Tiên Ngạo

Chương 499: Kim Đan Linh hợp

Đối với Dư Tắc Thành, hiện tại hữu dụng nhất chính là Tự Tại Kim Kiên Nhãn, nó có thể tiến hành thay đổi tính cách, giải trừ ký ức, làm lại đời người, chính là biểu hiện của ảo thuật đạt tới năng lực tối cao, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.

Kim Kiên tiên nhãn có thể giúp một người khẳng định lòng tin, khiến y đến chết không hối hận. Dư Tắc Thành dần dần phát hiện đây mới là tiên nhãn chân chính lợi hại.

Khi Phượng Mâu Chân Quân hoàn toàn mở lòng ra đón nhận Dư Tắc Thành, hắn lại không ngừng sử dụng Kim Kiên tiên nhãn này, làm tăng mạnh lòng tin của Phượng Mâu Chân Quân.

Hắn không dám sử dụng Tự Tại tiên nhãn thay đổi ký ức và suy nghĩ của nàng, bởi vì tuy rằng hiện tại Phượng Mâu Chân Quân đang bị mình khống chế chặt chẽ, nhưng thời gian trôi qua, nàng dần dần kết Kim Đan, hóa sinh Nguyên Anh, cuối cùng trở thành Phản Hư Chân Nhất, những chuyện này sẽ không thể nào nghịch chuyển.

Tuy rằng thủ đoạn hiện tại của Dư Tắc Thành hơi đê tiện, nhưng một người tương lai nhất định trở thành Phản Hư Chân Nhất, Dư Tắc Thành không giết chết nàng trước khi nàng trưởng thành, đã là lương thiện lắm rồi.

Nếu hắn sử dụng Tự Tại tiên nhãn, sau khi nàng trở thành Phản Hư Chân Nhất, có lẽ sẽ phát hiện ra cải tạo và cấm chế của hắn rất nhanh, khi đó hậu quả sẽ ra sao, Dư Tắc Thành không dám tưởng tượng.

Thời gian trôi qua, tuy rằng vẫn còn những cơn đau xuất hiện không ngừng, nhưng dần dần bảy tiên nhãn của Dư Tắc Thành đã có thể nhắm lại. Bình thường nhìn qua chỉ thấy đó là tiêu ký hình thoi dài một tấc, rộng hai phân. Bảy tiêu ký khắc trên trán, sau khi khởi động mở ra sẽ lập tức hóa thành tiên nhãn.

Phượng Mâu Chân Quân càng nhìn tiêu ký này càng thấy thích, bèn hỏi:

- Thiên Mục sư huynh, vì sao huynh không dung hợp tiên nhãn này vào mắt mình, như vậy huynh sẽ lập tức có một đôi tiên nhãn được khống chế hoàn mỹ. Không giống như hiện tại, cần phải dần dần điều chỉnh dung hợp.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, giọng kiên quyết:

- Đôi mắt này là do phụ mẫu ban cho, ta không muốn làm như vậy.

Phượng Mâu Chân Quân gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt nhìn Dư Tắc Thành lại càng trở nên dịu dàng hơn.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Trận chiến Thiên Trụ sơn chấm dứt đã hơn hai mươi ngày, ta phải ra ngoài một chuyến. Chỉ còn ba ngày nữa, đại hội thưởng hoa giữa Đan môn và Diệt Tuyệt tông sẽ bắt đầu, ta muốn đi xem thử phản ứng của hai phái này. Phản Hư Chân Nhất của chúng đều chết ở đây, để xem chúng làm thế nào đối mặt đại hội thưởng hoa này.

Phượng Mâu Chân Quân cắn môi:

- Thiên Mục sư huynh, muội cũng muốn đi chung với huynh, chẳng hay có được không?

Dư Tắc Thành nhìn nàng một cái, thoáng động trong lòng, bèn đáp:

- Bên ngoài rất nguy hiểm, ta không muốn để nàng đi, nàng sẽ rất dễ chết bên ngoài...

Phượng Mâu Chân Quân níu chặt vạt áo Dư Tắc Thành, nũng nịu nói:

- Van sư huynh dẫn muội theo với, muội chưa từng rời khỏi Thiên Mục tông lần nào.

