyển giống như mình. Nhưng câu nói đầu tiên của đối phương lại làm hắn không khỏi ngẩn ngơ.
- Ngươi nói gì?
Lâm Tịch nhìn Văn Hiên Vũ có vẻ đã rất mệt mỏi ở trước mặt, buột miệng hỏi lại.
- Rốt cuộc ngươi có phải là Chồn bạc hay không?
Văn Hiên Vũ nhìn Lâm Tịch, nói lại câu hỏi của mình.
Hắn vẫn là một thiếu niên kiêu ngạo, vẫn không chịu thua bất cứ người nào. Cho nên, sau trận thua trước Chồn bạc trong sơn cốc, hắn đã coi Chồn bạc là đối thủ lớn nhất mình phải vượt qua. Dù đã thua, nhưng hắn vẫn luôn cố gắng liều mạng tu hành, hi vọng sẽ vượt qua Chồn bạc.
Từ trước đến nay, trong mắt hắn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm tuyệt đối không phải là cường giả. Khi hắn tự đoán Lâm Tịch hay Vũ Hóa Thiên Cực không phải là Chồn Bạc, hắn đã coi trận tỷ thí giữa học viện Thanh Loan và học viện Lôi Đình là cuộc tranh tài giữa Văn gia và Lãnh gia...Nhưng hắn còn chưa kịp biểu hiện thực lực xuất chúng của mình, thậm chí còn không tìm được một đệ tử học viện Lôi Đình để giao thủ, mới chỉ tìm được một kẻ tù tội, ngay lập tức đã nhận được mệnh lệnh trận tỷ thí này đã kết thúc, bên chiến thắng là học viện Thanh Loan. Hơn nữa, kết quả trận tỷ thí này vô cùng thảm thiết, trong năm đệ tử ưu tú của học viện Lôi Đình có đến bốn người chết, một bị thương.
Nếu như đây là thế giới Lâm Tịch đã từng sống, chắc chắn hắn sẽ bị mọi người gọi là "kẻ thừa thãi".
Mặc dù toàn bộ diễn biến của trận tỷ thí này vô cùng bí mật, ngay cả những giảng viên và đệ tử học viện Lôi Đình nhận được thánh ân nên mới được đứng ở ngọn núi này cũng không biết diễn biến cụ thể như thế nào. Nhưng dựa vào một số tình tiết chiến đấu vụn vặt, ít nhất hắn vẫn đoán được dường như Hoàn Nhan Mộ Diệp đã bị Lâm Tịch đánh trọng thương, ngay cả đệ tử lợi hại nhất bên đối phương là Hạ Lan Duyệt Tịch cũng bị Lâm Tịch giết chết.
Tất nhiên Văn Hiên Vũ không thể nào biết rằng trước đó không lâu Lâm Tịch đã gặp một ông lão bị cụt tay, cùng với ông ta xem một đóa hoa kỳ lạ trong khe núi gần đấy. Với thân phận là phó viện trưởng thánh địa của đế quốc Vân Tần, vì muốn bảo vệ những cánh chim mình yêu quý nên ông lão đấy để cố ý sắp đặt cuộc tỷ thí này, hoặc có thể nói toàn bộ trận tỷ thí này là một kế hoạch của ông ta và đệ nhất quân sư học viện Thanh Loan - Tiêu Minh Hiên. Những tin tức Văn Hiên Vũ nghe được chính là nội dung Hạ phó viện trưởng cố tình để lộ ra ngoài, lấy thân phận Phong Hành Giả hiện thời để che giấu thân phận thật sự của Lâm Tịch. Nếu không phải như thế, chắc chắn Văn Hiên Vũ sẽ không biết trong trận tỷ thí vừa rồi Lâm Tịch quan trọng như thế nào.
...
Về phần Lâm Tịch, tất nhiên hắn không thể biết Văn Hiên Vũ đã sớm coi "Chồn bạc" là đối thủ lớn nhất của mình. Lâm Tịch chỉ là một Thổ Bao bình thường, tự nhiên không thể biết việc bị coi là "kẻ thừa thãi" trong trận tỷ thí quan trọng giữa hai học viện như vậy sẽ làm tên thiếu niên Kim Chước vô cùng kiêu ngạo này bị tổn thương như thế nào.
Lâm Tịch quan sát Văn Hiên Vũ đang nhìn mình rất kỳ lạ, cuối cùng hơi ngạc nhiên nói:
- Cho dù không đúng hay chăng nữa, hình như việc ta mặc giáp gì trong sơn cốc thí luyện cũng không thể tiết lộ cho người ngoài thì phải?
Văn Hiên Vũ yên lặng nhìn Lâm Tịch, nắm tay khẽ siết chặt lại, sau đó cắn răng nói:
- Hình như không phải là ngươi.
Lâm Tịch nhất thời cười khổ, nói:
- Ta không có nói không phải là ta.
Văn Hiên Vũ trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Nhưng vừa rồi ngươi đã không dứt khoát nói "không phải là".
Lâm Tịch càng không thể hiểu được con người thiếu niên có vẻ mặt lạnh như băng và rất kiêu ngạo này, đành nói:
- Ta chỉ nói "cho dù không đúng hay chăng nữa".
Văn Hiên Vũ im lặng không nói gì.
- Chồn bạc có quan hệ gì với ngươi?
Lâm Tịch tò mò hỏi.
Văn Hiên Vũ từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt đầy tinh khiết của Lâm Tịch, sau đó mấy tức mới hít sâu vào, trầm giọng nói:
- Cho dù ngươi hay người khác là Chồn bạc, ta nhất định sẽ vượt qua hắn.
Nói xong câu này hắn liền dứt khoát xoay người rời đi, không hề chào tạm biệt Lâm Tịch.
- Chuyện gì vậy? Khi ở trong sơn cốc thí luyện, hình như mình còn chưa làm chuyện gì đến nỗi khiến người khác phải hờn trách mà?
Lâm Tịch mở to mắt nhìn bóng lưng Văn Hiên Vũ đầy kiêu ngạo kia, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
...
- Hắn rất kiêu ngạo, đúng không?
Đột nhiên có một giọng nữ thanh thoát sau lưng Lâm Tịch vang lên.
Lâm Tịch giật mình xoay người, phát hiện không biết từ lúc nào đã có một cô gái mặc trang phục màu trắng đứng cách mình không xa.
Đôi hài người này đang mặc bị vài vết bùn vấy bẩn, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ siêu thoát thế gian.
Nàng không tô phấn trang điểm, dung nhan thanh tú không thể coi là quá xinh đẹp, ăn mặc đơn giản không lộ vẻ cao quý, nhưng lúc nói chuyện lại làm người khác cảm thấy nàng ung dung đến kỳ lạ. Điều đặc biệt chính là nàng còn rất trẻ, nhưng ở khóe mắt đã có vài nếp nhăn khó nhận ra.
- Xin hỏi người là?
Lâm Tịch kính cẩn hành lễ.
Hắn rất hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt mình. Mặc dù xung quanh nơi đây không có giảng viên học viện Thanh Loan nào, nhưng nếu là người bình thường, các giảng viên học viện Thanh Loan tuyệt đối sẽ không để nàng tùy tiện tới gần mình. Hơn nữa, khi nàng đi đến gần hắn lại không thể phát hiện được gì, điều này chứng minh nàng là một cường giả tu hành vượt xa mình, một cường giả tu hành có thân phận đặc biệt.
Khi thấy Lâm Tịch hành lễ, Trường Tôn Mộ Nguyệt có một cảm giác rất lạ trong lòng, cảm thấy thế giới này đúng là có rất nhiều điều kỳ lạ, luôn luôn có những chuyện khiến mình không thể nào ngờ được.
Thái độ kính cẩn và phần khí độ bình tĩnh của Lâm Tịch càng làm cho nàng cảm thấy thiếu niên này rất hợp ý mình, nên ánh mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Đôi môi hơi mỏng bạc của nàng nở một nụ cười, nàng nói:
- Ta tên Trường Tôn Mộ Nguyệt, không biết ngươi có từng nghe qua tên ta chưa?
Vừa nghe thấy câu này, Lâm Tịch liền nhanh chóng biết được thân phận đích thật của thiếu nữ cung trang này, tuy kinh ngạc nhưng vẫn mau chóng hành lễ:
- Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!