Vốn sau khi Tần Tâm Chân Nhân nhận được tin báo về Tuyết nữ cũng không để ý, một Tuyết nữ nho nhỏ thì có được bảo vật gì? Nhưng vì đồ đệ của mình nhờ vả, lại còn dâng thêm ba mươi thôn dân, y bèn chạy tới xem một chuyến.
Sau khi tới nơi này nhìn thấy Tuyết nữ băng tuyết giao Hòa, pháp tướng uy nghiêm, kết nối cùng thiên địa thành nhất thể, khí tức hồn nhiên, y biết mình đã tìm được bảo vật. Đây chắc chắn là Tuyết Yêu vương tộc vì vài năm trước Bắc Cực Thiên đại biến, trốn đi nơi khác. Nếu như bắt được, bất kể tế luyện thành sủng hay bảo bối, nhất định có giá trị liên thành.
Vì thế y bắt đầu đuổi bắt, tuy Tuyết nữ này vô cùng giảo hoạt, nhưng trước mặt Kim Đan Chân Nhân, hết thảy đều vô nghĩa, trước thực lực hùng mạnh, tất cả âm mưu quỷ kế thành không. Tần Tâm Chân Nhân đuổi bắt mấy lượt, rốt cục cũng bắt được vào tay.
Không ngờ Tuyết nữ này hết sức kiên cường, sau khi rơi vào tay đối phương bèn hiên ngang tự bạo, hóa thành hàng ngàn hàng vạn hoa tuyết bay bay, khiến cho Tần Tâm Chân Nhân hết sức đau lòng. Bất quá bảo vật mà Tuyết nữ sử dụng vẫn còn, là một khối Tuyết Ngọc Thạch. Thứ này nếu đem tế luyện, nhất định sẽ được một món pháp bảo thất giai, khiến cho Tần Tâm Chân Nhân vô cùng vui sướng.
Sau khi thưởng cho đệ tử Tam Thuật tu sĩ hai A Đà La thần ma. Tuyết Ngọc Thạch rơi vào tay Tần Tâm Chân Nhân. Y khẩn trương trở về tiên phủ Minh Ma tông, bằng không sư phụ không thấy mình đâu, ắt sẽ phải chịu phạt.
Có nên hiến Tuyết Ngọc Thạch này cho sư phụ hay không? Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, dường như có người đang nói:
- Đưa sư phụ làm gì, mình giữ lấy không tốt hơn sao?
Cho nên ý nghĩ dâng bảo cho sư phụ tan thành mây khói, bảo bối này mình nên giữ lại là hơn. Sau khi Tần Tâm Chân Nhân trở về động phủ, bắt đầu tế luyện Tuyết Ngọc Thạch này biến thành một viên bảo ngọc đeo trước ngực. Lập tức hàn năng không ngừng lan tỏa khắp toàn thân y, theo tốc độ này, có lẽ ba năm sau là y có thể xung kích cảnh giới Long Hổ, bảo vật này không thể cho bất cứ ai.
Động phủ của Minh Ma tông vô cùng quỷ dị, cho dù Tần Tâm Chân Nhân cũng không biết cụ thể nó nằm ở đâu. Y chỉ biết nếu mình ở đại lục Quân châu, niệm động pháp chú, vậy sẽ lập tức tới động phủ.
Cứ cách ba ngày là tới phiên trực nhật của Tần Tâm Chân Nhân, y phải tới thực đường cung hầu sư phụ dùng cơm, ôi... Vừa nghĩ tới sư phụ, suy nghĩ của y hơi rối loạn, tất cả mọi chuyện về sư phụ vận chuyển một vòng trong đầu y. Y không biết theo ý nghĩ của mình. Tuyết Ngọc Thạch kia chợt lóe lên một cái, dường như vừa hấp thu suy nghĩ của y vậy.
Nói dễ nghe một chút, Tần Tâm Chân Nhân là đệ tử của Kim Tuyến Tôn Giả nhưng Kim Tuyến Tôn Giả có tới một trăm lẻ tám đệ tử như vậy, toàn là Kim Đan Chân Nhân. Cho nên nếu có đệ tử nào dám vi phạm môn quy, chọc cho sư phụ nổi giận, sẽ bị giết chết ngay tức khắc.
Còn nhớ trước kia Đại sư huynh ô Cửu Tử, dường như còn là con của sư phụ, tánh tình kiêu ngạo chọc giận sư phụ, rốt cục bị sư phụ luyện thành Hữu Tướng thần ma.
Tam sư tỷ Kim Hy ỷ mình được sư phụ nuông chiều, hàng đêm ra vào phòng hầu hạ sư phụ. Nhưng hôm đó chỉ phạm vào một lỗi nhỏ, chỉ nói một câu xin lỗi mà không quỳ lạy, rốt cục rời đi, bị sư phụ luyện hóa thành Vô Tướng thần ma.
Nhớ tới Vô Tướng thần ma, Hữu Tướng thần ma. Tần Tâm Chân Nhân không tự chủ được phát run lên. Nói dễ nghe thì cả bọn là đệ tử của lão, thật ra toàn là hạt giống Vô Tướng thần ma mà lão nuôi dưỡng. Trước thu làm đồ đệ, sau coi như thần ma dùng tế luyện. Không biết đến ngày nào, mình cũng sẽ bị luyện thành một Vô Tướng thần ma...
Tuyết Ngọc Thạch kia như đang thì thầm:
- Giết, giết lão đi...
Tần Tâm Chân Nhân cười ảo não, nhìn thoáng qua những bàn điêu khắc trên vách động phủ. Trên đó có tượng mười bảy người bị liệt hỏa đốt cháy, chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã thấy vô cùng đau đớn. Đây toàn là những sư huynh của mình, tự cho là đã học thành bản lãnh, hoặc có phương pháp tất thắng, nên dám ám sát sư phụ. Cuối cùng tất cả trở thành pho tượng trên vách, trọn đời chịu khổ.
Cho dù phải làm Vô Tướng thần ma, Hữu Tướng thần ma, mất đi bản ngã, vẫn còn tốt hơn phải ở trên tường chịu khổ. Phải kiên trì, chỉ cần mình đạt tới cảnh giới Long Hổ, theo quy củ môn phái là có thể ra ngoài tự lập sơn môn, từ đó về sau thoát khỏi sư phụ uy hiếp.
Hôm ấy tới ngày trực nhật, Tần Tâm Chân Nhân cẩn thận chuẩn bị thức ăn cho sư phụ. Mỗi ngày sư phụ phải ăn ba người, thứ nhất là một hoàng hoa xử nữ, thứ hai là một lão nhân hoa giáp, thứ ba là một đại hán tráng niên.
Uống máu thiếu nữ, hút óc lão nhân, ăn tim đại hán. Máu thiếu nữ tinh thuần ngọt mát, óc lão nhân từng trải chuyện đời, chứa nhiều cố sự, tim đại hán huyết khí phương cương.
Sau khi sư phụ ăn xong ba người này, sẽ thưởng hồn phách của bọn họ cho đám Vô Tướng thần ma. Hữu Tướng thần ma mà lão nuôi dưỡng. Lần này Tần Tâm Chân Nhân bắt người ở thôn trang của đồ đệ Tam Thuật tu sĩ, đã cố ý chọn ba người như vậy, hơn nữa còn là một nhà, chính là nhà của trưởng thôn. Trưởng thôn là một đại hán đã luyện qua võ nghệ, huyết khí phương cương, lão bà của y đã bị mình thu vào phòng ngủ, đến tối sẽ chậm rãi mang ra hưởng dụng.
Vầng dương vừa lên, Kim Tuyến Tôn Giả xuất hiện, bắt đầu chuẩn bị đi ăn. Tần Tâm Chân Nhân liếc nhìn sư phụ một cái, lập tức giật mình kinh hãi. Trước kia sư phụ trong mắt y là một lão nhân hết sức uy nghiêm, nhưng hôm nay nhìn qua, y chợt phát hiện ra chỗ khác thường.
Hôm nay sư phụ không có hình dáng như trước, mà đang biến hóa không ngừng. Đầu tiên hóa ra một thiếu niên trẻ tuổi, bị vây khốn dưới thần tháp, vô cùng anh tuấn. Bước thứ hai lại biến thành hình dáng một trung niên, trên đầu có ba chén liên đăng. Bước thứ ba biến thành bộ dáng lão nhân, bên cạnh có một dòng sông lớn, tràn đầy trí tuệ.
Theo bước chân của sư phụ, tháp, đăng, sông kia hóa thành kim tuyến vô cùng vô tận, không ngừng bay tán loạn hết vào lại ra thân thể của lão. Kim tuyến này giống như những sợi tơ vàng, chia làm hai màu, một màu toát ra kim quang vô tận, một màu là bạch quang lấp lánh.
Nhìn kỹ lại, chợt nghe kim tuyến mà y đang nhìn lên tiếng nói:
- Là Tần Tâm sư đệ đó sao, ta nhớ đệ lắm... Ta là Kim Hy sư tỷ đây, không phải đệ vẫn âm thầm thích ta sao, đệ còn thích ta không, tới đây đi, để tỷ âu yếm đệ một chút...
Kim tuyến kia thình lình hóa thành Kim Hy sư tỷ mà trước kia y yêu thương nhất, ra sức kêu gọi y, khiến cho y cảm thấy thần hồn muốn rời khỏi thân thể.
Tuyết Ngọc Thạch lóe lên, lập tức Tần Tâm Chân Nhân tỉnh lại, đầu toát đầy mồ hôi, chỉ nghe kim tuyến phát ra tiếng cười ha hả vô cùng quái dị. Lúc này một kim tuyến khác lên tiếng nói:
- Tiểu Tần Tâm, ta là Tam sư huynh, là ta dẫn đệ lên núi. Tới đây, chỗ chúng ta sẽ có một vị trí cho đệ.
- Có một vị trí cho đệ, có một vị trí cho đệ...
Vô số kim tuyến phát ra tiếng rống hết sức tàn nhẫn, lại thêm điên cuồng, một nửa trong đó chính là sư huynh đệ mà Tần Tâm Chân Nhân quen biết. Cho dù động phủ đang sáng như ban ngày, nhưng Tần Tâm Chân Nhân chợt cảm thấy âm u như quỷ vực.
Tuyết Ngọc Thạch lại lóe lên, tất cả ảo giác biến mất. Sư phụ vẫn có bộ dáng như bình thường, hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác. Sư phụ vẫn đi tới từng bước, đột nhiên nhìn Tần Tâm Chân Nhân gật gật đầu, dường như đang khen ngợi y. Nguồn truyện:
Truyện FULLThấy ánh mắt sư phụ nhìn mình, lập tức Tần Tâm Chân Nhân cảm thấy lạnh toát trong lòng, năm xưa sư phụ cũng từng nhìn Thập Thất sư huynh với ánh mắt như vậy, mình từng ghen tị vô cùng. Nhưng nửa năm sau đã nghe đồn Thập Thất sư huynh bị Hiên Viên kiếm phái giết chết, mà trong đám kim tuyến vừa rồi, mình cũng nhìn thấy Thập Thất sư huynh.
Kim Tuyến Tôn Giả bắt đầu dùng bữa, trước sẽ ăn óc lão nhân, sau ăn tim đại hán, cuối cùng mới uống máu tươi xử nữ.
Lão lên tiếng nói:
- Bắt đầu đi.
Lão nhân cầm lấy một con dao nhọn, tự vung dao lên cắt xương đầu mình. Tiếng xương bị cắt răng rắc vang lên, sau đó tự mở đầu mình ra.
Đại hán thì tự tay dùng dao rạch ngực, moi tim mình ra, thiếu nữ tự cắt mạch lấy máu, bọn họ đều tự nguyện làm như vậy. Lão nhân kia dần dần mở đầu mình ra, để lộ óc bên trong, đại hán kia dần dần moi tim mình ra ngoài, dần dần cắt đứt mạch máu mình, lại còn tươi cười rạng rỡ, dường như đây là một niềm hạnh phúc vô biên đối với bọn họ.
Chỉ có thiếu nữ kia vừa lấy máu của mình vừa khóc, dường như hơi phát hiện ra trạng thái khác thường của mình, nhưng không có cách nào kháng cự, không thể khống chế được thân thể mình.
Đây là thần uy của sư phụ, không cần thi pháp, không cần niệm chú gì cả, hết thảy đều diễn ra tự nhiên, quỷ dị vô cùng.
Đạo pháp thiên thành... Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, đây là đạo pháp thiên thành, nhưng là loại đạo pháp thiên thành hoàn toàn khác với Hiên Viên kiếm phái.
Tuyết nữ, Tuyết Ngọc Thạch kia là do Nhất Nguyên Thủy pháp thân hóa thành, tiềm phục bên cạnh Kim Tuyến Tôn Giả, lén lút quan sát hết thảy động tĩnh của lão.
Không ai có thể ngờ trên đời có được thuật phân thân thần kỳ như vậy, hơn nữa phân thân này còn được nuốt Tiên Thiên Linh Bảo, cái giá phải trả đắt vô cùng. Cho nên dù là Kim Tuyến Tôn Giả lão luyện vô cùng, cũng không phát hiện được bí mật này của Dư Tắc Thành.