Dư Tắc Thành nhìn Vương Tiểu Tam nói:
- Ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi lại không biết quý trọng, ngươi hại người nhiều như vậy, gương mặt này để lại thật uổng.
Dứt lời kiếm quang chợt lóe, da mặt của Vương Tiểu Tam đã bị lột ra. Y cất tiếng kêu như heo bị chọc tiết, Dư Tắc Thành lại nói:
- Hài tử cũng không tha, thứ này của ngươi cũng không nên để lại.
Lại chém xuốngmột cái, lập tức biến tên Vương Tiểu Tam này thành thái giám.
- Dám giả mạo Hiên Viên kiếm phái ta, chuyện này chỉ trách ngươi xấu số.
Sau đó kiếm quang lóe lên liên tục. Vương Tiểu Tam phát ra tiếng kêu la thảm thiết. Chỉ trong thoáng chốc, y đã biến thành một bộ xương, thịt trên người y đã bị Dư Tắc Thành cắt xuống hết. Nhưng y vẫn chưa chết, hai mắt vẫn còn động, có thể nhìn thấy trái tim y đang đập thình thịch.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Vừa đủ một ngàn lẻ một kiếm, nếu ngươi còn sống được, ta cũng bỏ qua.
Hiện tại Dư Tắc Thành phải tới động Ma La, núi Ba Lan. Nguyên châu, trừ ác tận gốc. Tên Mã Khuê kia chỉ là cảnh giới Giả Đan, mình có thể đánh một trận, chẳng phải là sư phụ đã nói Trúc Cơ có thể chiến Kim Đan hay sao? Vừa khéo tới đó lấy y thử kiếm của mình, để xem kiếm thuật của mình bao năm qua đã đạt tới trình độ nào.
Lúc này Dư Tắc Thành phát hiện vô số dân chúng đang quỳ bái mình, hắn bèn nói:
- Ngũ Đạo Phúc Thông giáo này đến từ động Ma La, núi Ba Lan, Nguyên châu, ta phải tới đó chém tận giết tuyệt bọn chúng.
- Ta là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, về sau nếu ai dùng danh nghĩa của ta xuất hiện, ắt là yêu nhân. Nếu sau này có yêu nhân tà ma tới đây làm hại, các người hãy chạy tới Gò Hiên Viên bên Cơ Thủy hà cầu viện, cứ báo ra danh hiệu của ta, ắt sẽ có tiên sư tới đây trảm yêu trừ ma.
Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay về phía động Ma La.
Dân chúng toàn thành lập tức kêu lớn:
- Cảm tạ tiên sư, tiên sư từ bi, tiên sư đại ân đại đức.
Sau khi kiếm quang của Dư Tắc Thành biến mất, có người chậm rãi đứng đậy nói:
- Tên Tiểu Tử của Lý gia cũng là đệ tử Ngũ Đạo Phúc Thông giáo, hôm nay y không tới đây, tiên sư chưa giết chết y.
- Tên Vương Nhị cũng vậy, y là chó săn của yêu giáo, tránh thoát lần này.
- Đánh, đánh chết bọn chúng, báo thù cho bọn Vạn bộ đầu!
- Đánh, không tha cho tên nào cả!
Đất Nguyên châu vốn dân tình hung hãn chẳng qua bọn họ bị tiên thuật áp chế cho nên tên Vương Tiểu Tam này mới hoành hành lâu như vậy. Hiện tại đám biết tiên thuật đã bị Dư Tắc Thành diệt hết, chỉ còn hơn trăm giáo chúng Ngũ Đạo Phúc Thông giáo hôm nay không tham gia hành động. Tuy rằng bọn chúng không bị Dư Tắc Thành giết chết, nhưng cũng không thể trốn khỏi kiếp nạn này. Bọn chúng trở thành nơi trút giận cho dân chúng trong thành.
Lập tức nam nữ toàn thành hô hào, cùng cầm lấy cuốc xẻng gậy gộc, tỏa ra lùng bắt đám đệ tử Ngũ Đạo Phúc Thông giáo sống sót. Trong lúc nhất thời, toàn Thành trở nên vô cùng hỗn loạn. Trong ngày hôm ấy, hơn trăm trên đệ tử Ngũ Đạo Phúc Thông giáo bị đánh chết không còn, thậm chí còn liên lụy đến vài người vô tội nấu cơm chăn ngựa, làm vườn cho bọn chúng. Bọn họ đều bị dân chúng trong thành báo thù cho thân nhân bắt ra đánh chết không còn.
