Điều duy nhất khiến Dư Tắc Thành cao hứng chính là Tử Phủ Chân Giải. Thuật này hắn có thể hoàn toàn sử dụng thành thạo, tiêu hao chân nguyên cũng không nhiều. Điều này khiến Dư Tắc Thành vô cùng hưng phấn, khi rảnh rỗi bèn tiến hành giám định, quan sát hết thảy tài liệu xung quanh để thử nghiệm.
Sau khi học xong những pháp thuật này Dư Tắc Thành bái biệt Thần Hi Chân Nhân. Lời nói của Thần Hi Chân Nhân đã có tác dụng nhất định với Dư Tắc Thành, hắn không còn theo đuổi học tập pháp thuật một cách càn rỡ nữa, mà dựa theo trình tự đã định bắt đầu từng bước học tập hệ thống kiếm thuật tương quan với Kim Dực kiếm.
Thế nhưng Dư Tắc Thành muốn học Kim Dực kiếm vào lúc này cũng không được, sư phụ cùng các sư huynh ở Thiên Đạo phong người thì bế quan, kẻ thì biến mất. Dư Tắc Thành chỉ còn nước tìm tới lão sư mà sư phụ đã an bày từ trước cho mình, là Hương Xuyên Chân Nhân trên Xu Lăng lĩnh.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một phen, sau đó chuyển hướng bay về phía Xu Lăng lĩnh, tìm Hương Xuyên Chân Nhân học tập những môn kiếm thuật tương quan với Kim Dực kiếm.
Xu Lăng lĩnh là một trong Ngũ Lĩnh, khác với Thập Nhị phong. Dư Tắc Thành còn chưa tới gần đã cảm nhận được khí thế người người đông đúc vô cùng. Trên Xu Lăng lĩnh kiếm quang không ngừng dâng lên hạ xuống, cảnh sắc hết sức phồn vinh.
Dư Tắc Thành hạ kiếm quang đáp xuống Xu Lăng lĩnh. Nơi đây khác với Thiên Đạo phong, chỉ có vài địa điểm cho phép các đệ tử đáp xuống. Những nơi còn lại tồn tại một lực cản, khiến cho bọn họ không thể đáp kiếm quang xuống.
Vị trí Dư Tắc Thành đáp xuống là một quảng trường chuên dành cho người ngự kiếm đáp xuống. Bốn phía quảng trường có mười mấy lối ra, trước mỗi lối ra đều có viết tên địa điểm dẫn tới, từ điểm này có thể nhìn ra Xu Lăng lĩnh phồn hoa đến bậc nào.
Dư Tắc Thành quan sát quảng trường, người tới người đi có chừng trăm, có người dáng vẻ vội vàng, có kẻ ung dung nhàn nhã, có thể nói người ở đây rất đông.
Dư Tắc Thành chọn đại một lối ra, chậm rãi bước về phía trước, ngắm phong cảnh trên Xu Lăng lĩnh. Nơi này có diện tích chừng trăm dặm, khắp nơi toàn là cảnh sắc tuyệt đẹp. Tường trắng, cây xanh, ngói đỏ, đình đài lầu các nguy nga hùng vĩ, kỳ hoa dị thảo nơi nơi, cảnh sắc tuyệt đẹp. Suối nhỏ uốn lượn quanh co, hồ nước đầy cá bơi lội tung tăng, thỉnh thoảng quẫy đuôi nhảy lên mặt nước.
Thỉnh thoảng bạch hạc bay qua trên không, trên ngọn giả sơn chim hót bướm lượn, cung điện huy hoàng, thiết kế tinh xảo. Mỗi nơi mỗi cảnh hòa hợp tự nhiên, khéo léo hài hòa, có thể thấy nơi này được bỏ rất nhiều công phu sáng tạo. Hay cho một cảnh sắc thần tiên!
Dư Tắc Thành thầm gật gật đầu, nơi này quả thật có vẻ đặc sắc hơn Thiên Đạo phong, chính là nhân khí, khắp nơi tràn đầy khí tức phồn vinh.
Dư Tắc Thành dần dần bị khí tức này ảnh hưởng, bắt đầu tìm kiếm Hương Xuyên Chân Nhân. Sau khi hắn hỏi đường vài lần rốt cục cũng tìm được chỗ Hương Xuyên Chân Nhân. Vốn hắn nghĩ rằng người có danh hiệu Hương Xuyên Chân Nhân nhất định là một người ôn nhu nho nhã, nào ngờ gặp mặt mới biết đó chính là một đại hán vạm vỡ khôi ngô, đầu bù tóc rối, râu ria xồm xoàm, hào phóng sảng khoái.
Nơi này ngoại trừ Hương Xuyên Chân Nhân còn có mười mấy đệ tử đang học tập. Dư Tắc Thành bái kiến Hương Xuyên Chân Nhân, nói ra ý định của mình. Hương Xuyên Chân Nhân liếc hắn một cái:
- Con có biết quy củ chăng?
Dư Tắc Thành hơi sửng sốt, lắc lắc đầu. Hương Xuyên Chân Nhân nói tiếp:
- Lấy trăm cân Cực Lạc Thiên làm lễ ra mắt trước, ta mới có thể dạy kiếm thuật cho con.
Dư Tắc Thành hoàn toàn ngây ngốc, vì sao còn có quy củ cái rắm này nữa? Chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, không phải sẽ tùy ý truyền thụ kiếm thuật sao?
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn thành thành thật thật dâng lên một bình hai trăm cân Cực Lạc Thiên, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hương Xuyên Chân Nhân lúc này đã có vẻ khinh thường.
Hương Xuyên Chân Nhân thản nhiên nhận lấy, ném sang cho đám đệ tử đang học:
- Coi như đám tiểu tử các ngươi được lợi một phen, nhớ kỹ mỗi người ba cân, còn lại là của ta.
Lập tức đám đệ tử này vui mừng hớn hở bắt đầu chia chác. Hương Xuyên Chân Nhân quay sang nói với Dư Tắc Thành:
- Bọn họ cũng giống như con cùng là đệ tử Hiên Viên kiếm phái đến đây học kiếm, bằng vào cái gì mà ta phải dạy cho con trước, vốn phải theo thứ tự kẻ trước người sau. Cho nên con cần phải nộp Cực Lạc Thiên, như vậy tất cả mọi người đều được lợi, ta truyền kiếm thuật cho con trước những người khác mới không có ý kiến.
Dư Tắc Thành nghe vậy gật gật đầu, quả đúng là như vậy. Phải theo thứ tự kẻ trước người sau, bằng vào cái gì mà người ta phải truyền thụ kiếm thuật cho mình trước?
Hương Xuyên Chân Nhân thu lại phần rượu của mình:
- Đi theo ta tới đây.
Dứt lời nắm lấy Dư Tắc Thành, ngón tay khẽ động, lập tức hai người truyền tống tới một sảnh đường, nơi đây là Thí Kiếm các, nơi luyện tập võ nghệ ở Xu Lăng lĩnh.
Ở đây có một loạt người đang xếp hàng chờ tiến vào, Hương Xuyên Chân Nhân giơ bầu rượu lên cao:
- Năm mươi cân Cực Lạc Thiên, có ai muốn cạnh tranh cùng ta chăng?
Lập tức đám người này thoải lui nhường bước:
- Hay thật, bỏ ra không ít chút nào, sư thúc cứ lên trước.
Hương Xuyên Chân Nhân bật cười ha hả:
- Những đệ tử nào muốn tham gia dạy kiếm có thể theo ta, mỗi người một lần được năm cân Cực Lạc Thiên, ai có hứng thú khẩn trương báo danh.
Hương Xuyẻn Chân Nhân dẫn Dư Tắc Thành tiến vào, chỉ thấy nơi này đã có bốn ảo trận khởi động, hình thành bốn thế giới luyện tập võ nghệ độc lập, có người đang luyện trong đó.
Hương Xuyên Chân Nhân tiến thẳng vào một trong bốn nơi luyện tập ấy, gầm to:
- Này Tiểu Phạm, đừng chơi bời nữa, cho ngươi mười cân Cực Lạc Thiên, hãy nhường chỗ này lại cho ta. Hai người các ngươi cũng đừng đi, ở lại tham gia dạy kiếm cùng ta, mỗi người một lần năm cân rượu.
Lập tức hai đệ tử Hiên Viên kiếm phái đang luyện tập dừng tay, nháy mắt thế giới luyện tập võ nghệ kia biến mất. Hương Xuyên Chân Nhân vung tay lên hình thành một thế giới luyện tập võ nghệ mới, quay sang nói với Dư Tắc Thành:
Ta sẽ không trả phí sử dụng thế giới luyện tập võ nghệ này, hai linh thạch trung phẩm một canh giờ, con phải trả, tối đa chỉ có thể sử dụng sáu canh giờ. Nơi này đệ tử quá đông, chúng ta không thể chiếm một nơi mãi được.
Dư Tắc Thành gật đầu lấy linh thạch trung phẩm do thế giới lửa sản xuất ra định giao nộp, lập tức Hương Xuyên Chân Nhân kêu to:
- Chậm đã... Đây là Diễm Tâm thạch, không ngờ tiểu tử ngốc ngươi xem nó như linh thạch thông thường mang ra giao nộp, ta thật là bái phục con. Con làm như vậy không phải là phí của hay sao, không biết A Thiên dạy dỗ con thế nào nữa...
- Đưa ta, đưa hết cho ta, ta đổi ba viên linh thạch trung phẩm lấy một viên Diễm Tâm thạch của con.
Dư Tắc Thành lập tức lấy hết mười lăm viên linh thạch từ thế giới lửa ra đưa cho Hương Xuyên Chân Nhân. Thì ra thứ mà thế giới Bàn cổ của mình sản xuất ra không phải là linh thạch, xem ra loại Diễm Tâm thạch này mạnh hơn linh thạch thông thường rất nhiều. Vậy rất có thể linh thạch do ao nước mình sản xuất ra cũng không phải linh thạch thông thường, có điều mình không thể nhìn ra.
Đương nhiên Dư Tắc Thành không đổi theo tỷ lệ mà Hương Xuyên Chân Nhân đưa ra, hắn chỉ lấy đúng mười hai viên linh thạch trung phẩm để khởi động thế giới luyện tập võ nghệ, tuyệt đối không lấy thêm viên nào. Sự hào phóng như vậy khiến Hương Xuyên Chân Nhân thầm gật đầu hài lòng.
Sau khi hai người tiến vào thế giới luyện tập võ nghệ, lập tức trong đó hình thành một giác đấu trường, hoàn cảnh giống hệt như giác đấu trường ở nơi tổ chức đại hội môn phái. Dư Tắc Thành chờ đợi Hương Xuyên Chân Nhân dạy kiếm, ngờ đâu Hương Xuyên Chân Nhân không dạy, mà nói với hắn:
- Con viết ra tất cả sở trường kiếm thuật, pháp thuật, tu vi cảnh giới của con vào đây.
Dứt lời ông đưa cho hắn một tấm ván. Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó viết ra những loại kiếm thuật mà mình biết. Sau khi Hương Xuyên Chân Nhân xem xong, vung tay một cái lập tức chữ trên tấm ván thay đổi:
Người thí luyện: Dư Tắc Thành.
Tu vi cảnh giới: cảnh giới Tố Thể trung cấp Trúc Cơ kỳ.
Kiếm thuật: Kim Dực kiếm, Canh Kim kiếm khí Đan Trần Trảm, Kinh Đào Hải Lãng Sinh Triều kiếm, Tâm Liên Diệt Sinh kiếm.
Sở trường: có Bạo Pháp thuật, là thiên tài ngự kiếm, có thể ngự mười hai thanh Kim Dực kiếm, khi bạo phát có thể tăng thêm hai thanh nữa.
Đặc điểm chiến thuật: lấy thịt đè người, nháy mắt cường công.
Yêu cầu: cảnh giới ngang nhau, sử dụng kiếm thuật tương quan Kim Dực kiếm.
Thưởng: mỗi người một lần năm cân Cực Lạc Thiên.
Khẩu hiệu thí luyện: Ta là đệ nhất tân thủ, tới đây chịu chết!
Những hạng mục sở trường, đặc điểm chiến thuật, khẩu hiệu thí luyện là do Hương Xuyên Chân Nhân thêm vào, ông nói:
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com- Muốn luyện kiếm, không nhất định ta phải dạy cho con học. Trước hết hãy xem con cảm ngộ kiếm thuật thế nào, dùng thân thể mà cảm ngộ.
- Trong thí luyện trường này ta đã treo nhiệm vụ, sẽ có rất nhiều đệ tử Trúc Cơ kỳ đối chiến với con. Bọn họ sẽ sử dụng tu vi ngang với con, sử dụng kiếm thuật tương quan với Kim Dực kiếm, chính là kiếm thuật con cần học sau này đối chiến với con.
- Như vậy con sẽ biết rốt cục mình nên học cái gì. Có khẩu hiệu thí luyện kia bọn họ sẽ dốc hết toàn lực, con cứ yên tâm hưởng thụ. Được rồi, thí luyện bắt đầu!