Tưởng Thiệu Trị há miệng thờ hồng hộc, đầu toát ra đầy mồ hôi lạnh. Lúc này Minh Tinh sư tỷ bước tới lấy ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi cho y. Tuy rằng hai người không nói lời nào nhưng dường như đã có kết nối tâm linh, không cần nói cũng biết đối phương suy nghĩ những gì.
Trận chiến này nếu không nhờ Tưởng Thiệu Trị cứu giúp, hiện tại có lẽ Minh Tinh đã chết. Nói cho cùng, thời gian Long Thiên Hoàng, Dư Tắc Thành đạt tới Trúc Cơ còn quá ngắn, số lần chiến đấu cùng địch quá ít chưa đủ kinh nghiệm, chỉ mải lo giết địch, chưa biết chiếu cố toàn trường, bảo vệ giúp đỡ đồng môn. Bất quá Minh Tinh Trúc Cơ đã hơn hai mươi năm chỉ có thể trách thực lực của nàng quá yếu, số lần chiến đấu cùng quá ít.
Dư Tắc Thành phát hiện chuyện khác thường giữa hai người thông qua cảm ứng tâm linh, không khỏi lắc lắc đầu. Xem ra nhất định giữa bọn họ sẽ sinh ra cảm tình nam nữ bất quá cũng là hết sức bình thường, cầu cho bọn họ sẽ có kết quả tốt.
Bất chợt hai vị Kim Đan Chân Nhân đang giằng co bên trong sơn môn động phủ bắt đầu động, trận chiến giữa hai người đã bắt đầu. Hai bên không động thì thôi, vừa động đã phát ra công kích vô cùng mạnh mẽ, kiếm quang cầm âm nổi lên bốn phía, chân nguyên pháp lôi bắn loạn xạ.
Đạo Ngân Chân Nhân xoay tròn xung quanh Ngữ Lạc Chân Nhân, phát động từng chiêu kiếm công kích. Ngữ Lạc Chân Nhân dùng Ngũ Âm Bát Luật phản kích.
Phạm vi mười dặm xung quanh sơn môn đã trở thành chiến trường của hai người bọn họ. Cũng là phạm vi mười dặm nhưng nếu so với họa trời do Nguyên Anh Chân Quân đại chiến gây ra bọn họ còn kém han mấy phần.
Dù là như vậy nhưng bọn Dư Tắc Thành cũng phải không ngừng lui về phía sau. Trận chiến giữa Kim Đan đỉnh phong, không phải cảnh giới như bọn Dư Tắc Thành có thể nhúng tay.
Trong quá trình quan chiến, bọn Bạch Tố cùng đã khôi phục lại, hai người Anh Ngạo cốt cũng xuất hiện, phi hành tới đây tám người cùng đứng quan chiến từ xa.
Dư Tắc Thành chậm rãi hạ xuống đất, vẫy tay thả hai mươi mỹ nữ họa bì bọn Bích Linh ra:
- Đi, nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, đánh chết những địch nhân nào còn chưa chết.
Lập tức hai mươi mỹ nữ họa bì này bắt đầu chia ra bay khắp nơi dọn đẹp chiến trường, thu dọn thi thể, kết liễu những kẻ chưa chết.
Bạch Tố nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt mờ ám:
- Đây là đám đệ tử Quỷ Hào phái mà năm xưa ngươi thí luyện bắt được ư? Xem ra hiện tại chúng đã bị ngươi thu phục, nhìn ngươi chỉ huy bọn chúng dễ dàng như vậy hương vị đám mỹ nữ này thế nào?
Dư Tắc Thành cười cợt đáp:
- Trước khi chiến đấu chúng ta đã đánh cuộc, nàng có bằng lòng làm đạo lữ của ta không?
Bạch Tố lắc lắc đầu:
- Ta không làm đạo lữ với nam nhân ngủ với con rối
Lời này đã làm tổn thương người, lập tức Bích Linh đang ở gần Dư Tắc Thành trừng mắt lên nhìn Bạch Tố.
Bạch Tố lạnh lùng nói:
- Đừng trừng mắt nhìn ta như vậy,năm xưa sư phụ các ngươi Tuyết Hoa Quỷ Bà là do ta giết. Vốn ta cùng muốn diệt sạch các ngươi, nhổ cỏ tận gốc nhưng không ngờ hắn nhanh hơn một bước, đã mang theo các ngươi, nhờ vậy mới cứu cho các ngươi một mạng.
Lời Bạch Tố lạnh như băng, Bích Linh hoàn toàn bị khí thế của nàng chấn nhiếp, vội cúi đầu. Đột nhiên Dư Tắc Thành lên tiếng hỏi:
- Đám phàm nhân nơi thí luyện khi ấy thế nào?
Bạch Tố đáp:
- Hiện tại xem ra bọn họ vô cùng may mắn, nơi đó cần có môn phái trấn thủ dưới sự điều động của chúng ta, bọn họ đã thành lập được Hóa Sinh Ngũ Hành tông, môn phái của mình. À phải rồi, dường như bọn họ tôn ngươi làm tổ sư...
Dư Tắc Thành nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
- Hy vọng bọn họ có thể sống tốt...
Lúc này dọn dẹp chiến trường đã xong. Dư Tắc Thành phóng một hỏa cầu. lập tức đốt sạch những thi thể này trả chúng trở về cát bụi.
Dư Tắc Thành thu hồi đám mỹ nữ họa bì, vung tay áo lên lập tức những người này biến mất trở vào trong thế giới Bàn Cổ.
Bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm, có hơn năm mươi món pháp khí, toàn là nhạc khí linh tinh như cổ cầm, địch... trong những túi trữ vật không có bao nhiêu linh thạch, đại đa số toàn là những vật phẩm phong nhã học đòi văn vẻ. Thư tịch thì toàn là nhạc phổ hơn phân nửa không có liên quan gì đến việc tu luyện, lập tức mọi người ai nấy cau mày. Từ đó có thể thấy được, tôn chỉ của Diệu Âm môn không hề coi trọng việc tu luyện bọn chúng đắm chìm vào cầm âm cổ khúc, quên đi tu luyện căn bản cho nên mới bị bọn Dư Tắc Thành đánh bại dễ dàng.
Dư Tắc Thành bất đầu phân chia chiến lợi phẩm, tổng cộng chia làm sáu phần. Anh Ngạo Cốt và Cố Phán Nhi không có tham gia chiến đấu. cho nên bọn họ không được phân chia chiến lợi phẩm đây là quy củ của môn phái. Trong đó có hai chiếc hồ cầm Ngũ Duy Thập Nhị Huyền đều bị Dư Tắc Thành vơ vào phần mình, sau đó mới nói:
- Được rồi, mỗi người chọn một phần đi.
Mọi người nhất nhất chọn lựa. Dư Tắc Thành thu hồi phần của mình, chợt nghe cố Phán Nhi nói:
- Dư... Dư Đại ca, cho muội hỏi, có thể chia cho muội một chiếc hồ cầm không, muội sẽ dùng vật phẩm khác đổi lấy?
Dư Tắc Thành kinh ngạc nhìn cố Phán Nhi, sau đó đưa cho nàng một chiếc:
- Đổi cái gì, muội muốn tát vào mặt ta sao? Muội cũng thích hồ cầm ư, muội biết chơi loại hồ cầm Ngũ Duy Thập Nhị Huyền này sao?
Cố Phán Nhi gật đầu:
- Đúng vậy, Dư Đại ca, từ nhỏ muội đã thích loại hồ cầm này.
- Đúng rồi, Dư Đại ca, Đạo Ngân Chân Nhân đang khổ chiến, vì sao huynh không tỏ ra lo lắng, lại còn bình thản phân chia chiến lợi phẩm như vậy?
Dư Tắc Thành bật cười ha hả:
- Lo lắng thì làm được gì, bọn họ chiến đấu với nhau, chúng ta không thể nhúng tay vào, chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.
- Đạo Ngân sư thúc càng đánh càng hăng, đã giết chết liên tiếp ba tên Kim Đan Chân Nhân của đối phương. Bọn chúng thủ hạ chết sạch, sơn môn bị hủy. thắng bại thật ra đã định từ trước khi bắt đầu. Ngoài ra dường như sư tổ của bọn chúng đang tới...
Nói tới đây. Dư Tắc Thành thầm cảm ứng sau đó cau mày:
- Có người tới, dường như là Nguyên Anh Chân Quân...
Hắn còn chưa dứt lời, phía sau xuất hiện một chiếc phi xa. Phi xa này là do ngọn lửa tạo thành, giống như một hỏa cầu bừng cháy. Phi xa ngừng cách bọn Dư Tắc Thành chừng trăm thước, từ trên xe bước xuống hơn ba mươi người, trong đó có bảy Kim Đan Chân Nhân, người cuối cùng bước xuống là một vị Nguyên Anh Chân Quân.
Một tên Kim Đan Chân Nhân trong đó rống to, người này thân cao bảy thước, khoác áo bào màu đỏ sẫm, đầu tóc đỏ như lửa, hung hăng đứng đó giống như một ngọn lửa đang bừng cháy. Trên đầu y có một ngọn lửa thật đang cháy bừng bừng, đây là dị tượng Kim Đan của y.
Y nhìn về phía bọn Dư Tắc Thành quát lớn;
- Phía trước là người phương nào, ta là Phần Hỏa Chân Nhân của thượng môn Hỏa Vân tông ở Lư châu, vì sao các ngươi lại tấn công Diệu Âm môn của Lư châu ta?
Dư Tắc Thành đứng ra đáp:
- Tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, cùng các đạo hữu Liệt Thiên kiếm phái. Trên đường chúng ta tới tham gia đại lễ ở Vô Lượng Khí tông, gặp phải người tu tiên tà phái bắt cướp tu sĩ có song thai, gặp chuyện bất bình đương nhiên phải rút đao tương trợ.
- Sư huynh Trương Tiểu Phàm chúng ta xả thân thăm dò, phát hiện Diệu Âm môn này là sào huyệt của địch nhân, cuối cùng tử trận trong đó. Chúng ta vì báo thù cho đồng môn, quyết phải san bằng động ma này.
Chỉ vài lời đã lập tức đội chiếc mũ đạo nghĩa lên đầu mình, lo lắng chuyện bất công trong thiên hạ, báo thù cho đồng môn chết thảm, hết thảy đều hợp tình hợp lý. Phần Hỏa Chân Nhân của Hỏa Vân tông lập tức sút giảm khí thế lúc này chợt có một thanh âm chập chờn hư ảo như có như không truyền đến:
- Lời ngươi nói có thật không, có chứng cứ gì không? Chúng ta không thể nghe lời nói từ một phía, ngoài ra dù Diệu Âm môn này là động ma hang quỷ đây cũng là chuyện của Lư châu chúng ta, không cần các ngươi nhúng tay vào.
Thanh âm phiêu phưởng như vậy người này tối thiểu cũng là Nguyên Anh Chân Quân khí thế uy áp khiến cho Dư Tắc Thành không thể mở miệng.
Bất chợt giữa không trung có một giọng nói khác vang lên:
- Người trong thiên hạ đương nhiên phải lo chuyện thiên hạ, chuyện này chúng ta sẽ nhúng tay hơn nữa phải nhúng tay đến cùng.
- Muốn chứng cớ gì, duy chỉ có kiếm mà thôi. Cửu Huyễn Tiên môn ngươi có chỗ nào không phục?
Hai kiếm cưu hiện thân trên không, từ từ hạ xuống, viện quân đã tới.
Lập tức Dư Tắc Thành mừng rỡ vô cùng, hai kiếm cưu kia phân giải trước mặt mọi người Là hai vị Nguyên Anh Chân Quân cầm đầu Phong Sư Chân Quân và Vũ Bá Chân Quân, mười người còn lại toàn là Kim Đan Chân Nhân, lập tức khí thế của Hiên Viên kiếm phái tăng mạnh. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Phong Sư Chân Quân chợt nhìn về một phía hư không:
- Nếu đã tới đây, vì sao không hiện thân? Tất cả đều là lão bằng hữu hãy ra đây gặp mặt. Mộ Yên Tiên Tử!
Lập tức sâu trong hư không xuất hiện mười mấy người, kẻ cầm đầu trong đó chính là một nữ Nguyên Anh Chân Quân, đang nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc gương chim phượng.
Thân nàng khoác một chiếc áo ngắn bằng tơ tằm có màu xanh đa, phất phơ những dải áo cùng màu. Thân dưới vận một chiếc váy dệt bằng tơ lụa màu trắng, thắt lưng bằng ngọc trên có chạm trổ hoa văn tinh xảo. Đâu tóc búi cao được cài bằng một chiếc trâm ngọc bích, đội một chiếc mũ bảy màu lộ rõ vẻ đẹp đẽ đoan trang, càng có ý vị phong lưu khôn tả.