Tên Vương Tiểu Tam kia là thể thảm nhất, hàng ngày chỉ thấy một lão nhân điên miệng kêu tên con mình không ngớt, vừa kêu vừa dùng muối, mật ong xát lên người y, thỉnh thoảng còn cắny một miếng. Khoảng chừngbảyngày sau. VươngTiểu Tam mới tắt thờ.
Thông qua trí nhớ của Vương Tiểu Tam, Dư Tắc Thành biết được tên Mã Khuê kia ở động Ma La, núi Ba Lan. Nguyên châu, am hiểu Thập Phương Cửu u Sưu Hồn đại pháp. Ương Quật Ma La kinh, vả lại hiện tại đang tu luyện Ngũ Đạo Phúc Thông kinh, còn thu thập nhiều tiên cốt như vậy, pháp thuật tên này nhất định rất mạnh, không thể coi thường.
Dư Tắc Thành vừa phi hành vừa định ra chiến thuật. Không thể lỗ mãng xông tới đánh bừa, đó là hành vi của kẻ ngốc. Phải có kế hoạch chu đáo, nhổ cỏ tận gốc bọn này.
Núi Ba Lan cách đây hơn hai ngàn dặm, rất nhanh Dư Tắc Thành đã phi hành đến nơi. Núi này địa thế hiểm trở, đỉnh núi cao ngất trên mây khoảng chừng ngàn trượng.
Đinh núi Ba Lan nhưnối liền tận trời cao, đứng sừng sững giữa đất trời. Nơi này có mười hai động, mỗi động đều có tán tu chiếm cứ.
Trong đó động lớn nhất nằm giữa sơn phong chính là động Ma La bên ngoài động có một sơn cốc to chừng trăm mẫu nằm lọt trên lưng chừng núi Ba Lan, xung quanh pháp trận bao trùm. Trong sơn cốc quanhnăm đều là mùa Xuân, khônghề rét lạnh, như bên ngoài.
Bên ngoài sơn cốc, cương phong lạnh lẽo thổi từng trận, mây trôi cuồn cuộn từng cụm từng cụm.
Dư Tắc Thành bay tới nơi đây bắt đầu tính kế, mình không thể đánh mà không chuẩn bị. Trước tiên hắn hóa mình thành Ngũ Hành Thiên Quỷ chậm rãi lén lút tiến vào trinh sát địch tình bên trong sơn cốc.
Lúc này chợt có bốn tu sĩ có vẻ như muốn ngự kiếm đi xa, trong đó có một người to béo, có vẻ như là nhân vật quản gia hay Thống lĩnh linh tinh gì đó.
Dư Tắc Thành bèn âm thầm theo sau bọn chúng, bay ra khỏi sơn cốc. Đến khi cách sơn cốc xa trăm dặm. Dư Tắc Thành đột nhiên xuất kiếm chém ra. Đối phương bất quá chỉ đạt cảnh giới Thai Tức, một kiếm chuyểnba lân, lập tức giết chết ba tên hộ vệ.
Còn lại tên quản gia vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, trong miệng lắp bắp gì đó. Kiếm quang Dư Tắc Thành lại chuyển lập tức kéo y vào trong thế giới Bàn cổ. Trongthế giới này mình nắm quyền sinh sát trong tay, tên quản gia kia bị uy áp của Dư Tắc Thành áp chế không thể cử động. Dư Tắc Thành nhanh chóng sử dụng Vô Hình Ám Diệt Thần thức Hóa Sinh Thuật và Tự Bạch vấn Tâm thuật, tìm hiểu địch tình, dần dần hiểu biết chi tiết tình hình trong động Ma La này.
Động chủ Mã Khuê đã bế quan vào năm ngoái, xung kích Kim Đan kỳ tới nay đã được sáu tháng. Kẻ cầm quyền hiện tại nơi đây tên gọi Mã Cương, là con trưởng của Mã Khuê, cũng đã đạt tới cảnh giới Giả Đan. Ngoại trừ y ra còn có sáu tên sư huynh đệ Trúc Cơ cố thủ tại đây, đệ tử Luyện Khí kỳ có một trăm hai mươi mốt tên, tôi tớ người hầu có hơn ngàn người.
Ba ngày trước, Tuần sứ của Ngũ Đạo Phúc Thông giáo tới đây, đã bắt mang đi toàn bộ linh nhị tìm được, nhờ vậy tên quản gia này rãnh rỗi. hôm nay mới ra ngoài làm việc.
Dư Tắc Thành hỏi thăm từng chút, tìm hiểu kỹ càng, rốt cục mới biết bọn Mã Khuê kia sử dụng những người có tiên cốt này vào việc gì. Mục đích sử dụng của bọn chúng hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, không ngờ dùng tiên cốt này làm vật hiến tế, triệu hồi tiên thú linh cầm tới phục vụ cho chúng, không phải lấy tiên cốt của những người này trao đổi hay gắn vào thân thể như Dư Tắc Thành tưởng tượng.
Không cần biết đây là pháp thuật gì; giết sạch bọn chúng rồi hãy tính, nếu không, mình chính là kẻ hại dân chúng trong thành Kiến An.
Dư Tắc Thành ném tên quản gia béo ú vào màn sương đen, lập tức thân thể tên này biến mất không còn. Sau đó Dư Tắc Thành trở về bản thể, hóa Thành Thiên Quỷ lẻn vào sơn cốc. Trong sơn cốc, Dư Tắc Thành bắt đầu bố trí kiếm trận là Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận, từng đạo từng đạo như vậy, có chừng mười hai đạo. Có kiếm trận này, có thể giết chết hàng trăm tên địch.
Sau đó Dư Tắc Thành chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên Lão Thất truyền tin cho hắn:
- Thống lĩnh Đại nhân, công tác này có thể giao cho sinh linh Quỷ hệ mà ta đã đào tạo tiến hành. Các nàng rất thích hợp với công tác này, hơn nữa đã lâu không được ăn thịt uống máu, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với việc phát triển tu vi của các nàng. Xin Thống lĩnh Đại nhân phê chuẩn cho các nàng tham chiến!
Dư Tắc Thành gật đầu đồng ý, lập tức thả ra sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì của Quỷ Hào phái. Các nàng tỏ ra hết sức bình thản, thi lễ với Dư Tắc Thành, sau đó xông vào trong sơn cốc, bắt đầu tàn sát.
Các nàng được thế giới Bàn cổ chỉ huy, tất cả đều có được cảm ứng thị giác Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành. Chuyện ám sát như vậy chính là sở trường của các nàng, bất kể là tôi tớ người hầu hay đệ tửLuyện Khí kỳ, không buông tha cho một tên nào.
Sau đó các nàng chuyển mục tiêu sang đội ngũ tuần tra, hoặc vài tên địch đi lẻ loi quanh đó. Tàn sát đã mở màn, trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành, hắn có thể cảm nhận được khí tức sinh mạng của địch nhân đang dần dần giảm bớt.
Tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở đây cũng khác với tu sĩ của Hiên Viên Pháp Ấn phái, bọn chúng mười phần cảnh giác, không ngừng dùng thần thức thăm dò bốn phía xung quanh, đây hoàn toàn là thói quen trong cuộc sống của chúng. Nếu Dư Tắc Thành muốn dùng thủ đoạn cũ ở
Hiên Viên Pháp Ấn phái để giết bọn chúng, hoàn toàn không có khả năng.
Lúc này các mỹ nữ họa bì đã giết được một nửa, đối phương lập tức có phản ứng. Bảy tên đệ tử Trúc Cơ bắt đầu tập hợp đệ tử, pháp trận xung quanh bắt đầu vận chuyển, Dư Tắc Thành biết đối phương đã phát hiện ra người của mình âm thầm tập kích.
Dư Tắc Thành bèn cao giọng kêu to:
- Giáo đồ Ngũ Đạo Phúc Thông giáo trong động Ma La hãy nghe đây, các ngươi làm chuyện trái với đạo trời,dám thu thập tiên cốt trên cơ thể con người, chính là việc cấm kỵ của người tu tiên. Hiện tại ta thay mặt cho Tu Tiên Giới thanh trừ các ngươi, mau mau ra đây chịu chết!
Trong động vang lên mộtthanh âm:
- Đã muốn bắt tội, cần gì kiếm cớ? Chúng ta vốn vô cùng trong sạch, ngươi là người phương nào,dám tới đây giết hại đệ tử giáo ta?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta chính là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, có người cho ta biết các ngươi thu thập tiên cốt, hơn nữa ta đã phát hiện đệ tử các ngươi đang lén lút thu thập tiên cốt...
Dư Tắc Thành lớn tiếng nói chuyện cùng đối phương khoảng hai mươi mấy câu, nói lý lẽ cùng bọn chúng, yêu cầu chúng ra gặp mặt.
Thật ra hắn đang căn cứ theo thanh âm để xác định vị trí của đối phương. Từ nơi hắn đứng hiện tại cho tới chỗ đối phương tụ tập cần phải vượt qua một đại môn, ba hành lang uốn khúc, bốn bức vách, hai đại sảnh. Tổng cộng khoảng cách có chừng hai trăm trượng, sau đó tiến vào một đại sảnh bảy người đối phương đang tụ tập trong đó, cùng nhau thương nghị kế sách đối phó Dư Tắc Thành hắn.
Ám sát không được, vậy phải cường công, Dư Tắc Thành nói chuyện như vậy thật ra muốn tạo cho đối phương một cảm giác sai lầm, rằng hắn vẫn đang ở bên ngoài chờ bọn chúng đi ra. Bất chợt một đạo kiếm quang bay lên, một tiếng nổ ầm rất lớn đánh tan đại môn của đối phương, sau đó nhanh như chớp xông vào động phủ đối phương.
Dư Tắc Thành khống chế kiếm quang nhanh như tia chớp, dưới cảm ứng của Kiếm Ngã thuật, nháy mắt xông qua ba hành lang uốn khúc, bốn bức vách, hai đại sảnh. Khoảng cách chừng hai trăm trượng nháy mắt đã tới, thậm chí còn nhanh hơn cả tiếng đại môn vừa nổ kia.
Thật ra trước đó Dư Tắc Thành cũng đã hoàn toàn nắm rõ thông đạo này, phi kiếm của hắn nháy mắt hóa ra một luồng ánh sáng vọt tới rất nhanh, đến chỗ rẽ thì rẽ, đoạn thẳng thì bay thẳng, xông vào đại sảnh nơi địch nhân tụ tập với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ trong thời gian một lần hô hấp này đủ để quyết định sinh tử, vốn kẻ địch đang thi pháp trò chuyện với Dư Tắc Thành, cứ ngỡ Dư Tắc Thành còn đang bên ngoài, cho nên trong này vẫn đang uống trà tán gẫu. Không ngờ Dư Tắc Thành xông vào tận đây trong chớp mắt, không tên nào kịp có phản ứng.
Dư Tắc Thành Nhân Kiếm Hợp Nhất, chớp mắt xông vào đại sảnh, kiếm quang bủa vây ngập tràn đại sảnh, nháy mắt đã chém chết ba người. Ba người này vốn đang uống trà nói chuyện, chỉ thấy trên cổ lạnh, toát, sau đó thủ cấp tung bay. Tới kiếm thứbảy, Dư Tắc Thành đã đánh tan chân nguyên hộ thể của một người, lại giết thêm một người khác. Kiếm thứ mười ba phá vỡ pháp khí pháp bảo của một người, sau đó chém chết. Tới kiếm hai mươi bảy, chém vỡ lồng chân nguyên phòng ngự của một người, chém bay thủ cấp.
Lúc này chỉ còn một người duy nhất đang ra sức chống cự cùng Dư Tắc Thành, đó là Mã Cương.
Kiếm quang của Dư Tắc Thành chém tới từng đạo từng đạo, sau đó hơi ngừng lại một chút, đột ngột khuếch tán ra thành một cột sáng rất lớn màu bạch kim. Cột sáng này rực rỡ chói mắt, nhanh như chớp chém tan tành tầng tầng phòng ngự của Mã Cương, kiếm quang màu trắng đâm xuyên qua Mi Tâm, cổ, tim, Đan Điền và những vị trí hiểm yếu trên người Mã Cương. Mặt y vẫn còn đọng vẻ ngơ ngác khó tin, thân thể phun máu tươi như suối, chết ngay tại chỗ.
Lúc này tiếng đại môn nổ ầm ẩm mới truyền tới, trong nháy mắt. Dư Tắc Thành đã liên trảm một tên Giả Đan, sáu tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Nhưng Dư Tắc Thành, vẫn chưa thu kiếm về, bởi vì tuy Mã Cương bị giết chết, nhưng Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết trên người y vẫn chưa có phản ứng. có nghĩa là y chưa chết.
Quả nhiên một đạo hào quang thình lình từ trên người Mã Cương dâng lên. Trong đạo hào quang này, thân thể Mã Cương dần dần lành lặn lại, dường như trên người y có pháp bảo hộ mệnh giống như ngọc bài mà lão điên từng cho Dư Tắc Thành khi trước.
Mã Cương vừa khôi phục lại, lập tức bắn ra một đạo ánh sáng đỏ nóng rực, miệng quátlớn:
- Hãy xem pháp bảo của ta, tiểu tử chịu...
Mã Cương chưa kịp nói ra chữ chết, sau lưng Dư Tắc Thành nhanh chóng xuất hiện mười tám quang dực, nháy mắt thi triển kiếm pháp Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa. Lập tức cả đại sảnh hóa thành một luồng bạch quang rợp cả đất trời, vô cùng vô tận, ánh sáng đỏ của pháp bảo Mã Cương lập tức bị bạch quang này đánh cho tan tác, hóa ra hàng ngàn hàng vạn điểm sáng chậm rãi tiêu tan.
Mã Cương thấy vậy lòng thầm kinh hãi, không hiểu vì sao địch nhân lại hùng mạnh như vậy, chẳng lẽ lại là Kim Đan Chân Nhân hay Nguyên Anh Chân Quân? Lúc này bạch quang kia vẫn tiếp tục chém xuống pháp bảo của Mã Cương đang giơ cao. Pháp bảo này có tên là Tử Tâm Liệt Diễm Châu, bị bạch quang đánh trúng làm toát ra hào quang rực rỡ đủ các màu sắc trắng vàng xanh đỏ, giống như pháo hoa ngày lễ, rực rỡ chói mắt.
Mã Cương ẩn thân trong hào quang liều mạng chống cự, dốc hết toàn lực. Rốt cục một đạo bạch quang chém xuống. Mã Cương cố gắng chống đỡ, nháy mắt đạo bạch quang thứ hai đã tới, muốn tránh cũng không thể được, Mã Cương lại miễn cưỡng giơ Tử Tâm Liệt Diễm Châu lên đỡ. Ầm, trong vô số hào quang bẳn tung tóe. Mã Cương bị chém trúng thân thể, máu phun thành vòi lảo đảo thối lui.
Đạo bạch quang thứ ba. thứ tư, Mã Cương không còn đường lui nữa, cả người cháy đen, mặt đầy vết máu. Thấy đạo bạch quang thứ năm chém tới, y giơ Tử Tâm Liệt Diễm Châu lên định cố gắng chống đỡ.
Chỉ nghe một tiếng giòn tan vang lên, Tử Tâm Liệt Diễm Châu kia lập tức bị chém vỡ, pháp bảo tan nát, bạch quang chém xuống. Mã Cương trợn trừng mắt, lập tức toàn thân hóa khí, không còn tồn tại chút gì, dù pháp bảo mạnh tới mức nào cũng không thể cứu được mạngy.
Từ lúc Dư Tắc Thành phá đại môn, sau đó xông vào trong chém giết, cho tới lúc Mã Cương chết đi, tất cả chỉ xảy ra trong vài mươi lần hô hấp, Dư Tắc Thành vung kiếm của mình lên, lực áp cường địch, đánh chết hoàn toàn sáu tên Trúc Cơ, một tên Giả Đan.
Dư Tắc Thành quát lớn:
- Giết hết cho ta, không tha một tên nào, gà chó không chừa, tấc cỏ cũng phải diệt!
Lập tức khắp nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết rung trời, đám mỹ nữ họa bì bắt đầu công tác thanh trừ tàn sát. Dư Tắc Thành ngồi trên ghế của Mã Cương, áo trắng như tuyết. không dính một vết máu nào. Lò đun pha trà trên Bàn còn nóng, hơi nước bốc lên ngùn ngụt. Dư Tắc Thành cầm chén trà lên uống một ngụm, trà thật thơm, trận chiến chân chính cũng sắp sửa bắt đầu.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comTrong một gian mật thất mà Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành không thể dò xét được, một luồng năng lượng đang ngưng kết. Mã Khuê đã xuất quan, chuẩn bị chiến đấu sinh tử. Để xem Dư Tắc Thành có thể Trúc Cơ trảm Kim Đan hay không...