Dư Tắc Thành cắn răng nói:

- Được, nếu là như vậy, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát. Ta thật không hiểu Diệt Tuyệt tông và Đan môn này, vừa mới xảy ra chuyện thiên trụ sụp đổ, bọn chúng còn tổ chức đại hội thưởng hoa, cho dù muốn che giấu tai mắt người khác cũng đâu cần phải làm như vậy...

Phượng Mâu Chân Quân nói:

- Trước kia muội từng nghe đồn rằng, sau lưng Đan môn và Diệt Tuyệt tông có một vị cường giả vô thượng bảo vệ, cho nên vào lúc Thiên Mục tông chúng ta hùng mạnh nhất cũng không thể tiêu diệt được bọn chúng. Chỉ có thể ép buộc bọn chúng luyện đan, luyện độc cho Thiên Mục tông chúng ta.

- Thiên Mục sư huynh trước kia...

Nói tới đây, giọng Phượng Mâu Chân Quân trở nên nhỏ lại, nàng sợ Dư Tắc Thành để ý quá khứ của mình. Thấy Dư Tắc Thành không có phản ứng, bèn nói tiếp:

- Y có thể đạt tới cảnh giới Phản Hư Chân Nhất, muội nghi ngờ y nhờ vào một món bảo vật mới có thể làm được. Có một lần muội tiến vào phòng tu luyện của y, nhìn thấy y đang cúng bái một con rối gỗ, trên rối gỗ kia phát ra vô số hào quang. Thấy muội tiến vào, y vội vàng thu rối gỗ cất đi.

- Sau ngày đó, không hiểu vì sao ngày nào muội ngủ cũng nằm mơ thấy rối gỗ kia. Không lâu sau muội đã luyện thành Kim Đan, luyện thành Chuyển Sinh tiên nhãn, sau đó không còn thấy rối gỗ kia nữa.

- Khi đó Tu Tiên Giới lan truyền đại họa Hoa Đô, đúng rồi, còn có một quyển sách đặc biệt viết về huynh. Khi đó muội chỉ biết Dư Tắc Thành nhất thế tình duyên, sát vai đi qua.

Dư Tắc Thành sửng sốt, sau đó kinh ngạc vô cùng, miệng lẩm bẩm:

- Rối gỗ có diệu dụng thần kỳ vậy ư?

Nháy mắt vô số ý nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn, chẳng lẽ rối gỗ kia chính là Hoàn Chân Đạo trong Thập Đại Tiên Điên, bằng không, làm sao Thiên Mục Thần Quân có thể trở thành Phản Hư Chân Nhất?

Bất chợt lời đồng tử ở Hoa Đô năm xưa hiện rõ mồn một trong đầu hắn: "Ta biết, ba ngàn năm qua, Hoàn Chân Đạo vẫn nằm trong tay Tư Mã Tương Như..

Thiên Mục Thần Quân... Diệt Tuyệt tông... Đan môn... Tư Mã Tương Như... Nháy mắt hết thảy hình thành một vòng khép kín, thật ra lão Đại chân chính sau lưng diệt Tuyệt tông và Đan môn chính là Tư Mã Tương Như!

Vì thế cho nên Nghiệt Vô Tâm mới có thể dùng Hoàn Chân Đạo giúp cho con mình trở thành Phản Hư Chân Nhất, mới có thể thuyết phục Thiên Mục Thần Quân tham gia kế hoạch này...

Dư Tắc Thành thầm suy tính. Tư Mã Tương Như, rốt cục người này là ai? Mình biết về y chỉ vẻn vẹn qua câu nói của đồng tử ở Hoa Đô: "Ta biết, ba ngàn năm qua Hoàn Chân Đạo vẫn nằm trong tay Tư Mã Tương Như."

Có thể thấy rằng trong Phản Hư Chân Nhất, đây là bí mật mà ai cũng biết. Hoàn Chân Đạo, một trong Thập Đại Tiên Điển nằm trong tay Tư Mã Tương Như đã ba ngàn năm qua, dường như không ai dị nghị chuyện này, cũng không ai sinh dã tâm tiến hành cướp đoạt. Từ đó có thể thấy được, Tư Mã Tương Như có thực lực tới mức nào.

Thay vì ngồi đây đoán mò, không bằng đi tìm người hỏi. Dư Tắc Thành lập tức ngồi xuống, trở vào thế giới Bàn Cổ, chạy tới đại điện Ám Ma, tìm hiểu thân phận của Tư Mã Tương Như.

Rất nhanh. Dư Tắc Thành đã tra ra được bản ghi chép về Tư Mã Tương Như. Phần tin tức này rất đắt, cần bỏ một trăm vạn linh thạch mới được xem một lần, đắt thật! Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, bỏ ra một trăm vạn linh thạch, để xem y là thần thánh phương nào. Kết quả không tra thì thôi, vừa tra ra lập tức sợ tới mức nhảy dựng.

Thì ra Tư Mã Tương Như là thủ hạ của Hán Võ Vương, một trong Xuân Thu Thất Bá. Vào hai vạn một ngàn năm trước, còn có ghi chép rõ ràng rằng y đã phi thăng Tiên Giới.

Khi loạn La Hầu xảy ra vào một vạn ba ngàn năm trước, có ghi chép rằng y đã trở lại nhân gian, từ đó về sau ẩn cư ở nhân gian, không trở về Tiên Giới nữa.

Có ghi chép cho biết trong việc xây dựng phân cấp các môn phái nằm trong ba ngàn tả đạo, tám trăm bàng môn có bóng dáng của y. Khi Đại Liên Minh chính đạo thành lập, y là Minh chủ đời thứ nhất, sau mười năm hết thảy mọi chuyện đâu vào đấy, y nhường lại cho người khác. Lúc Đại Liên Minh Ma đạo mới thành lập, có người nói dường như Thái Thượng trưởng lão cũng là y. Khai tông tổ sư của Bất Ngôn tông được y trợ giúp mới có thể tu luyện đắc đạo. Lúc Kiếm Lão Nhân còn trẻ, từng được y chỉ điểm, tu luyện bảy ngày...

Tất cả những tin này được mô tả bằng những chữ tràn đầy nghi hoặc như "có lẽ", "dường như"... toàn là những phỏng đoán của các tiền bối Vô Hình Ám Ma tông. Thông qua tin tức cho thấy, những biến hóa quan trọng của Tu Tiên Giới từ trước tới nay, hầu như lần nào cũng xuất hiện bóng dáng Tư Mã Tương Như. Bất quá bắt đầu từ sáu ngàn năm trước, dần dần tin tức về y càng ngày càng ít. Cho tới ba ngàn năm trở lại đây lại không có chút manh mối nào cả.

Dư Tắc Thành xem xong tròn mắt sững sờ, gãi gãi đầu, lau mồ hôi trán. Đây quả thật là một người khổng lồ, sư phụ của Kiếm Lão Nhân... phải biết rằng Hiên Viên kiếm phái thành lập chưa tới một vạn hai ngàn năm, vào thời Trung Hưng Tổ sư bảy ngàn năm trước mới bắt đầu hưng thịnh, nếu so với Tư Mã Tương Như chỉ là trẻ nít. Người này phi thăng Tiên Giới, sau đó trở lại nhân gian định cư, quả thật là nhân vật xuyên suốt quá trình phát triển của Tu Tiên Giới, nhân vật lịch sử.

Sau khi xem xong, Dư Tắc Thành lại cảm thấy yên tâm. Loại người như vậy sẽ không phải là uy hiếp đối với mình, bởi vì không cùng đẳng cấp. Người ta là vầng dương chói lợi, mình chỉ là con kiến. Nếu so với những đại sự mà người ấy đã làm, chuyện hưng thịnh suy vong của Thiên Mục tông, Đan môn, Diệt Tuyệt tông nho nhỏ này, tám, chín phần y không thèm ngó tới.

Dư Tắc Thành cười ha ha. Tư Mã Tương Như gì đó, hắn đã gạt sang bên, không thèm nghĩ nữa. Thật ra còn biết làm thế nào được, cho dù có nghĩ đến vỡ đầu cũng không làm gì được, chẳng bằng vứt sang bên, có gì tính sau.

Dư Tắc Thành quyết định chuẩn bị xuất phát tham gia đại hội thưởng hoa của Đan môn và Diệt Tuyệt tông. Thời gian chỉ còn lại ba ngày, lộ trình hai vạn dặm, cấp tốc lên đường hẳn là có thể tới kịp.

Hai người xuất phát, lặng lẽ rời khỏi Thiên Trụ sơn. Bên ngoài Thập Phương Câu Diệt đại trận có mấy chục pháp trận giám thị dày đặc. Liên quân mười ba phái âm thầm tập kích Thiên Mục tông, cuối cùng bị diệt toàn quân, sống không thấy người, chết không thấy xác. Kết quả như vậy, dù bất cứ ai cũng cảm thấy không cam lòng.

Nếu nói Thiên Mục tông đại thắng, vì sao không diệt Liễu châu, hết thảy vẫn bình thường. Nếu nói liên quân thắng, vậy vì sao không ai còn sống trở về, hết thảy chuyện này trở thành mối nghi nan giải.

Mười một Kim Đan Chân Nhân chạy thoát, lúc ấy nhìn thấy Phản Hư Chân Nhất đấu với nhau lập tức chạy trốn. Tất cả mười sáu người chạy trốn, rốt cục chỉ có mười một người thoát được. Sau khi bọn họ trở về sơn môn của mình, báo cáo xong mọi chuyện, ai nấy biến mất, lẩn trốn không thấy tung tích.

Thật ra trên Tu Tiên Giới, chuyện thượng môn thừa cơ làm cho trung môn suy yếu xảy ra không biết bao nhiêu mà kể. Mười ba môn phái này vốn có rất nhiều cừu gia, cho nên vô số suy đoán được đưa ra, hết thảy đều có khả năng.

Thật ra đại chiến xong xuôi, mười ba phái không ngừng phái người đi tra xét nơi này, nhưng đều có đi không về, biến mất một cách khó hiểu. Chỉ có ba vị Nguyên Anh Chân Quân cùng nhau tiến vào, sau đó thất bại trở về. Đến lúc này, Thiên Trụ sơn được xem là tử địa, kết quả trường đại chiến kia không ai biết được, tất cả mọi người đang chờ đợi.

Bởi vì sau khi đại chiến kết thúc, cả ba môn phái Đan môn, Diệt Tuyệt tông, Kim Quang tự tỏ ra dường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Từ đại chiến tới giờ không có tiếng nói nào, dường như không hề quan tâm.

Hai người Dư Tắc Thành lặng lẽ rời khỏi Thập Phương Câu Diệt đại trận. Trận này không hổ do Phản Hư Chân Nhất bố trí, ảo diệu vô cùng.

Dư Tắc Thành khôi phục lại diện mạo vốn có, đưa Hải Thị Thận Lâu cho Phượng Mâu Chân Quân thay đổi dung mạo, như vậy có thể tránh cho người khác nhận ra nàng.

Hai người lén lút rời khỏi Thiên Trụ sơn. Vừa ra ngoài, lập tức linh lực thay đổi rất lớn, tựa như từ vùng biển tiến vào sa mạc, linh lực giữa hai nơi chênh lệch cả trăm lần.

Dư Tắc Thành đã quen với thay đổi như vậy, nhưng Phượng Mâu Chân Quân là lần đầu tiên rời khỏi Thiên Mục tông, lần đầu tiên cảm nhận được linh lực thiếu thốn như vậy, lúc này mới biết rằng mình may mắn tới mức nào.

Một niệm vừa này ra, lập tức sinh thành trăm niệm, đang đi dọc đường, bất chợt Phượng Mâu Chân Quân nói:

- Thiên Mục sư huynh, muội... muội muốn Kết Đan.

Dư Tắc Thành sững sờ, đây là ích lợi của Tiên Nhân để lại, Phượng Mâu Chân Quân hai lần sử dụng Chuyển Sinh tiên nhãn. Nguyên Anh nổ tung, tu vi thối lui không ít.

Sau lần đầu tiên được Tiên Nhân phụ thể, hấp thu tiên khí không biết bao nhiêu mà kể, có thể đánh một trận cùng Chân Nhất Thần Quân. Kết quả đánh đến gần chết lại được Tiên Nhân phụ thể lần nữa trị liệu thương thế. Cứ như vậy đôi phen ba lượt, hiện tại chỉ hơi cảm thấy thiên địa nguyên khí bất thường, đã lập tức muốn Kết Đan. Xem ra chuyện trong vòng ba năm nàng sẽ trở thành Phản Hư Chân Nhất, không phải nói ngoa.

Vậy sao đi được nữa, Dư Tắc Thành chỉ có thể đưa nàng trở về Thiên Mục tông, sau đó một mình lên đường, chạy tới Đan môn.

Hai tông này ba mươi năm tỷ thí một lần, lần này đến lượt Đan môn cử hành, hai bên đồng thời luyện chế ra thần đan, hấp dẫn anh hùng thiên hạ tụ tập Đan môn.

Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan kia nghe nói nếu ngửi được mùi đan, có thể giúp cho người tu tiên dưới Kim Đan kỳ thăng tiến một cảnh giới. Dưới cảnh giới Nguyên Anh ăn một cánh hoa của đan này là có thể hóa sinh Nguyên Anh.

Nguyên Anh Chân Quân ăn đan này lập tức Nguyên Anh tan nát, hồn phi phách tán. Phản Hư Chân Nhất ăn đan này sẽ bị tống vào luân hồi, trọn đời không được siêu sinh. Có thể nói đan này là độc đan thần kỳ, chuyên dùng đầu độc Nguyên Anh Chân Quân và Phản Hư Chân Nhất.

Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan còn gọi là Khởi Tử Hồi Sinh Hoàn Hồn Đan. Chỉ cần người chết chưa quá ba năm, thân thể được giữ gìn nguyên vẹn, tim óc còn tốt, không hư thối, ăn một viên vào, tam hồn thất phách sẽ tự động trở lại, còn có khả năng làm cho xương trắng mọc thịt, người chết sống lại.

Loại đan này là hoạt thể đan, bình thường là hoa, gặp nguy hiểm chạy mất, quả thật chưa từng nghe qua, cho nên đại hội lần này được người gọi là đại hội thưởng hoa. Lần này hai thứ thần đan đấu với nhau, phái nào thắng trong vòng ba mươi năm tới hưởng đủ các đặc quyền, ba mươi năm sau lại đánh nhau tiếp.

Thật ra Dư Tắc Thành hoàn toàn không có hứng thứ gì với hai loại thần đan này. Chuyện ăn một cánh hoa có thể trở thành Nguyên Anh, hắn hoàn toàn không tin, chỉ nở nụ cười khẩy. Nguyên Anh Chân Quân dựa vào ngoại lực, mượn đan lực mới có thể thành anh hoàn toàn là không đạt, đạo tâm bất ổn, sơ hở vô số. Như vậy dù mình có thật sự trở thành Nguyên Anh cũng không có ý nghĩa gì, cũng rất khó tránh khỏi họa mê muội.

Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành bay ra ba ngàn dặm. Phía trước chính là Tiên Tần cổ đạo, chỉ cần theo đường này đi tới, rất nhanh sẽ tới được Đan môn.

Dư Tắc Thành triệu tập phi xa, bay vào Tiên Tần cổ đạo, mất thời gian một ngày đã bay tới Đan môn.

Đan môn ở bên bờ sông Mậu Thủy, trên đỉnh Lục Bàn. Từ xưa tới nay, vùng này là vùng đất tiên linh, nổi danh thiên hạ nhờ sản xuất các loại linh dược tiên quả, non xanh nước biếc, nhờ đó sản sinh ra vô số sinh linh thần kỳ. Đan môn nhờ vào các loại tài nguyên nơi đây, tiến từng bước một, rốt cục trở thành một trong những thượng môn vang danh thiên hạ.

Đan môn nổi danh về luyện chế tiên đan linh dược, tên đầy đủ của bọn họ là Kỳ Nguyện Thánh Thượng Linh hợp môn. Bọn họ ngoại trừ dựa vào đan dược do mình luyện chế để gia tăng tu vi, còn có một bộ công pháp độc đáo khác, khiến bọn họ có thể đứng sừng sững trong hàng ngũ thượng môn, chính là Kim Đan Linh hợp, Khí Hải Quy Tàng.

Công pháp này lấy Kim Đan của yêu thú nuôi dưỡng luyện chế, biến thành linh đan. Sau đó lấy Khí Hải che giấu thần thức, lấy thân dung hợp cùng đan, hai bên hợp nhất tạo thành Kim Đan.

Cho nên chỉ cần là đệ tử Đan môn thiên tư không quá kém cỏi, hoàn toàn có thể nhờ đan dược đạt tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong, sau đó uống Trúc Cơ đan tốt nhất thiên hạ do Đan môn luyện chế, trở thành tu sĩ Trúc Cơ. Sau đó tiếp tục nhờ đan dược đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, bắt đầu tu luyện Kim Đan Linh hợp, Khí Hải Quy Tàng, lợi dụng Kim Đan yêu thú, hai bên hợp nhất, luyện thành Kim Đan của mình.

Cho nên số lượng Kim Đan Chân Nhân của Đan môn hơn xa so với các môn phái khác. Cả môn phái có chừng hơn tám trăm Kim Đan Chân Nhân. Ba ngàn năm trước vào thời kỳ hưng thịnh nhất, từng đạt tới ba ngàn Kim Đan Chân Nhân. Hiện tại Kim Đan của yêu thú dần dần khó kiếm, cho nên hiện tại chỉ còn bấy nhiêu Kim Đan Chân Nhân đó mà thôi. Tu vi

của bọn họ cũng chỉ tới đó, về chuyện hóa đan sinh Anh, thông thường trong ngàn tên đệ tử mới được một tên, ít hơn xa so với các môn phái khác.

Thật ra đây cũng chỉ là tình huống trước kia, hiện tại Đan môn càng ngày càng mở rộng, linh dược có nhiều đến mức nào cũng không bằng đệ tử. Cho nên chỉ có một ít đệ tử có được may mắn, đấu tranh nội bộ ngày càng trở nên kịch liệt.

Ước mơ lớn nhất của Đan môn chính là luyện chế Thành Anh đan, nhờ vào đan này giúp cho Kim Đan Chân Nhân tiến lên thành Nguyên Anh Chân Quân. Nhưng trong mấy ngàn năm qua tuy rằng cũng có thành công vài lần, nhưng không thể lập lại, thật ra có thể nói là thất bại.

Lần này tuy rằng bọn họ luyện chế thành công Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan nhưng diệt Tuyệt tông kia lại luyện thành Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan có thể giúp Kim Đan Chân Nhân trở thành Nguyên Anh Chân Quân. Xét về một góc độ nào đó, chính là đã đánh bại bọn họ.

Chuyện này đối với Dư Tắc Thành không quan trọng, hiện tại hắn đã tới dưới chân núi, Dư Tắc Thành vào thành Đông Phủ trên núi Lục Bàn. Trước kia thành này chỉ là nơi Đan môn dùng đãi khách, sau Đan môn dần dần mở rộng, từng đám hậu duệ mất đi Linh Căn bèn xây dựng khuếch trương nơi này, dần dần từ thôn trấn biến thành thành nhỏ. Hiện tại đã trở thành thành lớn, có hơn mười vạn cư dân.

Màn đêm buông xuống. Dư Tắc Thành đi vào thành Đông Phủ. Thành này hoàn toàn nhờ vào Đan môn phát triển mà nên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dư Tắc Thành khống chế phi xa bay tới, thu hồi phi xa đáp xuống. Từ xa nhìn lại, một con sông dài chảy ngang trước mặt, nước sông ánh bạc lăn tăn, như một dòng sông lớn đổ ra biển cả. Đây là sông Mậu Thủy, trên mặt sông có rất nhiều thuyền bè, có rất nhiều người đang đánh bắt cá tôm trên sông, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

Bên kia sông, sâu trong một bình nguyên xanh thẳm, có thể mơ hồ thấy được một tòa thành sừng sững giữa đám mây mù lượn lờ. Dư Tắc Thành nhìn quanh một vòng, nhìn thấy thành lớn nguy nga hùng tráng như vậy, lập tức cảm thấy trong lòng sảng khoái.

Có chừng hơn mười vạn người sinh sống trong thành này, rộng hàng chục dặm. Tường thành cao lớn hùng vĩ là do đá Huyền Võ xây thành, đá Huyền Võ màu đỏ tím dựng nên tường thành cao hơn bốn mươi trượng, có thể nói hết sức nguy nga hoành tráng. Kiến trúc trong thành cũng rất cao lớn, phong cách kỳ dị.

Cung điện nguy nga tráng lệ, mái cong vút hết sức tinh xảo, hình thù kỳ lạ, khí thế huy hoàng. Cửa thành to cao, người ra vào tấp nập, náo nhiệt vô cùng.

Lấy tường thành màu đỏ tím làm cơ sở, vô số phù lục được bày ra kết thành pháp trận. Trận pháp tầng tầng lớp lớp, trong quá trình phát triển ba ngàn năm qua, không biết đã bày ra biết bao nhiêu cấm chế. Dưới sự ảnh hưởng của trận pháp, thành Đông Phủ dường như được mây mù che lấp, hết thảy như ẩn như hiện, khó lòng nhận biết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất