Một cảm xúc bi thương tràn ngập toàn thân Lâm Tịch, hắn không cho phép mình sa vào trong bóng tối vĩnh hằng nữa. Hắn tỉnh lại.
Đau.
Đầu tiên là tựa như nắm trái tim trong tay, sau đấy mạnh mẽ bóp chặt...Đau, tiếp theo là cả người tựa như bị nát bấy, đau đớn vô cùng.
Hắn có thể chịu được cơn đau thứ hai, nhưng cơn đau đầu tiên lại khiến cả người hắn phải co lại, không thể chịu đựng nổi.
Khung cảnh trước mắt hắn sáng lên, nhưng hắn nhất thời không nhìn thấy vật gì, tiếp đấy hắn nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Hắn còn cảm thấy thân thể của mình đang bị một thứ gì đấy quấn chặt, cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Thế giới trước mắt hắn càng lúc càng sáng, tựa như đây là lần đầu tiên hắn đi đến nơi này.
Hắn bất giác cảm thấy rất sợ hãi, tựa như lân trước vậy, đó là một cảm giác không dám đối mặt với thế gian tràn đầy bi thương đau khổ, vô cùng chân thật.
Tiếp theo hắn nhớ tới vài chuyện, nhớ tới tia sét màu vàng khổng lồ, nhớ tới những mảnh vụn bay khắp không trung. Sau đấy hắn không thể nào thở được, rồi một thế giới chân thật hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn, giống như có một ngọn núi khổng lồ đột nhiên đặt lên người hắn.
Lâm Tịch mở mắt.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một miếng gỗ dầy, đó là đỉnh chóp buồng xe ngựa.
Hắn biết mình đang ở trong một chiếc xe ngựa, bóng đêm vô tận bay nãy đã biến mất, nhưng cảnh vật bây giờ lại hơi mờ ảo, không rõ ràng lắm.
Hai cánh cửa buồng xe ngựa này được đóng kín lại, chỉ có một cái ô vuông nhỏ thông gió mở ra.
Hắn nhìn thấy cả người mình bị buộc chặt bởi rất nhiều băng vải quân đội màu đen, dưới những lớp băng vải đấy là các kẹp gỗ cố định.
Sau đấy hắn thấy Cốc Tâm Âm đang nhìn mình.
Nhìn ánh mắt đối phương, hắn chợt hiểu tiếng thở dài mình nghe khi nãy là của vị niên trưởng vừa từ Đường Tàng trở lại.
Từ ánh mắt của Cốc Tâm Âm, hắn nhớ lại nhiều ký ức ngắn ngủi, nhưng hắn bất giác cảm thấy rất khó thở, một sự đau đớn vô danh tràn ngập toàn thân, khiến hắn muốn kêu to lên một tiếng.
Sau một hồi, rốt cuộc có một tiếng rên rỉ đau đớn từ trong miệng hắn phát ra.
Đây là âm thanh đầu tiên của hắn sau khi trở lại thế gian này, nhưng ngay sau tiếng rên rỉ đấy, Lâm Tịch lập tức nhìn Cốc Tâm Âm, lên tiếng hỏi:
- Rốt cuộc...đã xảy ra chuyện gì?
Cốc Tâm Âm biết Lâm Tịch muốn hỏi chuyện gì, hắn biết hiện giờ Lâm Tịch rất đau đớn, bởi vì hắn đã từng trải qua cảm xúc này. Nhưng hắn không thể nào không nói điều gì, nên sau khi nhìn Lâm Tịch một cái, hắn bình tĩnh gật đầu, bắt đầu nói những gì đã xảy ra:
- Bạch Ngọc Lâu chém ngươi một đao...dựa vào chiêu thức lúc đó, cho thấy hắn ta là một người tu hành Thiên ma quật Đại mãng, hắn là tiềm ẩn Đại Mãng. Có lẽ vì e sợ sau này ngươi sẽ uy hiếp Đại Mãng, nên mới không tiếc mạng mình mà giết chết ngươi. Chúng ta không ngờ tới điều này, hơn nữa tu vi hắn cực cao, cho nên, hắn ta đã thành công.
- Bạch Ngọc Lâu...
Lâm Tịch chợt cảm thấy thân thể mình lạnh buốt, giống như vừa rớt xuống một hầm băng...Trong khoảnh khắc đấy, hắn suy nghĩ cẩn thận nhiều chuyện...hắn đã hiểu vì sao Từ Trữ Thân có thể chạy thoát khỏi hành tỉnh Đông Lâm, tới biên quan Long Xà, hắn hiểu tại sao Văn Nhân Thương Nguyệt có thể biết chính xác vị trí của họ, sau đấy ra chiêu mạnh mẽ như vậy.
- Hắn còn sống sao?
Âm thanh Lâm Tịch bình tĩnh lại, hỏi Cốc Tâm Âm với một giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
- Khi hắn ra tay chém chết ngươi, hắn đã biết chắc mình phải chết.
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch, bình tĩnh nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
- Trong tình huống đó, cho dù là Thánh sư, cũng không thể ngăn cản hồn binh kia của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Lâm Tịch muốn gật đầu, nhưng cổ hắn đang được quấn rất nhiều băng gạc, không thể cử động được. Hắn im lặng một hồi, lên tiếng nói:
- Còn Khương Ngọc Nhi?
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch, không lên tiếng.
Nhưng hắn có thể cảm thấy khí huyết lưu trong trong cơ thể và hơi thở Lâm Tịch, hắn biết Lâm Tịch nhất định phải nghe câu trả lời của mình.
Cho nên, hắn gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Nàng đi.
...
Buồng xe ngựa lại yên lặng.
Không có bất kỳ tiếng khóc than khiến tâm can phải đau đớn, buồng xe ngựa càng bình tĩnh hơn, một lần nữa Lâm Tịch lên tiếng:
- Trần Mộ...Trưởng Tôn Vô Cương đâu?
Cốc Tâm Âm yên lặng nhìn Lâm Tịch, lại thở dài một tiếng.
Tiếng thở dài này tựa như vì cả Vân Tần, vì toàn bộ thiên hạ, vì những thanh niên như Lâm Tịch cũng tựa như bọn hắn năm xưa.
- Chiêu thức của Văn Nhân Thương Nguyệt chỉ là hư chiêu...thái tử đi rồi. Trận chiến này, khắp thiên hạ phải thua hắn.
Một lần nữa Lâm Tịch lại im lặng, sau đấy hắn nhìn Cốc Tâm Âm, hỏi:
- Những người còn lại thì sao?
- Lý Ngũ bị mù, tính mạng không lo.
- Nam Cung Vị Ương bị phế một tay, cần phải dưỡng thương ít nhất nửa năm.
- Một mảnh vụn đâm vào trán Mông Bạch, đã lấy mảnh vụn ra...tánh mạng không nguy hiểm, chẳng qua lưu lại một vết sẹo. Sau khi, khi thời tiết thay đổi, sợ rằng hắn sẽ bị nhức đầu. Những người còn lại đều ổn.
Bị nhức đầu sao?
Lâm Tịch nhất thời không nói gì.
Hắn đau.
Rất đau.
Nhưng nhất thời hắn không biết mình đau ở đâu.
Bởi vì hiện giờ tim, gan, phổi của hắn...tựa hồ đã bị xé rách toàn bộ, vỡ vụn ra, rồi biến mất ngay trong cơ thể.
Đau đớn đến nỗi tựa như tâm can đã bị xé rách.
...
- Tại sao?
- Tại sao phải phái Khương Ngọc Nhi đến đây?
- Phái người khác đến đây ta có thể hiểu...nhưng tại sao học viện lại phái nàng đến đây?
Một lần nữa giọng nói của Lâm tịch vang lên khắp buồng xe ngựa, giọng nói này không giống như hắn nói lúc bình thường. Ngực hắn căng phồng lên, khiến cho băng vải như muốn bị xé rách, máu tươi rỉ ra ngoài.
Bên ngoài buồng xe ngựa có không ít người.
Đây là một đội ngũ đang di chuyển.
Bởi vì vừa rồi Lâm Tịch hét quá lớn tiếng, nên người ở bên ngoài đều nghe được...Nghe thấy câu đầu tiên Lâm Tịch quát lên, ban đầu những người ngoài xe đều cảm thấy mừng rỡ, nhưng nghe đến câu thứ hai, thứ ba, thứ tư của Lâm Tịch, có người bất giác run rẩy, cúi đầu khóc.
- Tại sao, ngươi phải nói cho ta biết!
Sức mạnh Lâm Tịch đang dùng hiện giờ tựa như không phải của hắn, giọng nói hắn đang nói tựa như cũng không phải của hắn. Nhưng hắn vẫn lên tiếng hỏi Cốc Tâm Âm vấn đề hắn đã muốn hỏi từ lâu.
Hắn tin tưởng học viện, đồng thời biết chuyện này không liên quan đến Cốc Tâm Âm. Nhưng hiện giờ hắn rất đau, hắn không thể nào khống chế được tâm tình của mình.
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch, nhìn máu tươi đang rỉ ra ở ngay ngực Lâm Tịch. Hắn không lên tiếng, đợi đến khi Lâm Tịch dừng lại, hắn mới lắc đầu, nhìn Lâm Tịch và nhẹ giọng nói:
- Những năm này mặc dù ta không ở học viện, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết tại sao.
- Hạ phó viện trưởng sẽ không làm những chuyện không có ý nghĩa.
- Khi nãy ta đã nói Bạch Ngọc Lâu ra tay thành công...chính là nếu như là lúc bình thường ngươi đã chết. Cho dù không có mũi tên kế tiếp kia, ngươi cũng phải chết.
Cốc Tâm Âm tràn đầy thương xót và cảm khái nhìn Lâm Tịch, tiếp theo bình tĩnh nói:
- Theo lý Bạch Ngọc Lâu đã dồn toàn bộ sức mạnh của mình vào chiêu thức cuối cùng, đáng lẽ ngươi phải bị thương nặng hơn Trưởng Tôn Vô Cương. Mặc dù đám người Đường Vũ Nhân có ở đấy, mặc dù tất cả thuốc chữa thương tốt nhất đều dành cho ngươi, cũng không thể cứu ngươi được. Nhưng sau khi bị trúng chiêu, đồng thời lại bị cây tên kia bắn trúng, ngươi vẫn còn sống. Ngoại trừ sức mạnh ý chí của ngươi vượt xa người thường ra, điều duy nhất giúp ngươi còn sống chính là ngươi có tu luyện Minh vương phá ngục của La lão sư.
- Hồn lực của ngươi dầy gần gấp đôi người bình thường, mà lúc bị thương vẫn còn tràn trè, nên mới có thể ngăn cản phần lớn vết thương trong người ngươi ra máu, vì thế ngươi mới còn sống.
- Ngươi có trực giác như vậy, thậm chí có thể biết trước cả Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ dùng cách nào để tấn công....nên ta biết ngươi cũng giống như Trương viện trưởng, có thiên phú "Tướng thần".
- Ta có thể khẳng định sức khỏe của Hạ phó viện trưởng rất xấu...trước khi rời khỏi thế gian này, ngài ấy phải tìm người tiếp nhận, che chở cho cả học viện Thanh Loan. Cho nên, ngài ấy nhất định phải đón ta về...Nhưng trên thế gian này, không chỉ riêng Văn Nhân Thương Nguyệt không muốn ta trở về, cả Vân Tần, hoàng thành Trung Châu, thậm chí là trong học viện Thanh Loan, có không biết bao người không muốn ta trở về. Cho nên, trong khi ta còn chưa về tới, ngài ấy nhất định phải dẫn bọn ngươi tới gặp ta.
- Đây là hai thế hệ học viện...đây mới thực sự là học viện Thanh Loan, đây là người mà ngài ấy lựa chọn kế nhiệm...có thể giúp học viện Thanh Loan tiếp tục trường tồn.
Cốc Tâm Âm hít sâu một hơi, khẽ dừng một hồi, mỉm cười nói:
- Ta tự nhiên hiểu ý của ngài ấy...nếu như chúng ta không thể quay về, ít nhất phải tìm được vài truyền nhân, có thể truyền thừa sức mạnh chân chính của học viện Thanh Loan lại. Chúng ta ở chỗ này cũng tương đương với cả học viện Thanh Loan đang ở đây, nói cách khác, bọn ngươi ở đâu, học viện Thanh Loan ở đấy.
- Những người này là bằng hữu chân chính của ngươi, ngươi hẳn biết Khương Ngọc Nhi là người như thế nào hơn ta.
Cốc Tâm Âm nhìn Lâm Tịch đang im lặng, tiếp theo bình tĩnh nói:
- Nàng nhát gan e ngại, tư chất tu luyện cũng là bình thường, đúng là rất bình thường, nhưng nàng là một người tốt...Ngươi phải hiểu rằng học viện Thanh Loan chúng ta, ngoại trừ một số phương pháp tu hành mạnh mẽ cần phải truyền thừa cho những người như chúng ta...còn có một số vật có lực sát thương kinh khủng cũng cần được truyền thừa lại. Thế gian sợ đệ tử khoa Ngự Dược học viện Thanh Loan, không phải vì sợ những loại đan dược cứu người của khoa Ngự Dược, mà là sợ độc dược của khoa Ngự Dược, giống như Lam hạnh. Một vật như Lam hạnh chỉ có thể được một người như An Khả Y nắm giữ mới an toàn được. Cho nên, nàng mới tới đây. Là một người tốt, thiện lương hiền lành, đây chính là những phẩm chất cần thiết để nắm giữ một vài đồ vật kinh khủng.
Lâm Tịch nghe rõ, thân thể hắn bắt đầu run rẩy.
- Ta cũng từng trải qua, từng phải thống khổ, nghĩ rằng tại sao mình phải đối mặt với sinh ly tử biệt này.
Cốc Tâm Âm hít sâu một hơi, nhìn Lâm Tịch, vẫn bình tĩnh nói:
- Nhưng đây chính là thế gian chân thật, chúng ta không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.
- Thật ra ta đã từng suy nghĩ nguyên nhân tại sao Hạ phó viện trưởng nhất định phải đón ta trở về, ta cũng từng cảm thấy vô lực và tuyệt vọng vô cùng...Bởi vì ta chưa chắc có thể về nhà được, bởi vì mặc dù ta về nhà, ta cũng không đủ mạnh mẽ, không thể nào mạnh mẽ vô song như Trương viện trưởng....Nếu như đã không thể mạnh mẽ như Trương viện trưởng, vậy cho dù ta có mạnh hơn Nhân Thương Nguyệt, thậm chí ngang bằng Lý Khổ, ta cũng không thể nào thay đổi được thế gian này như Trương viện trưởng đã từng làm. Nhưng ta gặp ngươi...chúng ta còn sống, đây là điều rất ý nghĩa.