Tiên Ma Biến

Chương 133: Người từ trong lao ngục đi ra

Đáng lẽ hoàng thái hậu không bao giờ có thể đứng lên được nữa, nhưng không biết có bao nhiêu sức mạnh đang truyền cho bà, giúp bà đứng lên, giúp bà bước chân lên những bậc thang nóng cháy, từng bước đi về phía trước.

Tăng nhân đằng trước vẫn không quay đầu lại, nhưng cước bộ lại chậm hơn đôi chút, từ trên người phát ra một luồng sức mạnh khiến gió thổi mạnh hơn, làm sạch đi những hạt cát vàng trên các bậc thang đằng sau.

Bởi vì hoàng thái hậu đang bước những bước đi kiên định và nặng nề, bởi vì những pho tượng phật to lớn trong biển cát vàng, nên tiểu hoàng đế Phượng Hiên vẫn đang bị rung động, trái tim nhỏ bé đập thình thịch như tiếng trống.

Ở Đường Tàng ai ai cũng biết chùa Bàn Nhược tọa lạc đằng sau sa mạc Xích Hạt, bởi vì sa mạc Xích Hạt mênh mông vô tận, bởi vì chùa Bàn Nhược không hoan nghênh khách phương xa, nên trừ một số khổ hành tăng đã từng đặt bước đến đây, hầu hết mọi người trên thế gian chỉ nghe đến chùa Bàn Nhược, Bàn Nhược đại phật, chứ thật sự không có ai dám đến đây để tìm hiểu và xem Phật tích nơi đây.

Cảm giác được sức mạnh và ánh sáng trên người hoàng thái hậu, tiểu hoàng đế Phượng Hiên như hiểu được điều gì đấy, thần sắc bi thương trên khuôn mặt cậu dần biến mất. Nhưng những cảnh tượng trước mắt lại khiến cậu một lần nữa phải rung động, con tim dường như đập nhanh hơn.

Đằng sau ba pho tượng Bàn Nhược đại phật, trong hạp cốc biển cát mênh mông có dãy núi dài cao ở ngay giữa, bên trên có những vòm núi đá hình cầu bắc ngang sang hai bên.

Trên dãy núi dài cao và hai bên vách núi có rất nhiều miếu thờ rực rỡ khó tả được xây nên, xung quanh vách núi và miếu thờ còn có những bức điêu khắc màu vàng cổ kính. Khi có ánh mặt trời chiếu xuống nơi này, toàn bộ hạp cốc sẽ ánh lên phật quang nhu hòa và an tường, bên trong phật quang chính là những Phạn văn hình tròn được kết lại tạo thành hình bồ đoàn, xen lẫn vào đó còn là những chùm sáng màu vàng rực rỡ. Nếu như từ xa nhìn vào, người xem có thể thấy những Phạn văn như có như không này kết hợp với phật quang tạo thành một vùng biển, bao trùm tất cả cảnh vật cùng với cổ miếu đền điện ở bên trong.

Phật quang lâm hải.

Đây là một bức tranh tuyệt đẹp trang nghiêm, thánh khiết không thể diễn tả được.

Trong nhất thời, tiểu hoàng đế Phượng Hiên có cảm giác như trái tim mình đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, reo hò với cảnh tượng phía trước.

Hoàng thái hậu dừng chân nghỉ ngơi ở một vách đá trong hạp cốc, đôi mắt thổn thức nhìn về phía trước.

...

Nhờ có người tăng nhân khôi ngô cao lớn đi trước dẫn đường, tiểu hoàng đế Phượng Hiên và hoàng thái hậu cùng đi vào hạp cốc, đi trên một con đường đá tưởng như trôi nổi ngay trên không.

Trong miếu thờ có những bức tượng phật màu vàng cao lớn, có tăng lữ đang tụng kinh.

Bên ngoài miếu lại có những cành cây già lão từ trên miếu rũ xuống.

Bên trên một vách đá dựng đứng ở đây còn có một dòng nước màu trắng ào ào chảy xuống dưới.

Ở một cách đá dựng đứng khác, tiểu hoàng đế nhìn thấy có rất nhiều động quật, cậu đoán bên trong hoặc có những pho tượng phật to lớn trang nghiêm khác, hoặc đó là chỗ ở của các tăng lữ, hoặc là những.. động quật trống không.

Tăng nhân dẫn hoàng thái hậu và tiểu hoàng đế Phượng Hiên đi lại trong hạp cốc - một nơi giống như thánh địa Phật môn chứ không phải là thế gian trần tục, cuối cùng là đi vào một động quật trên vách đá khi nãy.

Hoàng thái hậu cảm thấy rất mệt mỏi, tựa như thân thể già nua này dường như không phải là của mình nữa, nhưng thâm tâm của bà càng lúc càng sáng tỏ, càng thêm vui sướng.

Bên trong động quật có một lão tăng mi vàng đang ngồi xếp bằng trên mặt đất bằng ngọc thạch, xung quanh lão tăng không còn vật gì khác.

- Đồ nhi bất hiếu tham kiến sư tôn. Đồ nhi đến đây hối lỗi, mong sư tôn tha thứ.

Vừa nhìn thấy lão tăng này, hoàng thái hậu bỗng nhiên cảm khái vô hạn, trong lòng có sự kích động không nói nên lời. Bà quỳ xuống trước mặt lão tăng, thành tâm hành lễ.

Lão tăng mi vàng bình tĩnh nhìn hoàng thái hậu, vô bi vô hỉ nói:

- Có tội gì?

Hoàng thái hậu hơi ngẩn người, nhưng vẫn bình tĩnh đáp:

- Ngày xưa đệ tử không nghe sư tôn dạy bảo, một mình rời chùa Bàn Nhược, không tuân theo giới luật.

Lão tăng mi vàng thản nhiên nói:

- Giới luật là do người định, cho dù là thần phật đi nữa cũng chỉ làm người tỏa sáng khắp nhân gian, giúp cho lòng người yên ổn và tin tưởng. Ngươi làm theo lựa chọn của mình, vậy có tội gì. Nếu như đã là vô tội, hà cớ cần phải tha thứ.

Thản nhiên nhìn hoàng thái hậu, lão tăng nói tiếp: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Nếu như có tội, nếu như những gì ngươi đã làm trong sáu mươi năm qua tội lỗi đến mức không thể bước chân vào chùa Bàn Nhược được, vậy dù có đến thời khắc cuối cùng, tại sao bây giờ ngươi vẫn vào chùa được?

Hoàng thái hậu ngây người, ánh sáng màu vàng như có như không trên người bắt đầu biến mất, khuôn mặt tỏ vẻ đã đại triệt đại ngộ, một lần nữa bà quỳ lạy hành lễ, nói:

- Suốt cả cuộc đời này, đệ tử không thể đạt tới cảnh giới như sư tôn được.

- Một đời này ta đi xa hơn người, cũng đại triệt đại ngộ nhiều việc hơn ngươi, nhưng tất cả cũng chỉ là nhất thời. Ngươi xả thân nhập thế, không hổ một chữ thánh năm xưa.

Lão tăng mi vàng vẫn bình tĩnh nhìn hoàng thái hậu, nói:

- Lần này trở về, ngoại trừ việc muốn thấy đại phật và Phật quang lâm hải, diện kiến ta lần cuối cùng, ngươi còn có yêu cầu gì nữa không?

Hoàng thái hậu khẽ chắp tay, nhìn về tiểu hoàng đế Phượng Hiên đang quỳ trên mặt đất, nói:

- Con của đồ nhi còn trẻ, kính mong sư tôn giúp đỡ.

- Vừa vào hồng trần liền rơi xuống bể khổ khôn cùng. Phải nhớ rằng mặc dù lần này ngươi vô oán vô hối, trong lòng tường hòa, nhưng xung quanh vẫn có muôn vàn khó khăn, ta cũng không thể tự mình làm chủ được.

Lão tăng mi vàng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tăng nhân khôi ngô cao lớn tay cầm thiền trượng màu vàng cổ đang đứng ở cửa động, nói:

- Chân Bì Lô, ngươi tự nguyện dẫn đồ nhi ta về chùa, nhưng có nguyện ý nhập thế chăng?

Người tăng nhân khẽ nhíu mày, trong nội tâm dường như có điều gì đấy khó nói, nhưng hắn lại không do dự chần chờ, hai tay hợp lại thành hình chữ thập, thi lễ với lão tăng và hoàng thái hậu đằng trước, vô bi vô hỉ nói:

- Đệ tử nguyện ý.

- Bể khổ khôn cùng, đồng quy cũng là đại đạo.

Lão tăng mi vàng gật đầu, trước nhìn hoàng thái hậu lòng đầy vui vẻ, ánh sáng trên người dường như đã sắp biến mất, sau lại nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế Phượng Hiên, nói:

- Ngươi còn có điều gì muốn dặn dò hắn không?

Tiểu hoàng đế Phượng Hiên biết đã đến thời khắc mẫu tử phải xa nhau, nghẹn ngào cúi đầu trước hoàng thái hậu, yên lặng lắng nghe.