Dư Tắc Thành vẫn tiếp tục uống trà chờ đợi. Chén trà thứ hai đã pha xong, tiếng kêu thét bốn phía đã biến mất, toàn động phủ đã bị tàn sát sạch sẽ, không ai thoát khỏi.
Dư Tắc Thành vừa uống một hớp chén trà thứ ba, chợt trong đại sảnh có một người đi ra. Người này hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn, toát ra một khí tức hung ác vô cùng.
Ythấy Dư Tắc Thành đang rót trà uống một mình trong đại sảnh ngổn ngang thi thể, bèn lên tiếng hỏi:
- Trúc Cơ ư, ngươi là tu sĩ Trúc Cơ?
Dư Tắc Thành đáp:
- Hiên Viên môn hạ Dư Tắc Thành, Trúc Cơ trảm Kim Đan.
Mã Khuê nói:
- Ngươi giết hơn ngàn đệ tử cả môn phái ta, rốt cục là vì sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Một ngàn bốn trăm sáu mươi ba người, chỉ còn thiếu mình ngươi. Các ngươi tự tiện giết người thu lấy cơ quan tiên cốt ở đại lục Nguyên châu, hại chết vô số người vô tội ai ai cũng có quyền tru diệt.
Mã Khuê kinh ngạc:
- Bọn chúng toàn là phàm nhân, ngươi cũng đứng ra vì bọn chúng sao, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ ư?
Dư Tắc Thành nói:
- Bọn họ là người, ngươi cũng là người, cho nên ta đến đây thử kiếm, dùng cả môn phái ngươi để thử xem kiếm của ta đã đạt tới trình độ nào rồi.
Lúc này Mã Khuê đã giận dữ đến tột độ, giận quá hóa cười:
- Hay, hay lắm...
Mỗi một chữ y nói ra mang theo biết bao cừu hận, y vừa dứt lời, bên trong đại sảnh ma khí quay cuồng. Nháy mắt tất cả ma khí này hóa thành mười cự trảo chộp xuống đầu Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhanh chóng ngự kiếm bay lên, quát lớn:
- Ra ngoài.
Sau đó Dư Tắc Thành lao ra khỏi đại sảnh, Mã Khuê cũng không lập tức đuổi theo, mà dùng ma thủ chộp một trảo, kéo vài thi thể Trúc Cơ nằm dưới đất lên thi triển Thập PhươngCửu u Sưu Hồn đại pháp, lập tức hiểu ra thuật công kích của Dư Tắc Thành, hiểu được vì sao đệ tử của mình chết nhanh như vậy. Nhưng con y là Mã Cương đã hoàn toàn chết đi, hình thần câu diệt, cho nên y không biết được quá trình chiến đấu sau đó.
Mã Khuê bay ra khỏi động phủ, Dư Tắc Thành đã bay ra xa ngoài bảy dặm, ở phía chân trời xa xa, một cơn gió lạnh gào thét thổi tới, mây đen cuồn cuộn trên trời, nhanh chóng kéo tới dày đặc, rất nhiều tầng mây đen như vậy bao phủ kín cả bầu trời.
Đại trận bên ngoài sơn cốc đã sớm bị Dư Tắc Thànhra lệnh phá hủy. Những cơn gió lạnh, thổi vào sơn cốc lập tức khiến cho tất cả cây cối hoa cỏ bên trong bị đông cứng mà chết. Nhà cửa do Mã Khuê cực khổ xây dựng trong ba trăm năm qua, lúc này đã trở thành một đống hoang tàn, khiến cho lửa giận trong lòng Mã Khuê đã bùng nổ tới cực điểm.
Y thấp giọng lẩm bẩm đẩy oán hận:
- Dư Tắc Thành... Dư Tắc Thành... ta phải luyện hồn ngươi ngàn năm, ta phải giết sạch tất cả người quen của ngươi, ta phải...
- Ầm... Ầm... Ầm...
Nháy mắt trên đầu Mã Khuê trúng năm kiếm liên tục. Đây là Lưu Quang Thuần Tức kiếm, Chung Cực Quang Kiếm Phá. Thiên Ly Huỳnh Quang Kích kết hợp lại thành một kiếm Xạ Nhan.
Trong khoanh khắc đi ra khỏi động phủ, Mã Khuê đã bị Dư Tắc Thành tập kích, bị trúng liên tiếp năm kiếm. Tuy rằng trên người y cũng có pháp bảo hộ thân, nhưng sau kiếm thứ năm. hào quang pháp bảo đã biến mất.