Dư Tắc Thành rời khỏi động phủ này, đáng tiếc không biết Kim Tuyến Ma Cung kia ở nơi nào, nếu không nhất định mình sẽ đánh tới đó. Cha nào con nấy, đồ đệ như vậy, sư phụ nhất định cũng không phải là hạng tốt lành gì, nơi đó không chừng còn hại biết bao nhiêu người nữa.
Dư Tắc Thành kích hoạt pháp trận, lập tức một tiếng nổ vang lên, động phủ trong lòng núi hoàn toàn sụp đổ. Dư Tắc Thành nhìn một lúc, gật gật đầu, bắt đầu ở lại nơi này chờ đợi, để xem Ma cung có cho người tới tra xét hay không. Nếu có, mình sẽ tìm hiểu nguồn gốc, sau đó giết sạch tận gốc bọn chúng.
Dư Tắc Thành chờ khoảng hơn ba canh giờ cũng không thấy ai tới. Phàm nhân không giống như người tu tiên, ở trong thế giới Bàn cổ hôn mê quá lâu, thân thể bọn họ sẽ rất dễ dàng tổn thương. Dư Tắc Thành đành bỏ cuộc, thi pháp viết mấy chữ to lên trên không: "Hủy Ma cung này là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành. Thiên Đạo bất công, thế thiên hành đạo!"
Hai mươi chữ màu vàng trôi nổi giữa không trung, mãi không tiêu tán. Những chữ này giống như chữ mà Dư Tắc Thành khống chế con rối Nguyên Anh diệt Càn Ma Linh Tôn giáo lưu lại. Năm xưa hắn cũng từng ảo tưởng mình cũng có thể nhất kiếm bình Ma giáo, đề chữ cảnh tỉnh nhân gian, rốt cục hôm nay đã thực hiện được giấc mơ này.
Sau đó Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng rời khỏi, bay về phạm vi Quân châu do Hiên Viên kiếm phái khống chế. Sau khi bay được ba canh giờ, tới được địa vực do Hiên Viên kiếm phái khống chế, Dư Tắc Thành thả đám phàm nhân này ra, làm cho bọn họ tỉnh lại, sau đó phát hoàng kim cho từng người, để cho mạnh ai nấy tự tìm kế sinh nhai.
Số hoàng kim châu báu này Dư Tắc Thành lấy được trong Long lăng ở Thương Khung hải, có giữ cũng bằng vô dụng. Chẳng bằng giúp cho những phàm nhân này, để cho bọn họ có thể được sống một cuộc sống tươi đẹp.
Tám mươi mốt đôi nam nữ bị bọn ma tu hấp âm bổ dương, huyết khí đã cạn kiệt, chỉ còn có thể sống được vài năm, chuyện này không thể thay đổi được. Dư Tắc Thành tác hợp từng đôi một thành phu thê, dù sao ai nấy cũng là tuấn nam mỹ nữ, cũng không thiệt thòi, như vậy còn có thể sống vui vẻ được vài năm nữa.
Những phàm nhân khác có quá nửa cũng bị thương thân thể, không thể sống quá mười năm nhưng được sống bên ngoài cũng vẫn tốt hơn bị tra tấn hành hạ bên trong Ma cung.
Dư Tắc Thành an bày xong xuôi, chuẩn bị rời đi. Hơn bảy ngàn người này đều quỳ xuống vái lạy không ngớt, miệng gọi ân công liên hồi, có kẻ còn bật khóc, cảm tạ ân cứu mạng của Dư Tắc Thành.
Thấy dáng vẻ của bọn họ như vậy, Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng vui sướng, mình đã làm được một việc tốt. Tương lai nhất định phải hủy Minh Ma tông kia đi, Kim Tuyến Tôn Giả gì đó cũng phải giết chết, hình thần câu diệt.
Dư Tắc Thành tới nơi này, tu sĩ của môn phái phụ thuộc vội vàng ra nghênh đón. Có bọn họ bảo vệ an bày, hẳn là những phàm nhân này không có gì nguy hiểm.
Làm xong chuyện này, Dư Tắc Thành tiếp tục hành trình trở về Hiên Viên kiếm phái. Dọc đường không còn chuyện gì, rốt cục tới một ngày kia cũng về tới Hiên Viên kiếm phái.
Từ xa nhìn lại, Gò Hiên Viên đứng sừng sững giữa đất trời, Dư Tắc Thành quay sang nói với Tử Nhạc:
- Chúng ta về tới nhà rồi, nơi này là nhà của chúng ta, ở nhà mình, chúng ta có được hết thảy, khi nào cảm thấy mệt mỏi, có thể về nhà nghỉ ngơi. Vì đây là nhà của chúng ta, nên vì sự an toàn của nó, chúng ta có thể bỏ qua hết thảy, cho dù là tính mạng của mình, phải bảo vệ nó an toàn.
Tử Nhạc lẩm bẩm theo:
- Nhà... nhà... Đây là nhà sao?
Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái, lần này không làm theo quy củ, mà đưa thẳng Tử Nhạc bay tới Thiên Đạo phong.
Hắn vào trong đình viện, hết thảy đều bình thường. Thanh Thành và cố Tâm Võ thấy Dư Tắc Thành trở về hết sức vui mừng, chạy tới nghênh đón Dư Tắc Thành.
Bọn chúng ra sức tu luyện ở Thiên Đạo phong, bắt đầu luyện Hiên Viên Lục Kiếm. Dư Tắc Thành giới thiệu bọn chúng với nhau, nói với Tử Nhạc:
- Tử Nhạc, đây là Nhị sư tỷ Thanh Thành của con, đây là Tam sư huynh cố Tâm Võ. Có chuyện gì con cứ tìm bọn họ, bọn họ sẽ chăm sóc cho con.
Sau đó quay sang nói với hai người Thanh Thành:
- Y tên Tử Nhạc, là Lục sư đệ của các con. Các con hãy chiếu cố y một chút, hãy ra vẻ sư huynh sư tỷ cho đàng hoàng.
Cố Tâm Võ hỏi:
- Sư phụ, y là Lục sư đệ, vậy Tứ sư đệ và Ngũ sư đệ ở đâu?
Dư Tắc Thành đáp:
- Tứ sư đệ con là Trương Vân Động, Ngũ sư muội là ôn Mạn, bọn chúng đang đi chân trần vấn tâm cầu đạo, có thể hai năm sau sẽ tới nơi này.
Cố Tâm Võ tò mò hỏi:
- Sư phụ, đi chân trần vấn tâm cầu đạo là gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Là bắt đầu từ chỗ gặp được ta, đi chân trần mặc áo vải, ăn xin mà sống, chỉ được đi bộ không được phi hành, không ngừng tự hỏi lòng mình, rốt cục mình cầu cái gì, rốt cục mình đã làm đúng hay chưa, có nên tiếp tục hay không. Như vậy chính là đi chân trần vấn tâm cầu đạo.
Nãy giờ Thanh Thành lặng yên không nói, nàng đang nhìn Tử Nhạc chằm chằm, tựa như vừa phát hiện ra một món đồ chơi mới lạ. Năm xưa Già Lam phát hiện Dư Tắc Thành bằng Thiên Ma Nhãn, hiện tại bản năng Thiên Ma của Thanh Thành đã sống lại, phát hiện ra điểm khác thường của Tử Nhạc.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Thanh Thành. Tử Nhạc cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng nấp sau lưng Dư Tắc Thành, không dám nhìn Thanh Thành.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Thanh Thành, con không được ăn hiếp Lục sư đệ. Tuy y hơi ngốc, nhưng không phải là ngốc bẩm sinh, không ai được cười y. Y rất thích ăn đùi gà, con phải cho y ăn thỏa thích.
Thanh Thành nói:
- Phụ thân yên tâm, hảo thủ như vậy, con sẽ không buông tha, con sẽ đối xử tử tế với y, đời này y không thể nào trốn thoát.
Ánh mắt nàng toát ra ánh sáng kỳ lạ, khiến Tử Nhạc bất giác run lên cầm cập, cảm thấy sợ hãi khôn cùng.
Dư Tắc Thành trở về lần này bắt đầu phát quà cho các đệ tử. Cho cố Tâm Võ một thanh phi kiếm lục giai, cho Tử Nhạc một chiếc pháp bảo. Pháp bảo này vô cùng ấm áp, vĩnh viễn không bị hư hại, khiến cho Tử Nhạc vô cùng vui sướng, không còn sợ bị lạnh nữa.
Sau đó Dư Tắc Thành tặng Thanh Loan cho Thanh Thành. Thấy Thanh Loan, Thanh Thành thích thú vô cùng, cao hứng không thôi.
Thanh Loan kia vốn kiêu ngạo bất tuân, dù là Lão Thất cũng không thể hàng phục nó. Nhưng sau khi nó lọt vào tay Thanh Thành, lập tức bắt đầu run lên cầm cập, rất nhanh bị Thanh Thành mang về phòng mình. Không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sang hôm sau, Thanh Loan trở nên ngoan ngoãn còn hơn vẹt, đứng trên vai Thanh Thành làm một con chim ngu ngốc, đã bị Thanh Thành hoàn toàn hàng phục. Quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Sau khi phát quả cho đệ tử xong, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, tới Hiên Viên kiếm phái báo cáo tình huống. Vừa khéo có chưởng môn Thạch Cơ và sư phụ ở đó, Dư Tắc Thành bèn kể lại tỉ mỉ tình huống mình đã trải qua ở Băng Tuyết Thần Cung một lần.
Nghe thấy Vô Địch Quy Long sống lại, thần sắc cả hai đại biến. Nghe thấy Băng Tuyết lão tổ và Ám Quang Thần Quân phụ tử tương tàn, cả hai đều buông tiếng than dài, quả thật thế sự vô thường. Bọn họ cho Dư Tắc Thành biết, ba người ấy vẫn còn đang chiến đấu với nhau, có lẽ ba năm sau cũng chưa có kết quả.
Dư Tắc Thành báo cáo chuyện mình mới thu đệ tử Đoản Địch Ma Nữ và Thần Uy Sĩ thượng cổ, sau đó hỏi xem mình nên đối xử với bọn họ thế nào.
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Đoản Địch Ma Nữ, Thần Uy Sĩ gì đó, con không cần để ý, không có ý nghĩa gì với Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Đối với người khác có lẽ vô cùng quý trọng, nhưng đối với Hiên Viên kiếm phái chúng ta, bọn chúng chỉ là hai tên đệ tử bình thường, không cần để ý.
- Con đã thu chúng làm đệ tử, vậy phải thành tâm đối xử với chúng, dạy dỗ chúng cho cẩn thận. Nếu chúng làm trái môn quy, vậy cứ theo môn quy mà xử phạt, trong mắt chúng ta, chúng chỉ là đệ tử bình thường như bao đệ tử khác.
Dư Tắc Thành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bắt đầu báo cáo chuyện mình thu nhà xưởng chế tạo phi xa và mười ba tu sĩ San Đan môn.
Chưởng môn Thạch Cơ và Nam Thiên Chân Quân liếc nhìn nhau, sau đó chưởng môn Thạch Cơ nghiêm giọng nói:
- Dư Tắc Thành nghe lệnh!
Đây là mệnh lệnh chính thức của chưởng môn, chưởng môn Thạch Cơ đã dùng Thiên giác hạ mệnh lệnh này. Thanh âm của ông vang vọng ra ngoài vạn dặm, tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái nghe thấy thanh âm này đều khiếp sợ.
Mệnh lệnh này hết sức trang nghiêm, Dư Tắc Thành lập tức quỳ một gối, dùng Thiên giác đáp lại:
- Có đệ tử!
Chưởng môn Thạch Cơ lại quát:
- Ta lấy danh nghĩa chưởng môn Hiên Viên kiếm phái đời thứ hai mươi mốt, lệnh cho con trở thành quyền chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, xử lý hết thảy công vụ trong phái, xử lý hết thảy công vụ của Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong, Gò Hiên Viên. Xử lý hết thảy công vụ của địa vực Thiên Nam, hai châu Minh, Lương thuộc phạm vi thế lực Hiên Viên kiếm phái!
- Chuyện nhà xưởng chế tạo phi xa, chuyện tu sĩ San Đan môn sẽ do con phụ trách, nắm hết thảy công việc trong tay. Cho đến khi đại hội thượng môn thế giới Thương Khung tổ chức vào năm năm sau mới thôi!
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng kinh hãi, nhưng vẫn lớn tiếng đáp:
- Đệ tử tuân lệnh!
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.comChưởng môn Thạch Cơ lại quát:
- Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái ở Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong, địa vực Thiên Nam, hai châu Minh Lương phải nghe theo sự điều khiển của quyền chưởng môn Dư Tắc Thành. Lệnh tới phải làm, nếu không tuân thủ, cứ theo môn quy xử phạt!
Lập tức giữa đất trời, vô số thanh âm Hồn giác, Thần giác, Tâm giác vang lên:
- Đệ tử tuân lệnh!