Dư Tắc Thành kêu lên một tiếng, một trụ sáng màu bạch kim vọt lên cao tận mây xanh. Trong khoảnh khắc trụ sáng bạch kim va chạm cùng thanh quang, cả đất trời như ngừng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, hai đạo hào quang nổ tung thành vạn đạo hào quang, trải rộng phạm vi mười mấy dặm. Sau đòn này, Dư Tắc Thành lập tức phát hiện ra vấn đề, đối phương có tu vi Nguyên Anh thật sự, còn mình chỉ có thể miễn cưỡng gia tăng công kích lên tới Nguyên Anh cho nên không thể đường đường chống lại, phải du đấu.
Dư Tắc Thành lại ra sức xuất kiếm hóa thành một đạo lưu quang, bắt đầu lượn vòng quanh Pháp Ấn giới. Cả người lẫn kiếm hắn hóa thành hào quang vô tận, xoay tròn xung quanh Đại Yêu Ma giống như một trận cuồng phong, khó lòng xác định phương hướng.
Trong quá trình phi hành tốc độ này, Dư Tắc Thành bắt đầu phát lực, nháy mắt công ra chín mươi chín kiếm trụ. Mỗi một đạo kiếm trụ như vậy đều dùng kiếm pháp Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa phát ra với lực Kiếm Cưu. Nháy mắt cả đất trời bùng nổ những tiếng ầm ầm vang dậy.
Mỗi một kiếm như vậy đều tiếp cận với lực lượng của Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ là tiếp cận, vẫn còn kém một kiếm của Nguyên Anh Chân Quân một chút. Sự chênh lệch này đã đủ với Đại Yêu Ma, sáu xúc tu của y có diệu dụng phá pháp, phàm là kiếm quang bị xúc tu của y chạm phải lập tức tiêu tan. Cho dù có kiếm quang đột phá phòng ngự, đánh trúng giáp trụ bằng sừng trên người y cũng chỉ làm bắn tung tóe vô số hào quang, nhưng không thể làm tổn thương y một mảy may nào.
Đại Yêu Ma ngự trên thanh quang, hai mắt phát ra hung quang chói lọi, bắt đầu phi hành truy kích Dư Tắc Thành. Hai bên bắt đầu cuộc chiến tưng bừng trên Pháp Ấn giới.
Kẻ đuổi người chạy, bên động bên tĩnh, thanh quang bạch quang tràn ngập không trung. Đại Yêu Ma tung ra một đòn thanh quang như một cầu vồng xanh bắn tới. Dư Tắc Thành vội bắt kiếm quyết, Kiếm Phi Dực hóa thành vạn đạo bạch quang chói mắt, đánh tan cầu vồng xanh kia.
Hai người xuất ra hết tất cả bản lãnh, chiến đấu kịch liệt vô cùng, cả trời đất bắt đầu chấn động. Đại Yêu Ma đứng giữa thanh quang ngập trời, sáu xúc tu bay tán loạn, thanh quang chiếu sáng toàn thân y trông giống như thần tiên giáng phàm, tràn đầy uy nghi vô thượng khiến người khác phải cúi đầu.
Đối mặt với cường địch như vậy, Dư Tắc Thành vẫn ung dung bay lượn, không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại cười lớn hưng phấn vô cùng. Có thể gặp được một địch nhân như vậy, trong vô tình Dư Tắc Thành đã trở nên rất điên cuồng. Công kích, công kích, chỉ có công kích... trong mắt Dư Tắc Thành chỉ còn lại duy nhất thanh kiếm. Chỉ cần kiếm của ta còn, tâm ta còn, mạng ta còn, ta nhất định sẽ chém chết ngươi dưới kiếm!
Cảm giác Kiếm Phong tử của Hiên Viên kiếm phái lần đầu tiên xuất hiện trên người Dư Tắc Thành. Trước kia hắn rất thích loại kiếm thuật bình tĩnh lạnh lùng, công kích tự nhiên mang theo lực lượng hủy diệt. Hắn vẫn khinh thường không quan tâm tới chuyện Kiếm Phong tử của Hiên Viên kiếm phái, cho rằng bất quá chỉ là cách nói thổi phồng, không mang nhiều dấu ấn của Hiên Viên kiếm phái.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comNhưng tới trận chiến hôm nay, rốt cục Dư Tắc Thành đã biến thành Kiếm Phong tử, hiểu rõ được ý nghĩa của Kiếm Phong tử, từ đó trở đi có thể nói rằng hắn đã hóa điên. Hắn tuyệt đối không lui về phía sau, tuyệt không từ bỏ công kích điên cuồng mạnh mẽ.
Bởi vì thực lực của cường địch này hơn xa Dư Tắc Thành gấp mười, thậm chí mấy chục lần. Đối mặt địch nhân như vậy, nếu không điên cuồng, kiên trì, không biến thành Kiếm Phong tử, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Không hóa điên, không biến thành Kiếm Phong tử, ắt sẽ chuốc lấy thất bại. Thất bại chính là tử vong, đây là con đường duy nhất, cho nên trong vô tình, Dư Tắc Thành đã bước vào con đường này.
Tuy rằng hóa điên, nhưng Dư Tắc Thành ngự kiếm hết sức thần kỳ. Một đòn tiện tay tung ra, lực đạo, góc độ công kích vô cùng chính xác. Sau khi ra tay xong vô cùng ung dung tự tại, không chút lo lắng, thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại. Dư Tắc Thành với thần thức hùng mạnh, phi kiếm quỷ dị, kiếm pháp thần diệu, quan trọng nhất là ý chí hắn hết sức kiên cường, nhất quyết phải chém chết đối phương dưới kiếm.
Dư Tắc Thành đang chờ cơ hội, công kích của hắn, cho dù là một kiếm hùng mạnh nhất cũng không thể đánh tan phòng ngự của giáp trụ bằng sừng kỳ dị trên thân thể Đại Yêu Ma, cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi.
Từ lúc bắt đầu chiến đấu. Dư Tắc Thành cũng đã bố trí. Mỗi một lần xuất kiếm, hắn đều chém một kiếm xuống dưới mặt đất. Một kiếm kia dần dần thẩm thấu vào lòng đất, hình thành một phần của Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận. Từng kiếm như vậy dần dần tụ tập, tránh gây chú ý cho đối phương. Rốt cục cơ hội cũng tới, một ngàn lẻ một kiếm tạo nên Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận rốt cục đã thành hình.
Dư Tắc Thành bất chợt xoay chuyển, dẫn dụ Đại Yêu Ma tới phía trên kiếm trận, sau đó cười nói:
- Tái kiến, đồng hương, ta sẽ nhớ ngươi...
Nháy mắt Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận dưới đất khởi động, ngàn đạo kiếm quang từ dưới đất chui lên, tấn công thanh quang lục khí hộ thân của Đại Yêu Ma. Lập tức luồng thanh quang lục khí hộ thân này bị kiếm quang diệt sạch trong khoảnh khắc, tất cả bị chém tan tành thành hàng ngàn hàng vạn điểm sáng xanh, tiêu tan giữa không trung.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, Dư Tắc Thành dốc hết toàn lực nhảy vọt một cái, Thân Kiếm hợp Nhất hóa thành một đạo cầu vồng màu bạch kim chém tới. Lúc này luồng thanh quang lục khí trở ngại đã tiêu tan, sáu xúc tu của Đại Yêu Ma thậm chí không kịp lay động, đã bị xuyên qua một cách dễ dàng.
Thứ bị cầu vồng kiếm của Dư Tắc Thành xuyên qua còn có thân thể Đại Yêu Ma. Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã đột phá giáp trụ bằng sừng phòng ngự gần như vô địch, chém tan thân thể y thành nhiều mảnh. Dư Tắc Thành cố ý tăng lực, không chém tới mức vụn thành sương máu, quyết không thu kiếm.
Hàng ngàn hàng vạn công kích trước kia đều chỉ vì một kiếm này. Dư Tắc Thành giết chết Đại Yêu Ma, trong lòng vô cùng cao hứng, hấp thu thuận lợi tất cả lực bản nguyên của Đại Yêu Ma. Bổ sung hao tổn chân nguyên của mình. Đáng tiếc không biết vì sao Đại Yêu Ma này không có yêu đan. Dư Tắc Thành chuẩn bị bay đi.
Chợt nghe giọng nói của Đại Yêu Ma vang lên:
- Hảo kiếm pháp, quả nhiên là Hiên Viên thần kiếm, Kim Đan chiến Nguyên Anh, không ngờ có thể giết được ta. Bất quá ta cho ngươi biết một chuyện, ta là Bất Tử Tinh Tàm, thực lực chân chính của ta chính là bất tử, chỉ cần niềm tin của ta bất diệt, ta sẽ không chết.
Nháy mắt làn sương máu kia tụ tập lại, Đại Yêu Ma lại hiện thân. Thân thể y vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cho dù bị trảm thành sương máu cũng không tử vong, bất quá thân hình y nhỏ đi một phần.
Dư Tắc Thành nhìn y:
- Không có bất tử chân chính, mỗi lần chết đi sống lại, có vẻ như thân hình ngươi nhỏ đi một phần. Chuyện này có nghĩa là sau mười lần chết đi sống lại, ngươi sẽ hoàn toàn biến mất. Không, có lẽ không cần nhiều như vậy, chỉ cần giết chết ngươi năm, sáu lần nữa, ngươi sẽ tử vong triệt để.
Đại Yêu Ma gật gật đầu:
- Sáu lần, chỉ cần ngươi có thể giết chết ta liên tục sáu lần, lại thêm hấp thu bản nguyên yêu pháp của ta, chắc chắn ta phải chết không sai. Bất quá ta còn một đặc điểm, sau mỗi lần tử vong chuyển sinh như vậy, biện pháp mà ngươi giết được ta lần trước đã không còn ý nghĩa ở hiện tại, bởi vì cơ thể của ta đã xuất hiện biến dị ngòng ngừa.
Trong lúc đang nói, Đại Yêu Ma quả thật đang biến dị, trên bộ giáp sừng mọc ra tầng tầng lân giáp, nếu như không biết sẽ tưởng rằng y mặc giáp trụ dạng vảy cá.
Sáu chiếc xúc tu biến mất, vốn sự tồn tại của chúng không có nhiều ý nghĩa. Lần điều chỉnh này, thân thể y đã xảy ra biến hóa rất lớn để đối phó với kiếm của Dư Tắc Thành. Quả nhiên Đại Yêu Ma là Đại Yêu Ma không thể coi thường.
Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, bởi vì hắn đã phân thần quay vào thế giới Bàn cổ, đi tới chỗ ao nước Tiên Lam Thần Tủy, phi kiếm Sát Na Quang Hoa đang thư giãn trong đó.
Dư Tắc Thành bái thần kiếm một bái, giọng cung kính chân thành:
- Yêu ma làm hại nhân gian, khiến hàng ngàn hàng vạn sinh linh chịu cảnh lầm than. Tắc Thành muốn diệt trừ kẻ ác, cho nên thỉnh Kiếm huynh hiện thân cho ta sử dụng một phen, giết chết yêu ma này.
Sát Na Quang Hoa chợt lóe, phát ra một tiếng keng trong trẻo, sau đó biến mất. Dư Tắc Thành cười lớn, trở về bản thể.
Dư Tắc Thành nhìn thẳng Đại Yêu Ma, giơ tay đánh ra một kiếm. Kiếm này vô cùng đơn giản, không sử dụng lực Kiếm Cưu, cũng không sử dụng lực Tinh Thần. Tuy rằng chỉ có một đạo bạch quang mờ nhạt, nhưng tốc độ của nó nhanh như điện chớp, có cảm giác như thời gian tạm thời ngừng lại.
Đây là phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, Dư Tắc Thành dùng hết tất cả chân nguyên, sử dụng Đại Tần Luyện Kiếm thuật phát ra tấn công Đại Yêu Ma.
Bởi vì tu vi của hắn còn thấp, tuy rằng có thể khống chế phi kiếm cửu giai, nhưng chưa đạt được cảm giác muốn sao được vậy. Bằng không, sử dụng lực Kiếm Cưu, lực Tinh Thần phát động kiếm này, ắt sẽ hùng mạnh hơn hiện tại gấp mấy lần.
Nhìn thấy thế kiếm đâm tới bạch quang nội liễm, Đại Yêu Ma cảm nhận được vẻ khác thường, thần sắc trở nên khẩn trương, phát động thanh quang. Nhưng thanh quang lục khí vô tận của y bị đạo bạch quang này xuyên qua hết sức dễ dàng, thậm chí không có chút dao động nào cả. Có thể nói độ sắc bén của kiếm này đã vượt khỏi sức chịu đựng của y.