- Từ trước tới nay mẫu hậu nhiều lần dạy dỗ con, những gì con hiểu đã đúng lắm rồi, con làm cũng rất tốt, mẫu hậu rất yên tâm. Nhưng có một điều con cần phải ghi nhớ, mặc dù Vân Tần là kẻ thù Đường Tàng chúng ta, nhưng vẫn có vài người rất đáng tin tưởng.

Hoàng thái hậu khẽ vuốt ve mu bàn tay tiểu hoàng đế còn rất trẻ, nói:

- Nếu như con vui mừng...mẫu hậu cũng sẽ rất vui mừng...

Phượng Hiên hoàng đế chứa chan nước mắt gật đầu.

Cậu rất muốn nghe mẫu hậu nhân từ hiền hòa của mình nói chuyện nhiều hơn nữa, nhưng hoàng thái hậu lại bỗng nhiên yên lặng. Bà xoay người lại, ánh mắt đầy mê ly nhìn xuyên qua động quật.

Trước mắt bà là Phật quang lâm hải đầy thánh khiết, có thể thấy rõ được Bàn Nhược đại phật ở đằng xa, ba bức tượng đấy trước nay vẫn như thế, giống như gieo rắc từ bi muôn đời khắp bốn phương tám hướng.

Trước khi đến đây lòng bà vẫn còn rất nhiều điều suy tư, nhưng khi nhận được câu trả lời của sư tôn, đến lúc này, sự kiêu ngạo và đắc ý sâu trong thâm tâm bà không khỏi tăng thêm vài phần.

Cả đời này, ngoại trừ Trương viện trưởng ở Vân Tần kia, liệu còn có ai rực rỡ và đầy vinh quang như bà?

- Đại Phật này, Phật quang lâm hải này...thật là xinh đẹp lạ thường...

Nghĩ đến những chuyện mình đã từng làm, nhớ tới những người đã gặp qua, hoàng thái hậu thì thầm một câu, sau đó lẳng lặng cúi đầu xuống.

- Mẫu hậu!

Tiểu hoàng đế Phượng Hiên biết thời khắc này rốt cuộc đã tới, tuy đã chuẩn bị từ trước nhưng cậu vẫn không nén được âm thanh bi thương.

...

Vừa nhận được tin tức từ trong chùa Bàn Nhược truyền ra, mấy tên quan triều đình đứng đầu đoàn xe ngựa đang ở bên ngoài nhất thời quỳ sát xuống đất, bi thống hô to:

- Hoàng thái hậu quy thiên!

- Hoàng thái hậu quy thiên!

Cả đoàn xe ngựa đồng loạt quỳ xuống, câu nói trên vang vọng mãi không dứt.

Tất cả tùy tùng đi theo khóc thảm, bắt đầu thay y phục bằng đồ tang màu trắng.

Một nhóm kỵ binh đi theo cũng xoay đầu, thúc ngựa chạy như điên về phía hoàng thành Đường Tàng.

Tăng nhân Chân Bì Lô tay cầm thiền trường cổ màu vàng bỗng nhiên xuất hiện ngay phía sau Bàn Nhược đại phật. Đợi đến lúc mọi người trong đoàn xe nói xong, hắn mới cắm thiền trượng cổ màu vàng xuống cát, hai tay hợp lại thành hình chữ thập, chậm rãi lên tiếng:

- Thánh mẫu hoàng thái hậu quy thiên!

Lúc nói câu này, âm thanh của hắn không to và chậm rãi, nhưng không ngờ lại truyền càng lúc càng xa trong biển cát mênh mông, sau đó biến lớn lên, giống như sấm sét đánh trên trời cao.

Đoàn người mặc áo trắng đằng trước bỗng nhiên chấn động, trong đó mấy quan viên cùng với những kỵ sĩ đã rời đi báo tin càng ngẩn ngơ hơn, nhưng chỉ sau một giây khắc, tất cả đều vui mừng và sắc mặt trở nên sùng kính khó tả, vội vàng sửa lời đã nói:

- Thánh mẫu hoàng thái hậu quy thiên!

...

Một đại môn bằng sắt nặng nề được chậm rãi kéo ra.

Hai trăm kỵ binh Đường Tàng được trang bị giáp sắt mũi nhọn kỹ càng đang đứng đấy đồng loạt giật mình. Bọn họ là những quân nhân hiển hách trong quân đội Đường Tàng, nhưng chính họ cuunxg không biết ngục lao đằng sau cánh cửa nặng nề kia đang giam giữ người nào. Tuy nhiên, bọn họ lại biết rõ những người đang ở trong mười mấy buồng xe ngựa đằng sau mình là ai. Chính áp lực vô hình này làm cho bọn họ cảm thấy rất khẩn trương.

Rốt cuộc người trong lao ngục là ai lại khiến cho mười mấy đại nhân vật phải đồng loạt đứng đây chờ đợi, thậm chí còn trịnh trọng tới mức như đang lâm trận đối địch.

Sau khi cánh cửa bằng sắt được mở, thứ đầu tiên xông ra bên ngoài là mùi hôi tanh tưởi cùng với hơi ẩm rất dơ bẩn, các kỵ binh còn loáng tháng nghe thấy tiếng nước chảy ở bên trong. Nhờ phản xạ nhạy bén cùng với sự phán đoán nhanh nhạy đã được ma luyện nhiều năm, bọn họ có thể đoán bên trong là một thủy lao tối tăm và rất sâu.

Có âm thanh nước chảy và xích sắt cạ vào đất. Chỉ chốc lát sau, âm thanh xích sắt cạ vào đất càng lúc càng lớn, cho thấy người bị nhốt bên trong đang được dẫn ra ngoài, không còn cách đại môn xa lắm.

Một mùi hôi lạ thường bỗng nhiên xông vào mũi, làm cho toàn bộ kỵ binh tinh nhuệ Đường Tàng đang đứng ở đây phải run lên, thâm tâm hơi hoảng sợ.

Phạm nhân bị nhốt bên trong đã đi ra ngoài.

Nhưng điều làm bọn họ không thể ngờ rằng chính là người đang mặc giáp trụ bị gông xiềng rỉ sắt nặng nề xích lại, đang đi ra, lại không phải là một hung thần ác sát có thân thể khổng lồ gì, mà là một nam tử thoạt nhìn rất yếu ớt.

Cái áo hắn đang mặc gần như đã rách nát, để lộ một làn da đầy những vết thương rất nặng, thậm chí còn có nơi bị thối rửa. Ngoài ra, các kỵ binh tinh nhuệ còn thấy có những nơi bị châm đâm vào, do lâu ngày bị ngâm dưới nước nên chúng đã biến thành những lổ thủng màu đen, trông rất ghê rợn. Khuôn mặt hắn tái nhợt như một tờ giấy trắng, thật không biết đã bao lâu rồi không thấy ánh mặt trời. Tuổi tác người này không lớn lắm, mặc dù râu mép và tóc tai bù xù tới mức dính chùm vào nhau, nhưng mọi người vẫn nhận ra được.

Mà điều khiến các kỵ binh tinh nhuệ Đường Tàng phải hít sâu vào một hơi chính tên nam tử nhìn rất yếu ớt, không biết đã bị nhốt trong thủy lao bao lâu này, lại không hề phẫn nộ hay hung dữ gì, ngược lại còn bình thản nhìn mọi vật chung quanh.

Hắn hơi lắc lắc đôi tay mình, nhìn thoáng qua bầu trời trên cao, hít sâu vào một hơi, giống như không khí và ánh nắng mặt trời bên ngoài là một mỹ vị rất đáng thưởng thức.

Nếu như đổi là người khác bị nhốt trong thủy lao lâu như hắn, cho dù tâm tình vẫn bình tĩnh thì sợ rằng họ đã bị mù khi trực tiếp nhìn ánh mặt trời chói chan như vậy, nhưng hắn lại bình yên vô sự.

- Rốt cuộc cũng thả ta ra ngoài sao?

Nhìn những kỵ binh tinh nhuệ Đường Tàng đang khẩn trương đứng đối diện cùng với mười mấy chiếc kiệu quyền quý đằng xa, hắn hơi cười cười, tự nói với mình.

Sau đó hắn bất giác thấy trên người các kỵ binh tinh nhuệ này có quấn một loại vải màu trắng, loại vải đặc biệt chỉ dành cho đám tang, lại loáng thoáng nghe được tiếng khóc thương ở nơi xa truyền đến, hắn liền nhíu mày lại, hỏi:

- Người nào vừa chết?

- Thánh mẫu hoàng thái hậu quy thiên.

Trong chiếc kiệu đầu tiên ở đằng xa, một âm thanh khàn khàn có vẻ già nua truyền ra ngoài.

Tên nam tử này hơi ngẩn ngơ, lắc lắc đầu rồi thở dài:

- Ngay cả bà ta cũng chết rồi, thế gian này lại mất đi một đối thủ đáng tôn kính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất