Chạy nhanh hết sức tới đoàn xe ngựa.
Trước tiên phá một chiếc xe ngựa, xem thử đoàn xe này đang chở đồ vật gì.
Cái gọi là kế hoạch của Lâm Tịch căn bản không có gì cả, hoàn toàn chỉ có hai lời căn dặn trên.
Khương Tiếu Y không biết Lâm Tịch đang nghĩ gì, nhưng hắn luôn tin tưởng Lâm Tịch, biết rằng so với mỗi người ở đây thì Lâm Tịch luôn là kẻ tỉnh táo, suy nghĩ chu toàn nhất. Thậm chí, trước đây hắn còn nghĩ rằng một người luôn bình tĩnh đến mức đáng sợ như Lâm Tịch, lỡ như gặp phải chuyện khiến cho bản thân phải giận dữ, Lâm Tịch sẽ biến thành một người như thế nào?
Hơn nữa, hắn còn biết Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng bằng hữu ra làm trò đùa.
Cho nên, Khương Tiếu Y rất cẩn thận nhớ hai lời căn dặn trên của Lâm Tịch, sau đó lẳng lặng điều tức, cố gắng điều chỉnh thân thể đạt đến trạng thái tốt nhất.
Sâu trong thâm tâm mình, Khương Tiếu Y xúc động đến nỗi muốn lật tung toàn bộ những chiếc xe ngựa bên dưới lên, xem thử tên hoạn quan kia có ở trong đó không. Lâm Tịch cũng biết bằng hữu mình rất muốn làm vậy, nhưng Khương Tiếu Y lại cho rằng Lâm Tịch không biết.
Trần Phi Dung cũng yên lặng điều tức, cố gắng khôi phục thể lực lại.
Chuyện quá kỳ lạ ắt có nguyên nhân.
Càng là những chuyện làm người ta cảm thấy không thể ngờ nổi, càng có lý do để giải thích. Mặc dù khu vực động Bắc Thương ở sơn mạch Long Xà rất thoáng đãng, nhìn lên trời đêm sẽ thấy rất nhiều ánh sao, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy sao rơi, mà hôm nay nàng lại thấy được đến hai lần, dường như mọi thứ xảy ra trong ngày hôm nay rất kỳ lạ, hoàn toàn khác với những gì nàng đã trải qua trong quá khứ. Nên vào lúc này, nàng không những không lo sợ mà còn rất mong đợi, muốn xem thử Lâm Tịch sẽ đối phó với đoàn xe bên dưới như thế nào.
Đoàn xe càng ngày càng đến gần, tiến tới bóng đêm dày đặc phía trước mà không đốt đèn.
Nhưng vào lúc này, mọi người bỗng nhiên thấy có một người với bộ râu mép dài bay nhẹ trong gió đang đứng ở đầu chiếc xe ngựa thứ hai, bộ râu mép của hắn ta còn dài hơn cả khuôn mặt mình.
- Rốt cuộc mi là ai?
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn người này, âm thầm nghĩ như vậy, đồng thời chậm rãi và ổn định rút một cây tên Hắc kim phá giáp ra.
- Ta muốn giết mi...
Khương Tiếu Y nhìn tên râu mép này, tay chân bỗng nhiên lạnh như băng, một cỗ sát ý khủng khiếp gần như không thể khống chế được đang trỗi dậy.
- Phải là người phía dưới không có cái kia.
Trần Phi Dung nhẹ nhàng than thở:
- Nhưng tên râu mép này đứng vậy thì hơi khó đoán.
Lâm Tịch cười châm chọc:
- Một tên thái giám làm gì có râu mép như thế...mà phía dưới không có nên hắn mới nghĩ cách che giấu, mới làm bộ râu mép giả dài như vậy để dán lên.
- Phía dưới không có mặt sẽ không có râu mép? Sao ông chủ lại biết?
Trần Phi Dung kinh ngạc nhìn Lâm Tịch, nói:
- Mà thái giám là ai vậy?
Lâm Tịch nhìn Trần Phi Dung, nhưng lại không giải thích. Sau đó, hắn tiếp tục quan sát đoàn xe ngựa, quan sát người đàn ông có bộ râu mép dài đang bay trong gió nhưng lại không thấy rõ mặt mũi kia.
Đoàn xe càng ngày càng gần, mãi cho đến lúc ở ngay phía dưới bốn người.
Lâm Tịch tự nói "bắt đầu", sau đó vươn tay làm hiệu "hành động" đối với Khương Tiếu Y và Trần Phi Dung.
Khương Tiếu Y và Trần Phi Dung nhất thời như hai con báo đi săn mồi, nhanh chóng phóng xuống.
Người trên xe ngựa nghe được tiếng xé gió và âm thanh cây cối bị bẽ gãy, lập tức xoay đầu nhìn, liền thấy có hai thân ảnh đang dứt khoát phóng tiến tới chỗ mình.
Một lần nữa, đoàn xe dừng lại.
Người có bộ râu mép dài bay nhẹ trong gió cũng bước xuống xe ngựa.
Khương Tiếu Y và Trần Phi Dung đột nhiên lấy hai thanh đuốc sáng ra, quăng về phía người này.
Trong chớp mắt ánh lửa lóe lên, Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch đang ẩn núp trong bụi cỏ hoang trên sườn núi cao lập tức nhìn thấy rõ y phục và diện mạo người này.
Người này khoác một chiếc áo choàng màu đen bằng tơ lụa, bên trong áo choàng lá một tấm áo tơ đỏ tím.
Trên đầu hắn có đội một cái mũ kiểu văn sĩ, chính giữa khảm một viên ngọc lục bảo tinh khiết không tạp chất.
Khuôn mặt người này làm Lâm Tịch liên tưởng đến Trương Ngọc Hữu, nhưng sắc mặt hắn lại tái nhợt đến mức gần như trong suốt, thậm chí có thể thấy được mạch máu màu xanh lá đằng sau da thịt. Bộ râu mép của hắn không những dài mà còn rất mềm, trông đẹp vô cùng.
Hai thanh đuốc sáng rớt trên mặt đất, ánh lửa nhấp nháy như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.
Khương Tiếu Y lấy thanh gỗ màu đen trong tay trái mình hợp với thanh trường mâu ngắn trong tay phải, nhanh chóng tạo thành một trường thương.
"Keng!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, Trần Phi Dung rút thanh trường kiếm trên lưng ra.
Thân kiếm màu bạc, dài nhỏ, tựa như một vệt sáng trên trời đêm.
Giờ phút này, ngay cả Lâm Tịch cũng không biết nàng đã lấy một chiếc mặt nạ màu bạc trông rất lãnh khốc trong ngực ra, đeo lên trên mặt mình.
Bước chân nặng nề của hai người đạp lên mặt đất ẫm ướt, làm cho bùn đất ướt át bị đánh văng lên cao, trông như những bọt sóng ngoài biển.
- Giết!
Khương Tiếu Y rống to lên như tiếng sấm, ánh mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào người đàn ông có bộ râu mép rất dài, nhưng có vẻ rất yếu ớt lạnh lẽo trước mặt.
Nhưng qua ánh lửa lập lòe cạnh đấy, bất cứ ai cũng có thể nhận ra người đàn ông có bộ râu mép rất dài này không những không hoảng sợ, mà còn dùng ánh mắt lãnh đạm và hài hước nhìn Khương Tiếu Y đang rống giận cùng với tên thích khách mặc giáp đen không nói bất cứ tiếng gì bên cạnh.
Tuy nhiên, điều khiến hắn không thể nào ngờ tới rằng Khương Tiếu Y trông như bị cừu hận sát ý che mất lý trí mà rống to lên như vậy, lại chợt thay đổi phương hướng, không tiến tới đánh hắn nữa mà đột ngột chuyển sang một buồng xe ngựa bên cạnh.
Hắn vẫn không nhúc nhích, thần sắc khuôn mặt không có bất kỳ biến hóa nào.
Một bóng đen thân hình hơi khòm đứng trên một chiếc xe khác đột nhiên chuyển động, nhanh chóng phóng qua ba buồng xe ngựa ngăn cách giữa hai bên, xuất hiện ngay giữa không trung các chiếc xe ngựa Khương Tiếu Y đang đánh tới.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đột nhiên buông tay ra, một cây tên Hắc kim phá giáp cùng một cây tên Tinh cương đồng thời bắn tới người đàn ông râu mép dài kia.
Người đàn ông râu mép dài trông như yếu ớt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ châm chọc liền hóa thành giận dữ.
Bởi vì...ngay lúc này, hắn nhận thấy có một mũi tên màu đen nặng nề tạo thành một vòng xoáy kinh khủng trong không trung kèm với tiếng rít gió ù tai do tốc độ bắn quá nhanh, đang nhắm bắn tới hắn, nhưng mục tiêu lại là hạ thân của hắn!
Hắn vươn một ngón tay ra.
Ngón tay tái nhợt như bị đốt cháy trong lửa phát sáng, giống như biến thành một thanh tiểu kiếm, chém tới phía trước.
Cây tên Hắc kim phá giáp bay ra ngoài.
Chính xác hơn là bị ngón tay này của hắn đánh bay ra ngoài.
Thân tên chắc chắn có thể bắn xuyên cả cương giáp bị đánh chệch đi so với hướng bắn ban đầu, không những thế còn bị bẽ gãy thành từng khúc, hoàn toàn phá nát.
Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên lùi mạnh về sau một bước, trên cổ họng xuất hiện một vệt sáng và máu.
Một cây tên trong suốt rơi xuống trước người hắn.
Ngay cổ họng hắn xuất hiện một vết thương nho nhỏ, máu tươi theo cái cổ trắng nõn chảy xuôi xuống, cả người hắn bỗng nhiên run lên bần bật, không phải vì vết thương hay đau đớn, mà là vì vô cùng tức giận.
Thông qua lực bắn của cây tên Hắc kim phá giáp, hắn đã biết được tu vi người tu hành bắn tên kia không thể bằng mình, nhưng không ngờ đối phương lại không có một người, mà đến hai tiễn thủ là người tu hành...Cho dù là hai người, hắn cũng không coi vào đâu...bởi vì tu vi của tên tiễn thủ thứ hai cũng cách hắn khá xa, nhưng hắn rất tức giận vì hai người này lại làm mình bị thương.
...
Biên Lăng Hàm có cảm giác như thân thể mình đã biến thành băng giá.
Có thể nói rằng vừa rồi nàng và Lâm Tịch đã phối hợp rất hoàn mỹ. So với cung "thần lê" của Lâm Tịch, sức mạnh cây cung "con sói xanh bạc" trong tay nàng hơi yếu hơn, nhưng cũng vì lý do này nên khi hai người đồng thời bắn, tiếng xé gió của cây tên do nàng bắn ra hoàn toàn bị tiếng xé gió của cây tên do Lâm Tịch bắn che lấp hoàn toàn.
So với cường cung của các biên quân, sức mạnh cây cung "con sói xanh bạc" của Biên Lăng Hàm mạnh hơn rất nhiều, mà lực xuyên thủng của tên Tinh cương cũng hơn các loại tên thông thường khác, cho dù khoảng cách giữa hai bên hiện giờ là hơn trăm bước, nhưng nếu sử dụng kỹ năng "rơi nguyệt" để bắn, sức mạnh của cây tên này hoàn toàn đủ khă năng bắn xuyên qua thân thể của một người tu hành tu vi Đại hồn sư trung giai.
Nhưng khi bắn vào người đàn ông có bộ râu mép dài đã dùng một ngón tay đánh vỡ cây tên Hắc kim phá giáp do Lâm Tịch bắn, cây tên Tinh cương của nàng chỉ làm cổ họng hắn ta xuất hiện một vết thương nho nhỏ, mà đây còn là trong trường hợp hắn ta chưa kịp phản ứng, chưa sử dụng hồn lực của mình.
Người đàn ông có bộ râu mép dài này chắc chắn là một người tu hành tu vi Quốc sĩ!
Và chỉ có các quan to cấp Hành tỉnh mới có tu vi như vậy!
- Đi! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Nhưng Lâm Tịch bên người nàng lại gần như không dừng lại, khẽ quát một tiếng, sau đó buông trường cung Thần lê xuống, phóng nhanh đi.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một âm thanh trầm thấp ở vùng đất bên dưới phát ra, một bóng đen nhanh chóng lướt qua ba chiếc xe ngựa màu đen, bàn tay đập mạnh vào trường thương Khương Tiếu Y đang cầm.
Khương Tiếu Y sử dụng thương rất nhanh, thương vừa đâm ra đã tạo thành mười mấy thương ảnh, như một con thuồng luồng độc xuất động, khắp không trung vang lên âm thanh ù ù. Nhưng bóng đen thoạt nhìn rất chậm kia lại vô cùng chính xác lấy lòng bàn tay mình vỗ trúng thân thương trường thương Khương Tiếu Y đang cầm.
"Rắc!" "Rắc!"
Từ vị trí tay Khương Tiếu Y đang cầm, trường thương này bị vỡ thành hai khúc.
Nét hận thù trong đôi mắt Khương Tiếu Y biến mất, thay vào đó là sự kinh hãi tột độ.
Bóng đen này nhìn rất chậm chạp, nhưng lại gây cho hắn cảm giác như một tòa núi lớn đập tới.
Máu tươi từ tay hắn vương vãi ra khắp không trung, hổ khẩu của hắn bị chấn vỡ, hai khúc thương gãy cũng bay ra bên ngoài, thậm chí cả người Khương Tiếu Y còn bị luồng sức mạnh kinh khủng này chấn bay ngược về sau.
Bóng đen này đứng trước một buồng xe ngựa, sau khi đánh vỡ trường thương của Khương Tiếu Y, gã liền phóng tới trước người Khương Tiếu Y, sau đó tung một quyền đánh tới phía trước, quyền phong mạnh mẽ tạo thành những tiếng rít gió kinh người.
Nhưng một quyền này của hắn lại không thể đánh trúng Khương Tiếu Y, bởi vì ngay lúc này có một vệt sáng màu bạc đã từ bên cạnh đâm vào động mạch chủ của gã.
Gã lập tức thu nắm đấm lại.
Trên lưng gã có một bọc vải dài hình dạng binh khí.
Gã đưa tay ra sau lấy thanh binh khí này.
Lớp vải bao bọc bên ngoài thanh binh khí bị chấn nổ, một thanh trường đao đỏ tươi như được máu ngưng tụ thành hóa thành một đạo cầu vồng trong tay hắn, vung lên rồi chém xuống thanh kiếm màu bạc chỉ còn cách cổ hắn mấy tấc.
Đằng sau tấm mặt nạ màu bạc, Trần Phi Dung đau đớn khẽ kêu lên, đồng thời ánh sáng bao quanh trường kiếm màu bạc nàng đang sử dụng lập tức ảm đạm, bị đẩy sang một bên.
Đạo cầu vồng trong tay bóng đen này tiếp tục chém về phía Khương Tiếu Y, hành động nhanh như một tia chớp, thoạt nhìn không có người nào có thể ngăn cản.
Nhưng Trần Phi Dung còn một thanh kiếm khác.
Hồn lực trong tay trái nàng cuồn cuộn tuôn ra, rút kiếm.
Ngay giữa không gian vô cùng nhỏ bé giữa nàng và người tu hành này, một đạo kiếm quang màu tím tỏa sáng chói mắt, tựa như một con bươm bướm toàn thân màu tím đang rực rỡ bay lên.