Tiên Ma Biến

Chương 340: Rốt cuộc ngươi là ai?

Đối với những cường giả như đạo nhân mặc áo vàng, suốt cuộc đời hắn đã không biết trải qua bao nhiêu trận chiến. Khi bị thanh kiếm của Lâm Tịch cắt sâu vào người thành vết thương, đôi mắt hắn ta lập tức bị thần sắc vô cùng khiếp sợ và không thể tin được bao phủ, nhưng hắn ta lại không hề rên la thảm thiết. Gần như là ngay lúc máu tươi từ vết thương phiêu tán ra bên ngoài, tay trái hắn đã lập tức đặt lên vết thương đau đớn thấu xương này, hồn lực từ bên trong không ngừng phun ra ngoài, trực tiếp đè chặt vết thương xuống, không để nhiều máu tươi chảy ra.

Hắn không rên lâ thảm thiết, nhưng tất cả mọi người trong đoàn xe hơn mười chiếc xe ngựa này đều nhìn thấy có một dòng máu tươi từ vết thương đấy chảy ra ngoài.

Mọi người bất giác cảm thấy ngẩn ngơ, đồng thời hơi kinh hãi.

Thông qua khe hở giữa hai tên hộ vệ đang đứng chắn trước xe ngựa của mình, Tần Chấp Ngôn cũng nhìn thấy cảnh này. Ông ta há miệng, cả người bất giác run rẩy vì không thể kiềm chế được nữa.

Ông ta cũng là một người tu hành, nhưng an bình nhiều năm lại khiến tốc độ tu hành của ông ta rất chậm, rời xa việc chiến đấu trong sinh tử thậm chí còn làm ông ta quên đi cách chiến đấu của một người tu hành. Nhưng qua mấy chục năm, nước tích lâu cũng thành hồ, ông ta đã đạt đến Đại hồn sư. Cũng vì có thân phận là người tu hành, nên ông ta rất tin tưởng vào tương lai sau này của mình, chắc chắn rằng mình có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý ít nhất là mấy chục năm nữa.

Ông ta nhận ra Lâm Tịch là một người tu hành cùng giai với mình. Với cách nhìn của ông ta, một người tu hành như Lâm Tịch nếu đối mặt với đạo nhân mặc áo vàng kia, nhất định sẽ không thể chống đỡ được, nhanh chóng bị giết chết.

Tuy nhiên, sau một chiêu kiếm vừa rồi, Lâm Tịch bình yên vô sự, mà người trúng kiếm lại là đạo nhân mặc áo vàng.

...

Bởi vì chiến trận bộc phát ở ngay giữa đoàn xe, nên hiện giờ đã có mấy người từ những chiếc xe ngựa đằng sau đến gần khu vực của Lâm Tịch và đạo nhân mặc áo vàng, nhưng khi nhìn thấy đạo nhân mặc áo vàng bị chảy máu, cước bộ những người này bỗng nhiên ngừng lại.

Nếu như ngay cả đạo nhân mặc áo vàng cũng không thể chiến đấu với người trẻ tuổi mặc áo xanh, vậy bọn họ đi tới có ích gì?

..

Từ vị trí bên sườn trái của đạo nhân mặc áo vàng, Lâm Tịch vượt qua với một tư thế rất không thoải mái. Hắn không thể ngờ rằng Cát Tường lại ra tay hoàn mỹ như thế, nhưng hắn cũng hiểu rõ thực lực của đạo nhân áo vàng này sẽ khiến mình không thể mừng ngay được...Cũng vì rất hiểu thực lực của đạo nhân mặc áo vàng cao cường thế nào, nên một kiếm vừa rồi hắn đã sử dụng đao thế của An Khả Y, trước hết lấy an toàn làm đầu, rút lui ra một bên, chứ không độc ác và ngoan cố đến nỗi nghĩ rằng có thể giải quyết đối thủ ngay trong một kiếm.

Ngay lúc vượt qua đạo nhân mặc áo vàng, thân thể hắn bỗng nhiên chuyển động theo một quỹ tích khó hiểu, từ khu vực bên phải của đạo nhân mặc áo vàng vượt lên trước. Cùng lúc đó, cổ tay hắn rất linh hoạt bẻ cong về phía sau, hồn lực mãnh liệt tuôn ra bên ngoài, lòng bàn tay trông như một con bạch tuộc không xương đánh sau lưng đạo nhân mặc áo vàng.

Tốc độ và phản ứng của đạo nhân mặc áo vàng vẫn hơn Lâm Tịch. Trong lúc tay trái đè chặt lên vết thương ở sườn trái, hắn ta bỗng nhiên quay ngược lại, trường kiếm trong tay phải đâm mạnh về phía Lâm Tịch.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, một kiếm này của hắn ta sẽ đâm vào người Lâm Tịch trước khi kiếm của Lâm Tịch có thể đâm trúng hắn, thậm chí là lưỡi kiếm còn có thể xuyên qua cơ thể Lâm Tịch, đánh Lâm Tịch văng ra ngoài.

Nhưng trên đời này lại có rất nhiều điều ngoài ý muốn.

Trong ống tay áo của Lâm Tịch còn có một Cát Tường.

Cát Tường rất hài lòng với những gì mình đã làm được, nên nó lại kêu nhẹ một tiếng, cẩn thận sử dụng sức mạnh mình đã tích lũy từ nãy.

Một lần nữa, con ngươi của đạo nhân mặc áo vàng co mạnh lại, hồn lực còn lại trong cơ thể lập tức phun mạnh ra bên ngoài. Trong nháy mắt này, hắn ta đã hoàn toàn hiểu được một chuyện: Bất kể trong ống tay áo người trẻ tuổi mặc áo xanh này là cái gì, nhưng nếu như vật đó còn ở đấy, hắn ta không thể nào là đối thủ của Lâm Tịch được.

"Phốc!"

Trước người hắn xuất hiện rất nhiều mảnh băng bị vỡ tan tành. Trong lúc hắn ta hành động chậm lại, trường kiếm đã bị nhuộm sương trắng trong tay Lâm Tịch lạnh lùng cắt trên người hắn, tạo thành một vết thương rất dài ngay trên lồng ngực hắn.

Máu tươi cực nóng từ lồng ngực đạo nhân mặc áo vàng phun ra ngoài, phun lên những mảnh băng vụn ở trước người hắn. Những mảnh băng vụn này nhất thời bị nhuộm đỏ, giống như có những đóa hoa nhỏ màu đỏ đột nhiên xuất hiện trong không trung.

Cho đến lúc này, những người ở xa hơn mới nhìn thấy tại khoảng không nằm giữa Lâm Tịch và đạo nhân mặc áo vàng đột nhiên xuất hiện những mảnh băng màu đỏ.

Hồn lực trong cơ thể đạo nhân mặc áo vàng lại được thúc dục mãnh liệt. Hai gò má vốn đã hóp sâu vào bên trong, bây giờ lại càng lộ vẻ khô quắt hơn, sương trắng trên lông mày và tóc hắn ta bị chấn thành những hạt bụi rất nhỏ, bắn tung tóe ra khắp không trung.

Hắn thét to một tiếng, không để ý đến vết thương trước ngực đang chảy máu rất nhiều. Hai chân hắn điểm mạnh trên mặt đất, tay trái rời khỏi vết thương ở sườn trái, đồng thời hai tay đánh mạnh ra phía trước làm cho ống tay áo đón gió, cả người thuận theo thế phóng tới. Rõ ràng hắn ta không muốn giao thủ với Lâm Tịch nữa, ý định duy nhất hiện giờ là phải nhanh chóng thoát khỏi Lâm Tịch, gấp rút giết chết các thích khách khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Với tu vi Lâm Tịch hiện giờ, rõ ràng hắn còn chưa đủ khả năng để theo kịp tốc độ của đạo nhân mặc áo vàng khi liều mạng.

Nhưng Lâm Tịch còn có Biên Lăng Hàm.

Ngay cả Lâm Tịch cũng không biết một người có thiên phú Phong hành giả như Biên Lăng Hàm khi rời khỏi học viện Thanh Loan đã mang theo bao nhiêu cây tên đặc biệt.

Ngay lúc này, có một cây tên tinh cương màu đen mang theo luồng xoáy màu trắng mãnh liệt quanh thân tên bắn thẳng vào lưng đạo nhân mặc áo vàng. Khi còn cách đạo nhân mặc áo vàng khoảng hơn mười thước, đầu mũi tên tinh cương này đột nhiên mở ra, để lộ một cây tên nhỏ màu lam khác, nhanh chóng bắn tới với một tốc độ vô cùng kinh người.

Trường kiếm trong tay đạo nhân mặc áo vàng chuẩn xác chém trúng cây tên nhỏ có tốc độ đã vượt quá khỏi cực hạn có thể nhìn thấy của mắt thường, cứng rắn chém bay cây tên nhỏ này ra ngoài. Nhưng chỉ trong một tíc tắc dừng lại vừa rồi, Lâm Tịch đã vượt lên trước, tung kiếm chém vào bắp đùi hắn, cắt đứt một động mạch chủ ở phần đùi.

Máu tươi phun ra ngoài như nước suối, đạo nhân mặc áo vàng gào thét như một con dã thú bị thương.

Sức mạnh của người tu hành rất cường đại, bình thường trong máu tươi của người tu hành sẽ có rất nhiều hồn lực chảy xuôi qua, giúp cho khí lực họ tăng lên, sức mạnh thân thể sẽ vượt xa người bình thường.

Nhưng người tu hành cũng có thể bị suy nhược.

Máu chảy nhiều sẽ làm cho thân thể bị suy yếu, các cơ quan không thể hoạt động được nữa, kết quả cuối cùng là phải chết.

Đạo nhân mặc áo vàng không thể chạy được nữa, hắn chỉ có thể dừng lại cầm máu, tay trái cầm lấy một chai thuốc, mang theo hồn lực truyền vào vết thương ở bắp đùi.

Đôi mắt hung lệ đầy máu của hắn ta nhìn Lâm Tịch chằm chằm, nhưng điều khiến tuyệt vọng chính là hắn phát hiện thanh niên trẻ tuổi này lại có kinh nghiệm chiến đấu và khí tức trầm lãnh tuyệt đối không phù hợp với số tuổi bên ngoài...Hắn cũng hiểu rằng tu vi kinh người của người trẻ tuổi này có được không phải nhờ các đại nhân vật bồi dưỡng, mà đã được trui rèn từ vô số trận chiến sinh tử khốc liệt.

Thậm chí cho đến giờ khắc này, đối thủ trẻ tuổi này vẫn tỏ ra rất kiên nhẫn, mỗi một động tác đều cẩn thận, hắn ta luôn luôn muốn bảo vệ an toàn của mình trước, sau đấy mới tìm cách làm mình bị thương, tuyệt đối không nóng vội.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Tần Chấp Ngôn cũng không biết đạo nhân mặc áo vàng này đi theo ông ta cũng vì trong người có một bí mật không muốn ai biết. Khi ông ta bước ra khỏi tòa thành cuối cùng hành tỉnh Đông Lâm, chuẩn bị nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới, thì chính đạo nhân mặc áo vàng cũng cảm thấy bức màn đen tối trước kia đã được kéo đi, thứ đang chờ đợi hắn chính là những luồng sáng đầy sức sống. Nhưng đến khi tự biết mình không thể nào thoát khỏi người trẻ tuổi này và thủ hạ xung quanh, hắn ta cực kỳ không cam lòng, điên cuồng gào thét.

...

Lâm Tịch không lên tiếng đáp lại.

Mặc dù có Cát Tường giúp đỡ, nhưng đối với hắn việc phải vượt cấp đấu với một đối thủ như vậy là việc vô cùng nguy hiểm.

Mỗi một kiếm trước đó của đạo nhân áo vàng gây cho hắn một cảm giác áp bách người khác khó tưởng tượng nổi, đó là cảm giác phải đối mặt với tử vong thực sự, cho nên tinh thần hắn luôn căng thẳng, đạt tới một trạng thái mà những lúc tu luyện bình thường không thể nào làm được.

Từng động tác né tránh, từng chiêu kiếm được xuất ra của hắn đều vượt quá cực hạn bình thường.

Trong tình huống như vậy, ý thức của hắn thậm chí đã tự lọc bỏ những tiếng gào thét của đạo nhân mặc áo vàng, có thể nói hiện giờ trong trí óc của hắn chỉ có bóng ảnh cây kiếm và thân thể đạo nhân mặc áo vàng kia.

Kiếm của hắn đâm về bụng trái đạo nhân mặc áo vàng. Hiện giờ, theo như hắn phán đoán, đó chính là vị trí mình có thể dễ dàng đâm trúng nhất.

Cát Tường rất kịp thời điều chỉnh sử dụng sức mạnh của mình.

Thân thể đạo nhân áo vàng hơi cương cứng.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy áo bào trên người hắn căng phồng lên, mà trường kiếm màu lục trong tay hắn cũng vung ra chém tới đầu Lâm Tịch, cắt đứt vài sợi tóc trên đầu Lâm Tịch. Ngay thời khắc đấy, trường kiếm màu xanh trong suốt của Lâm Tịch đã kịp thời đâm vào bụng trái của hắn, tiếp theo nhanh chóng rút ra, cả người gần như quỵ xuống, sau đấy nhanh chóng xoay người lướt qua đạo nhân mặc áo vàng.

Đạo nhân mặc áo vàng thê lương rống to, xoay người tung kiếm.

Kiếm của hắn vẫn không thể chém trúng Lâm Tịch, mà trên cổ hắn lại xuất hiện một đường tơ hồng, máu tươi bắt đầu theo đấy chảy ra ngoài.

Cả người đạo nhân mặc áo vàng lảo đảo như một ngọn núi sắp đổ.

Đạo nhân mặc áo vàng quỳ một chân xuống đất, tay trái giữ chặt cổ mình.

Lâm Tịch không quan tâm đến đạo nhân mặc áo vàng nữa, bắt đầu tập trung vào các võ giả đang cầm trường thương tấn công Khương Tiếu Y dưới mặt đất cách đấy không xa.

Hắn biết với nhiều vết thương trên người và máu tươi phun ra nhiều như vậy, cho dù đạo nhân mặc áo vàng này không chết, hắn ta cũng không thể nào còn sức đứng thẳng lên nữa.

"Vèo!"

Vừa nhìn thấy Lâm Tịch phóng nhanh tới, một võ giả đứng cạnh đấy còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi, hắn ta đã run sợ thấy một mũi kiếm màu xanh nhạt đâm xuyên qua lồng ngực mình. Sau đó cả người hắn như vừa bị một chiếc xe ngựa khổng lồ đụng phải, phát ra vô số âm thanh nứt xương, đụng phải một tên võ giả bên cạnh không thể né tránh kịp, khiến cho cả hai đồng thời kêu lên đau đớn, nặng nề ngã xuống đất.

Áp lực trên người Khương Tiếu Y chợt bớt đi.

Dựa vào sự tín nhiệm tuyệt đối với Lâm Tịch, hắn ta thừa cơ chộp lấy một thanh trường thương đang đâm tới, cả người theo thế phóng tới, hai chân đạp mạnh trên người võ giả cầm thương.

Lồng ngực tên võ giả bị hắn đạp trúng lõm sâu vào trong, máu tươi phun ra bên ngoài. Trong lúc thân thể lảo đảo ngã xuống, trường thương trong tay đã bị Khương Tiếu Y đoạt lấy.

Tên võ giả cuối cùng đứng cạnh đấy điên cuồng gào thét, theo bản năng bộc phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình, nắm chặt trường thương rồi đâm thẳng tới Khương Tiếu Y không thể nào né tránh được nữa.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã đụng phải người hắn.

Tên võ giả bị Lâm Tịch đánh bay đầu tiên đã không thể nào gây trở ngại cho Lâm Tịch được nữa. Thân thể Lâm Tịch vốn không cao lớn, nhưng tên võ giả này lại cảm thấy mình đang bị một con rắn mối khổng lồ đập vào. Chỉ trong một tíc tắc, cơ thể hắn phát ra tiếng nứt xương răng rắc như hai tên võ giả lúc trước, bị đánh mạnh bay ra ngoài như lá cây đang phiêu tán trong không trung.

...

Biên Lăng Hàm bình tĩnh không ngừng giương dây cung, lắp tên bắn.

Trong tình huống liên tục giương bắn như vậy, cánh tay phải giương cung của nàng đã bị sưng to lên. Nàng biết nếu còn tiếp tục như vậy, các cơ mạch trên cánh tay nàng sẽ bị thương, nhưng nàng càng hiểu rõ chiến cuộc hiện giờ hơn.

Theo tình báo ban đầu, nàng và những người trong Thập lang đều biết số lượng người tu hành và võ giả trong đoàn xe ngựa của Tần Chấp Ngôn chiếm một ưu thế rất lớn, nhưng vì bị trận chiến giữa Lâm Tịch và đạo nhân mặc áo vàng kinh sợ, cộng với việc nàng và nam tử tóc ngắn trẻ tuổi bên cạnh liên tục bắn tên áp chế, nên vô hình đã cách ly hoàn toàn năm sáu chiếc xe ngựa ở phía sau ra khỏi vòng chiến, khiến cho chiến trận nghiêng hoàn toàn về bên nàng. Nàng biết chỉ cần mình cố gắng thêm mấy chục tức nữa, trận chiến này sẽ kết thúc mà không có bất kỳ biến cố nào.

Sắc mặt "Lãnh lang" bên cạnh Biên Lăng Hàm vô cùng tái nhợt, cánh tay hắn ta run rẩy liên tục, nên không thể nào giương cung bắn nữa. Hơn nữa, trong trạng thái hiện giờ hắn cũng không thể bảo đảm độ chính xác của cây tên khi bắn ra, không thể chắc chắn là sẽ không bắn trúng của người mình trong chiến trận.

Hắn tên thật là Tạ Tẩy Kiếm. Tuy không phải là người tu hành, nhưng hắn ta là một quân nhân thiết huyết cực kỳ trung thành đối với đế quốc. Hắn đã từng gặp qua một số tiễn thủ là người tu hành, biết mặc dù người tu hành có lợi thế là hồn lực, nhưng một khi liên tục bắn tên, các cơ mạch ở cánh tay cũng không thể nào khôi phục kịp thời, dẫn đến hậu quả là đau nhức đến nỗi không thể bắn tên được nữa.

Vì phải phối hợp hành động với Biên Lăng Hàm từ đầu đến giờ, nên hắn ta dễ dàng biết tốc độ cây tên do nữ tiễn thủ này bắn ra còn nhanh hơn các tiễn thủ là người tu hành mình đã từng nhìn thấy, nhưng bắn nhiều tên như vậy thì...Hai hàng lông mày của nàng đã cau lại lộ vẻ thống khổ, nhưng nàng vẫn không ngừng lại, liên tục giương cung bắn tên, loại ý chí này khiến hắn vô cùng kinh hãi, đồng thời cảm thấy rất chấn động và kính nể.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất