Tiên Ngạo

Chương 447: Dạy dỗ đệ tử

Tung Hóa Chân Quân nói:

- Giỏi, giỏi lắm, dị tượng khi con Kết Đan, ta đã thấy hết, con làm cho ta cao hứng vô cùng, hảo hài tử.

Dư Tắc Thành nói:

- Sư tổ, con có một chuyện muốn thỉnh giáo, con kết thành Kim Đan nhưng con không biết Kim Đan của con thuộc loại nào, xin sư tổ chỉ giáo.

Tung Hóa Chân Quân nói:

- Được, để ta xem thử con đã kết thành loại đan nhất phẩm nào. Con lại đây để ta xem.

Dư Tắc Thành đi tới, thả lỏng thân thể cho Tung Hóa Chân Quân giám định. Tung Hóa Chân Quân khẽ động thần thức, bắt đầu quan sát Kim Đan của Dư Tắc Thành.

Sau một lúc lâu. Tung Hóa Chân Quân kết thúc quan sát, đứng đó trầm tư bất động, dường như đang ngẫm nghĩ chuyện gì. Sau đó lão chộp ra một trảo, một quyển kinh xuất hiện trong tay, bắt đầu giở ra xem. Sau chừng một khắc, lão mới nói:

- Đan này của con hẳn là Kiếm Tâm Thông Huyền Đan.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt:

- Kiếm Tâm Thông Huyền Đan ư, vậy có liên quan gì với Kiếm Tâm Thông Huyền khí, một trong Tứ Khí của Hiên Viên kiếm phái chúng ta mà chỉ có chưởng môn mới học được hay không?

Tung Hóa Chân Quân chậm rãi nói:

- Trong ba loại Kim Đan tốt nhất của Hiên Viên kiếm phái chúng ta kết được, có Kiếm Tâm Thông Huyền Đan này. Đan này chỉ có Hiên Viên kiếm phái chúng ta mới có thể ngưng kết, ẩn chứa kiếm lực vô thượng của Hiên Viên kiếm phái ta, chính là vô thượng Kim Đan nhất đẳng.

- Các đời tổ tiên chúng ta trước hết kết được đan này, sau đó chậm rãi phân tích tổng kết, nghiên cứu bí pháp làm sao để kết được đan này, từ đó mới nghiên cứu ra Kiếm Tâm Thông Huyền khí

Dư Tắc Thành nghe vậy không khỏi há hốc mồm, giật mình kinh hãi.

Tung Hóa Chân Quân nói tiếp:

- Tắc Thành này, con cũng đừng quá vui mừng, cho dù con kết được Kim Đan nhất phâm, bất quá cũng chỉ là một bước tiến nho nhỏ trên tiên lộ mà thôi. Con không được lấy đó làm vui mừng kiêu ngạo, cần phải tiếp tục cố gắng, như vậy mới có thể tiến xa hơn. Ta vô cùng coi trọng con, đừng làm cho ta thất vọng.

Dư Tắc Thành gật đầu cảm tạ, thật sự là thầy hay bạn tốt. Dư Tắc Thành tiếp tục thỉnh giáo những điều thắc mắc. Tung Hóa Chân Quân nhất nhất giảng giải cho hắn tỉ mỉ vô cùng. Hai người kẻ hỏi người đáp, dần dần trở nên mê mải.

Hai người càng nói chuyện càng thấy hợp ý nhau, vô tình trở thành bạn vong niên, hai bên kết tình hữu nghị trăm năm.

Dư Tắc Thành cáo biệt Tung Hóa Chân Quân, trở về Thiên Đạo phong, trước tiên quay về đình viện. Mình bế quan đã gần ba năm, không biết sư phụ thế nào rồi.

Dư Tắc Thành tiến vào đình viện, chỉ thấy Tứ sư huynh vẫn ngồi tĩnh tọa dưới gốc Bồ Đề. Dư Tắc Thành tiến tới cung kính thi lễ, không vì mình trở thành Kim Đan Chân Nhân mà tỏ ra ngạo mạn, ngược lại càng tỏ ra cung kính hơn trước:

- Tham kiến sư huynh, sư đệ xin có lễ.

Tứ sư huynh, mở bừng mắt nhìn Dư Tắc Thành:

- Sư đệ đã về rồi ư, đã thành Kim Đan, chúc mừng đệ.

Dư Tắc Thành đáp:

- Cảm tạ sư huynh, đúng rồi, hiện tại sư phụ ra sao?

Tứ sư huynh nói:

- Hai năm trước sư phụ trở về, sau đó đã bế quan xung kích cảnh giới Nguyên Anh. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi, hy vọng người sẽ thành công.

Dư Tắc Thành thầm chúc phúc cho sư phụ, sau đó mới nói:

- Xin trời cao phù hộ cho sư phụ. Xin hỏi sư huynh còn có chuyện gì không, nếu không, đệ xin cáo lui.

Tứ sư huynh nói:

- Quả thật ta còn một số việc. Không có sư phụ ở đây, thời gian sắp tới ta cũng phải Kết Đan cho nên từ nay trở đi, chuyện dạy bảo Lục sư đệ và Thất sư đệ phải trông cậy vào đệ. Năm xưa Lục sư đệ tửng bị thương tổn một trong tam hồn thất phách, cho nên đôi khi làm ra những chuyện vô cùng ấu trĩ sư đệ hãy thông cảm.

- Lúc sư nương hoài thai Thất sư đệ, người đang mê muội, cho nên trời sinh y tính tình bất ổn, rất dễ dao động cảm xúc, khóc lóc không ngừng.

Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu, chẳng trách trông hai vị sư đệ của mình kém phần khí tiết, không biết có chuyện gì. Thì ra bọn chúng vốn trời sinh khuyết điểm, cho nên mới thành như vậy.

Tứ sư huynh còn nói:

- Tắc Thành, ta nhờ đệ mang cây Bồ Đề tới Thiên Mục tông, đệ đã đi chưa?

Nhắc tới cây Bồ Đề, Dư Tắc Thành lập tức biến sắc, ấp úng nói:

- Thật là xin lỗi sư huynh đệ vẫn chưa đưa tới Thiên Mục tông.

Tứ sư huynh bèn nói:

- Vậy một thời gian nữa đệ hãy khởi hành, đưa cây Bồ Đề của ta tới Thiên Mục tông. Đệ tu luyện đã lâu, cũng nên ra ngoài một chút, cứ ở nhà đóng cửa tu luyện như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

- Đúng rồi, hãy dẫn theo hai tên sư đệ kia. Với năng lực hiện tại của đệ, bảo vệ bọn chúng hẳn là không thành vấn đề. Hãy cho bọn chúng thấy máu một chút, bằng không, bọn chúng tuyệt đối không qua khỏi cửa ải kia.

Dư Tắc Thành đáp:

- Dạ, sư huynh, một thời gian nữa đệ sẽ xuất phát.

Tứ sư huynh nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, rất lâu sau mới hỏi:

- Tắc Thành, đan của đệ là Kiếm Tâm Thông Huyền Đan đó sao?

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Đúng vậy, sư huynh.

Tứ sư huynh lại im lặng rất lâu, sau đó buông tiếng than dài:

- Ta vất vả theo đuổi trăm năm, mãi tới nay vẫn chưa thành công, đệ lại một bước mà thành, âu cũng là do số mệnh.

Dứt lời, Tứ sư huynh lại tiếp tục tĩnh tọa, không nói thêm lời nào nữa. Dư Tắc Thành thi lễ, rời khỏi nơi này, tiến vào sâu trong đình viện. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com

Từ xa đã có thể thấy Thanh Hà và Yến Quy Lai đang luyện kiếm. Bọn chúng ngự kiếm đánh nhau, kiếm quang lấp lóe, kiếm khí tung hoành, xé rách trời không, nhìn bề ngoài vô cùng đẹp mắt. Nhưng Dư Tắc Thành càng xem càng cảm thấy tẻ nhạt, chỉ là cái đẹp bề ngoài, hoàn toàn là thứ kiếm thuật chỉ theo đuổi vỏ ngoài, không hề có ý nghĩa thực chiến.

Dư Tắc Thành hừ lạnh, bước tới. Thấy Dư Tắc Thành xuất hiện, lập tức Thanh Hà và Yến Quy Lai dừng tay, cùng nhau thi lễ:

- Bái kiến sư huynh, chúc mừng sư huynh đạt thành Kim Đan.

Dư Tắc Thành đáp:

- Cảm tạ hai vị sư đệ, từ nay trở đi không có sư phụ ở đây, ta sẽ phụ trách dạy bảo các đệ. Có vấn đề gì, các đệ cứ việc hỏi ta.

Nghe thấy tin này, lập tức hai người tỏ ra vui mừng hớn hở, Yến Quy Lai nói:

- Thật là tốt quá hai năm qua, bọn đệ ở chung với Tứ sư huynh thật là đáng chán. Bất quá huynh ấy cũng chỉ là sư huynh của chúng ta, suốt ngày tỏ ra thần thần bí bí, giả vờ giả vịt, luôn ngồi dưới gốc Bồ đề kia, mãi tới bây giờ cũng không có kết quả gì, còn bị Ngũ sư huynh vượt qua, lại không cảm thấy xấu hổ...

Bốp!

Dư Tắc Thành tát cho Yến Quy Lai một cái, ngã lăn ra đất. Yến Quy Lai ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu vì sao mình bị ăn đòn.

Giọng Dư Tắc Thành lạnh như băng giá:

- Ngươi dám nói Tứ sư huynh như vậy sao, chính vì vậy nên ngươi phải bị đòn. Sao hả, không phục hay sao? Từ hôm nay trở đi, ta sẽ huấn luyện các ngươi tới nơi tới chốn, bằng không các ngươi quả thật chẳng ra gì.

Mặt Yến Quy Lai đỏ bừng, đột ngột đứng dậy. Dư Tắc Thành nhìn y chăm chú, để xem y muốn làm gì. Yến Quy Lai thình lình bật khóc, vừa khóc vừa nói:

- Phụ thân ta cũng chưa từng đánh ta như vậy, Ngũ sư huynh ức hiếp người ta, ta sẽ đi mách phụ thân...

Dư Tắc Thành lập tức tát cho y một cái ngã lăn ra, quát lớn:

- Khóc gì mà khóc, đệ đã hai mươi mấy tuổi đầu, vẫn còn khóc như trẻ con như vậy... Chuyện thứ nhất ta sẽ chữa tật xấu này của đệ, xem đệ còn dám khóc nữa hay không...

Dư Tắc Thành bắt đầu tiến lên huy động quyền cước, lập tức cho Yến Quy Lai một trận thân thể bầm dập, lúc ấy mới chịu ngừng tay.

Tên này cũng vô cùng nhút nhát, sau khi ăn một trận đòn ra trò không dám khóc nữa, chỉ còn nức nở không ngừng. Lúc này Dư Tắc Thành mới gật gật đầu:

- Đây là phương châm dạy dỗ của ta, về sau ta sẽ dùng nó dạy dỗ hai người bọn đệ tới nơi tới chốn. Đệ đừng đứng đó trố mắt ra nhìn nữa, mau đi lấy nước cho lão Thất rửa mặt. Quả thật chẳng ra gì, bao nhiêu tuổi đầu mà vẫn cứ khóc nhè...

Thanh Hà nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, thấy Dư Tắc Thành hành hung Yến Quy Lai như vậy, im thin thít không dám hé răng. Lúc này nghe Dư Tắc Thành ra lệnh, mới vội vàng chạy đi lấy nước.

Dư Tắc Thành nhìn hai người bọn chúng:

- Được rồi, từ nay ta sẽ dạy cho các đệ Lục Kiếm phái ta hãy tu luyện cho chăm chỉ, chúng ta...

Đột nhiên Thanh Hà ngắt lời:

- Vì sao chúng ta phải tu luyện, vì sao chúng ta phải tu tiên?

Yến Quy Lai cũng nói:

- Đúng vậy, cần gì phải tu luyện hàng ngày như vậy, đệ tuyệt đối không muốn tu luyện chút nào, không phải chỉ vì muốn sống lâu thêm vài năm thôi sao? Hãy nhìn lại sư huynh xem thử, một lần tu luyện mất hai mươi năm, sau đó vừa mất thêm ba năm nữa. Bất quá huynh chỉ sống lâu thêm vài năm nhưng cả cuộc đời huynh chỉ mải ngồi một chỗ, tịch mịch vô cùng, thật là lãng phí

- Tên Thích Thư Ngữ kia hiện tại được phong làm Quốc Tướng, dưới một người mà trên vạn người. Nghe nói y cưới mười người vợ, hưởng đủ phú quý vinh hoa, còn huynh thì sao, chỉ biết tu luyện vất vả vô cùng.

- Cho nên đệ thà rằng không tu tiên, cho dù là về quê cày cấy cũng còn vui vẻ hơn cuộc sống tu tiên đáng chán này.

Thanh Hà bên cạnh cũng nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, tuy rằng chúng ta không phải là con trưởng trong gia tộc, nhưng cuộc sống đầy đủ, có người hầu hạ, cũng coi như là một vị thiếu gia.

- Nhưng cái Tầm Kiếm các ngớ ngẩn kia lại nói rằng đệ là cái gì đó chuyển thế, cho cha đệ ba trăm lượng hoàng kim, sau đó đưa đệ tới đây. Ngoại trừ Thất sư đệ, không còn ai khác, hơn hai mươi năm qua chỉ có thể nhìn nữ nhân bằng mắt mà thôi. Tu tiên thì có gì hay ho, không bằng về nhà làm tiểu địa chủ còn sướng hơn, rảnh rỗi còn có thể trêu ghẹo đám nha hoàn một chút.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất