Cho dù có hiệu quả của tiên quang chúc phúc, đệ tử Hiên Viên kiếm phái muốn kết thành Nguyên Anh cũng không phải đơn giản. Xem ra quả thật chỉ có hai loại tâm cảnh, hoặc là hóa điên hoàn toàn, hoặc lòng như băng giá mới có thể thành công.
Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái đều cao hứng vô cùng, chỉ có ba vị Chân Nhất Thần Quân lại không hề tỏ ra vui mừng. Tuy rằng bọn họ không nói ra miệng, nhưng nếu để ý có thể thấy được, trên Hiên Viên kiếm phong không còn thấy bóng lão bất tử quét rác. Mỗi lần Dư Tắc Thành đưa cơm cho lão điên trong thạch thất đều thấy lão đang lặng lẽ tiềm tu, trạng thái điên cuồng trước đây không thấy nữa.
Vốn trước đây không ai trên Tu Tiên Giới có thể phi thăng, ai cũng như ai, mọi sự bình thường. Hiện tại đã có người mở đầu, tuy rằng hy vọng xa xôi, hết sức gian nan nhưng đường là do người đi mà thành, người đi sau đã có lối mà tiếp bước, phi thăng đã không còn là chuyện chỉ có trong giấc mộng.
Các vị Chân Nhất Thần Quân này có kẻ tồn tại đã hơn vạn năm, lớp người như lão điên đã sống hơn bốn ngàn năm, thế giới Thương Khung đối với bọn lão đã không còn hứng thú. Hiện tại có con đường phi thăng Tiên Giới, người khác đã đi được vì sao ta không đi được?
Ngoài ra còn có một áp lực vô hình đè nặng lên người bọn lão điên. Hữu Hùng sư tổ bất quá chỉ mới Nguyên Anh, hơn nữa mỗi lần nhắc tới pháp môn tu luyện của ông, Ngự Nữ Tam Thiên, trên mặt mọi người ai cũng nở nụ cười chế nhạo.
Hiện tại người ta đã phi thăng Tiên Giới, mỗi lần thu đệ tử mới đều phải tế bái trước tượng phi thăng tổ sư. Mà chiếu theo quy củ, bọn lão điên dù là Phản Hư Chân Nhất cũng phải tế bái trước tượng tổ sư. Tên tiểu tử thối tha trước kia gọi mình là sư phụ, hiện tại lại trở
thành trưởng bối của mình, chuyện này đối với bọn lão là một nỗi nhục khó lòng chấp nhận.
Cho nên dù bọn lão rộng lượng tới mức nào, cũng dần dần âm thầm tập trung vào việc nỗ lực phi thăng, không cam lòng tụt lại phía sau người khác.
Dư Tắc Thành vẫn ở trong Hoàng Ngưu cốc tu luyện, mặc dù công hiệu tăng tốc tu vi ở đây đã biến mất. Hoàng Ngưu cốc chỉ có hiệu quả rõ rệt với cảnh giới Kết Đan, sau khi tiến sang cảnh giới Tâm Động, không còn ích lợi gì nữa.
Tuy rằng nơi đây không còn trợ giúp thần hiệu với Dư Tắc Thành, nhưng hắn vẫn thích cảnh sắc yên tĩnh ở nơi này. Mỗi lần ngắm phong cảnh trong ngoài cốc, hắn lại cảm thấy lòng mình yên tĩnh.
Bất quá quãng thời gian yên tĩnh này của Dư Tắc Thành cũng không kéo dài được bao lâu. Các sư huynh đệ trước kia giao hảo với Dạ Hàn, Nhất Trúc sư huynh dưới tác dụng của tiên quang chúc phúc đã lục tục Kết Đan, cũng biết bí mật ở nơi này, cùng kéo tới đây tiềm tu.
Mặt khác, bọn bằng hữu của Dư Tắc Thành như cốt Luân Tề Văn, Thành Lam cũng lục tục kết Kim Đan, tự nhiên hắn cũng cho bọn họ biết điều ảo diệu nơi này. Bởi vì nơi đây chính là Trung Hưng Tổ Sư để lại cho các đệ tử Hiên Viên kiếm phái, chứ không phải để lại riêng cho bất cứ một người nào, ích lợi phải để cho mọi người cùng hưởng. Lập tức nơi đây dần dần trở nên kín người hết chỗ, nhìn đầu người lố nhố chen chúc trong cốc, Dư Tắc Thành chỉ biết lắc đầu, ngự kiếm bay lên, rời khỏi Hoàng Ngưu cốc, tìm một động phủ khác cho mình.
Dư Tắc Thành lại trở về Thiên Đạo phong, vừa khéo gặp Nam Thiên Chân Quân ở nơi này, thấy hắn đang tìm nơi cư trú, Nam Thiên Chân Quân bèn nói:
- Tắc Thành, con tới đây, cũng đã tới lúc giao bí mật của Thiên Đạo phong cho con.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, hỏi lại:
- Sư phụ, bí mật của Thiên Đạo phong là gì vậy?
Nam Thiên Chân Quân gật gật đầu:
- Con theo ta tới đây.
Dứt lời, ông dẫn theo Dư Tắc Thành đi vào một nơi trong đình viện mà mọi người thường hay tụ tập, sau đó mới nói:
- Tắc Thành này, trước kia con từng thắc mắc, không hiểu vì sao mọi người thường hay tụ tập nơi này, hiện tại ta sẽ cho con biết nguyên nhân.
Nam Thiên Chân Quân vừa dứt lời, Dư Tắc Thành chợt thấy không gian trước mắt mình biến đổi, hai người bị na di vào trong một pháp trận thật lớn. Pháp trận này là một thế giới hình tròn, rộng chừng vạn trượng, trên trời dưới đất do vô số pháp văn tạo thành, nhìn kỹ mới thấy những pháp văn này là phi chu, phù lục, chú văn, tiên kinh.
Những phù văn phù lục này trải khắp không gian vạn trượng dày đặc. Trong pháp trận này có bốn thứ kỳ dị bị những pháp chú này chế ngự vô cùng chặt chẽ.
Thứ đầu tiên là một cái tháp cao to hùng vĩ, cao ngất chọc trời. Thứ kế tiếp là một biển máu mênh mông, toát ra khí tức hủy thiên diệt địa. Thứ ba là một thứ vô hình vô ảnh, chỉ như một cái bóng rất mờ. Cuối cùng là một thiên kinh văn có vô số văn tự quay cuồng trên đó.
Dư Tắc Thành nhìn thấy thiên kinh văn này lập tức giật mình kinh hãi, thiên kinh văn này hắn cảm thấy dường như quen thuộc. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Đây là bí mật tối cao của Thiên Đạo phong chúng ta, cũng là nguyên nhân mà Thiên Đạo phong chúng ta lúc nào cũng có người canh giữ ở đình viện kia, cũng là nguyên nhân mà thạch thất của sư tổ lão phong tử đặt ở Thiên Đạo phong chúng ta.
- Nơi này gọi là Khốn Tiên lao, nhốt bốn vị tu sĩ siêu cấp. Bọn họ đã đạt tới cảnh giới Kim Tiên, vạn tử bất diệt, chỉ có thể trói lại, phong ấn vây khốn bọn họ trong này, nhưng không có cách nào đánh chết, cho nên mới nhốt bọn họ trong Khốn Tiên lao này. Đây là một trong những bí mật lớn nhất của Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
Dư Tắc Thành còn đang vô cùng kinh ngạc, bất chợt lão điên hiện ra phía sau Dư Tắc Thành, nói:
- Thứ giống như thiên kinh văn kia hết sức quen thuộc, y là phi thăng tổ sư của Vô Thượng Thiên Đạo tông.
Lập tức Dư Tắc Thành nhớ lại năm xưa lúc mình vừa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, xuôi theo dòng sông vô tình nhặt được mười sáu chữ của Thiên Đạo Thần Quyết. Khi đó dường như mình cảm ứng được sự tồn tại của y. Sau Thiên Đạo Thần Quyết này đã dung hợp cùng Huyết Ma Kinh và Huyết Cương quyết, tiến hóa thành Huyết Cương Thần Quyết.
Lão điên thấy Dư Tắc Thành như đang nhớ lại, bèn nháy mắt với hắn, sau đó nói tiếp:
- Tháp lớn kia là phi thăng tổ sư của Hiên Viên Thông Thiên phái, biển máu kia là phi thăng tổ sư của Huyết Hải phái năm xưa gây ra nạn huyết hải. Bọn họ đã đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên Kim Tiên, chúng ta không thể giết chết, chỉ có thể phong ấn bọn họ tại nơi này.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Vậy cái bóng mờ kia là ai?
Lão điên đáp:
- Ta cũng không biết, tháp lớn kia lúc Trung Hưng Tổ Sư chấn hưng Hiên Viên kiếm phái, tiêu diệt Hiên Viên Thông Thiên phái lưu lại. Ba người còn lại là chúng ta hoàn toàn dựa theo chỉ dẫn của phi thăng tổ sư bản phái trên Tiên Giới, cướp lấy Thiên Đạo phong, thành lập ra Khốn Tiên lao này, ba người kia được phi thăng tổ sư chúng ta hạ giới mang xuống.
- Được rồi, Tắc Thành, đây là bí mật tối cao của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, sau này ngươi cứ lấy đình viện kia làm động phủ, như vậy rảnh rỗi không có việc gì, ngươi có thể vào đây xem, sẽ có ích vô cùng.
Lão điên chỉ nói tới đây, sau đó không nói thêm gì nữa, cũng không cho Dư Tắc Thành biết là ích lợi cụ thể gì nhưng nhất định là hai người bọn họ được lợi vô cùng.
Ba người lại trở về đình viện, từ đó về sau Dư Tắc Thành coi nơi này là động phủ, ở lại hẳn nơi này. Sang hôm sau, vết kiếm của tổ sư bị lão điên mượn đi, lão nghiền ngẫm một tháng, sau đó trả lại cho Dư Tắc Thành, cũng không tuyên truyền ra bốn phía.
vết kiếm này không phải ai cũng có thể tìm hiểu được. Muốn ngộ được vết kiếm này, phải tiếp xúc hoặc hiểu được lực Thiên Đạo, mới có thấy được sự ảo diệu bên trong. Nếu không có lực Thiên Đạo, xem vết kiêm này chỉ có hại vô ích.
vết kiếm này vẫn được lưu giữ ở chỗ Dư Tắc Thành, hắn đã trở thành người bảo quản. Ba người lão điên cảm thấy đệ tử Hiên Viên kiếm phái nào tu luyện đạt tới một mức độ nhất định, có thể nghiên cứu được vết kiếm này, bèn cho người đó biết, bảo y tới chỗ Dư Tắc Thành mượn xem. Mỗi người có thể nghiên cứu trong ba tháng, sau đó mang trả lại cho Dư Tắc Thành.
Vật ấy là do Trung Hưng Tổ Sư lưu lại, không phải sở hữu của riêng Dư Tắc Thành, mà là bảo vật của cả Hiên Viên kiếm phái. Nhưng là Dư Tắc Thành phát hiện ra vật ấy, cho nên dùng hình thức như vậy truyền bá. Dư Tắc Thành trở thành người giám thị vết kiếm, thỉnh thoảng cho mọi người xem, như vậy cũng là công bằng.
Đương nhiên mọi người cũng không phải là xem không mất gì, sau khi xem xong đều có một chút lễ vật nho nhỏ. Đương nhiên có người Dư Tắc Thành không dám đòi lễ vật, còn muốn tặng lễ vật ngược lại, tỷ như Hương Xuyên Chân Nhân, Thần Hi Chân Nhân.
Hiện tại Dư Tắc Thành ở Hiên Viên kiếm phái cũng giống như người hay tặng lễ, các loại tài liệu quý hiếm hắn lấy được ở Tam Thiên giới, được hắn âm thầm lặng lẽ phát ra khắp bốn phương. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái ai ai cũng nói rằng Dư Chân Nhân là người vô cùng rộng rãi, lại trọng nghĩa khí.
Thật ra đối với những thiên tài địa bảo này, Dư Tắc Thành không thèm quan tâm, lễ vật hắn tặng cho người khác mỗi lần đều tính bằng đơn vị vài lạng. Nhưng lúc hắn thu hoạch những thứ này ở Tam Thiên giới, toàn là tính bằng đơn vị ngàn cân, cho nên lượng mà hắn tặng cho người khác chỉ là số lẻ, không làm hắn cảm thấy đau lòng chút nào.