Tiên Nghịch

Chương 1296: Chim sợ cành cong

Trong tinh không, Vương Lâm lao vút đi. Hắn rời khỏi tu chân tinh của Long Giáp Tộc, lấy đi tất cả tích lũy của tộc này. Hiện giờ trong không gian trữ vật của hắn có rất nhiều Băng long đan và không ít Viêm hỏa dị tinh.
 
Vô số con rối, trong đó tu vi cao nhất là một con rối lên tới thiên nhân đệ nhất suy. Đây là toàn bộ tích súc của Long Giáp Tộc, lúc này bị tân tộc trưởng giao ra cả.
 
Trong khi phi hành, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cả đoạn đường Vương Lâm trầm ngâm. Đánh một trận với Tư Mặc Tử. Điên Lạc đại đế thần bí đột nhiên xuất hiện, cuối cùng cho hắn một cái danh hiệu thiếu đế.
 
- Đại đế nọ rốt cục có quan hệ với Tứ Thánh Tông ra sao.nếu nói có thì hắn là ai? Nếu không thì người này vì mục đích gì lại giúp ta như vậy.hắn chỉ đưa ta ngọc bội, cũng chưa có ý định gặp mặt ta.trong chuyện này còn ẩn chứa bí mật gì?
 
Vương Lâm cau mày, tốc độ càng lúc càng nhanh.
 
- Người này lúc đầu chỉ nói là ước định trong năm hơi thở. Điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của ta. Dù sao thì ta đánh một trận với Tư Mặc Tử rất có khả năng lôi hắn ra. Tư Mặc Tử vì đuổi giết ta mà tới, dựa theo quy định của vùng đất Điên Lạc thì nhất định sẽ bị trừng phạt, đuổi khỏi vùng đất Điên Lạc.
 
Nhưng đại đế này không ngờ lại giết chết phân thân của Tư Mặc Tử. Nếu chỉ là đuổi đi thì còn nói được, nhưng ra tay giết người mà nói thì không thể nghi ngờ gì nữa đó là biểu thị thái độ! Dù sao thì Tư Mặc Tử cũng là tu sĩ bước thứ ba.đại đế thể hiện thái độ này chính là cho Trường Tôn hội xem!
 
Rất hiển nhiên là trong năm hơi thở này đại đế đã thay đổi ý nghĩ. Mới đầu hắn chỉ có ý định đứng nhìn, nhưng cuối cùng lại tự mình tham dự vào. Về chuyện này rốt cục còn có điều gì bí ẩn, khiến hắn phải thay đổi ý nghĩ.
 
Vẻ trầm tư trong ánh mắt Vương Lâm càng dày đặc, đang tiến về phía trước đột nhiên thân thể hắn sững lại. Hắn nghĩ tới một khả năng!
 
- Ta có năm đạo bổn nguyên lực. Điên Lạc đại đế này tu vi cao thâm, rất có khả năng đã nhìn ra.hoặc là khi ta thi triển, Viêm hỏa dị tinh thì đã lộ ra hỏa bổn nguyên lực. Nếu đại đế này có liên quan tới Tứ Thánh Tông thì hiển nhiên liếc mắt một cái có thể nhận ra ta là chu tước!
 
Có lẽ chính điều này khiến hắn thay đổi ý định! Chẳng qua tất cả đều chỉ là phỏng đoán của ta chưa biết sự thật thế nào.
 
Mà hắn thông qua sứ giả nọ truyền khẩu dụ trừng phạt tộc trưởng Long Giáp Tộc, cũng là cảnh cáo ta.
 
Ba tháng sau là lúc Lạc Sinh hội tuyển trưởng lão, muốn ta tới đó.
 
Việc này hơi quỷ dị. Ba tháng sau mình phải đi một chuyến, xem rốt cục Điên Lạc đại đế này có mục đích gì!
 
Ánh sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, thu hồi tâm tư, bước về phía trước, thi triển súc địa thành thốn đi thẳng về phía tu chân tinh của Ám Hạt Tộc.
 
Đoàn người Tham Lang có tốc độ cực nhanh, khoảng cách tới tu chân tinh của Ám Hạt Tộc đã rất gần. Hơn một ngàn đạo cầu vồng gào thét, tạo nên một cơn sóng gọn, quét ngang qua tạo thành tiếng động kinh thiên, thẳng tới tu chân tinh của Ám Hạt Tộc.
 
Một lát sau, hơn một ngàn đạo cầu vồng này phủ xuông. Mấy trăm tu sĩ đi trước tiến tới như chẻ tre, trực tiếp phá tan tầng cương phong của tu chân tinh, lao thẳng xuống dưới.
 
Tham Lang được mọi người vây quanh, thần sắc ngạo nghễ, cất bước đi xuống!
 
Trên tu chân tinh của Ám Hạt Tộc, thiên địa biến sắc, phong vân xoay chuyểnn, cả bầu trời dường như bị người ta rạch ra một khe hở lớn, từng đạo kiếm quang từ trong đó gào thét lao ra.
 
Tất cả tu sĩ trên tu chân tinh này sắc mặt đều đại biến, nhìn bầu trời, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ.
 
Thiên địa ầm vang. Theo kịch biến trên bầu trời, đại địa run rẩy, dường như dưới uy áp tỏa ra không ngừng của đám tu sĩ mà không thể thừa nhận nổi.
 
Vùng đất mới của Ám Hạt Tộc, bên ngoài động phủ của Vương Lâm. Giờ phút này Chung Đại Hồng đang chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc hướng về mấy tộc nhân của Ám Hạt Tộc răn dạy.
 
Phía sau Chung Đại Hồng là lào giả họ Chương, thần sắc hơi cung kính, lại có chút tự đắc. Nhất là khi thấy đám tộc nhân Ám Hạt Tộc tu vi cao thâm dưới sự răn dạy của Chung Đại Hồng đều không dám mở miệng, vẻ mặt nghe lời thì trong lòng hắn lại càng thỏa mãn.
 
- Không phải tôi muốn nói các người. Các người tự xem lại mình một chút đi. Đã vài ngày rồi phải không? Vài ngày rồi mà để các ngươi dò xét chút tin tức mà cả một cái rắm cũng không dò ra! Chủ nhân trở về rồi lúc ấy trách tội thì các ngươi có thể gánh được không! Hừ!
 
Chung Đại Hồng vung tay áo, hừ lạnh một tiếng.
 
Một tiếng hừ lạnh này của hắn lập tức khiến cho mấy tộc nhân Ám Hạt Tộc trước mặt mặt mũi tái nhợt. Một người trong đó do dự ôm quyền mở miệng nói:
 
- Chuyện này.
 
Hắn chưa kịp nói xong thì sắc mặt đã đại biến, ngẩng phất đầu nhìn bầu trời. Trong nháy mắt này, tất cả tộc nhân Ám Hạt Tộc đều ngẩng đâu, lộ vẻ khiếp sợ.
 
Tộc trưởng Ám Hạt Tộc đang ngồi thổ nạp ở sơn cốc bên ngoài động phủ của Vương Lâm. Hắn theo lời Vương Lâm trở về trước, giờ phút này mở bừng đôi mắt, lộ vẻ hoảng sợ, thân thể nhoáng lên một cái liền bay lên không trung.
 
Chung Đại Hồng cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Vừa nhìn thấy cảnh tượng trên trời, sắc mặt hắn tái nhợt, lộ vẻ hoảng sợ. Lào giả họ Chương bên cạnh lại càng hít sâu một hơi, đứng sững ra ở đó.
 
Cả bầu trời tràn đầy sóng gợn, dường như hóa thành biển cả, trào dâng con sóng ngập trời. Từng đạo kiếm quang từ xa xa bay tới, liền mạch giáng xuống trong tiếng gào thét ầm ầm!
 
Tiếng động này lúc đầu còn yếu ớt nhưng rất nhanh sau đó liền trở nên kinh thiên động địa, đồng loạt rít gào!
 
- Vân Độn tộc tới đây tìm vật, sử dụng tu chân tinh này ba tháng. Toàn Ám Hạt Tộc lập tức nhanh chóng rời khỏi đây, khồng có ngoại lệ!
 
Một tiếng gầm nhẹ từng trong hơn ngàn đạo kiếm quang như cầu vồng trên bầu trời truyền ra, hóa thành tiếng động ầm điên cuồng vang vọng khắp thiên địa.
 
- Vân Độn tộc, các ngươi muốn làm gì! Ám Hạt Tộc chúng ta tuy nhỏ nhưng vẫn là một tộc lạc của Lạc Sinh hội. Các ngươi.
 
Sắc mặt tộc trưởng Ám Hạt Tộc đại biến, ở giữa không trung lập tức mở miệng nói.
 
Nhưng không đợi hắn nói xong, một tiếng hừ lạnh từ trên trời cao giáng xuống!
 
- Nhiều lời!
 
Tiếng nói này lạnh như băng, lập tức áp đảo hết tất cả âm thanh, rõ ràng rơi xuống mặt đất. Từ trong hơn một ngàn tu sĩ bầu trời đi ra một người!
 
Người này vừa xuất hiện tu vi liền vận chuyển. Một mùi thối nồng nặc tràn ngập khắp bốn phía, lập tức khiến cho tộc trưởng Ám Hạt Tộc lùi lại mấy bước, thất thanh nói:
 
- Tham Lang!
 
Mùi thối nãy rất nồng, thật lâu không tiêu tan, bao phủ cả mặt đất. Lập tức có một số tộc nhân Ám Hạt Tộc suýt nôn mửa.
 
Tu vi của Chung Đại Hồng không đủ, lại càng không biết thân phận của Tham Lang, hít phải một hơi thối này, lập tức nôn mửa.
 
Hắn vừa nôn ra liền khiến cho sắc mặt Tham Lang cực kỳ âm trầm. Hắn vung tay áo, lập tức thiên địa biến sắc. Một cây quạt lớn đột nhiên xuất hiện. Cây quạt này có quang mang lưu chuyển, sau khi xuất hiện liền vung mạnh về phía trước một cái.
 
Tiếng động ầm ầm kinh thiên động địa vang lên. Vô số ngọn núi sụp đổ. Ngay cả động phủ của Vương Lâm trong nháy mắt cũng tan tành.
 
Hơn trăm tộc nhân của Ám Hạt Tộc dưới cuồng phong này cũng không thể chống cự, cả đám người phun máu tươi, thân thể như một chiếc lá khô bị gió cuốn đi, hung hăng ném về phía sau.
 
Tộc trưởng Ám Hạt Tộc đau khổ giãy dụa nhưng thân thể không tự chủ được bị cuốn lui lại phía sau.
 
Mặt đất sụp đổ, bầu trời như bị xé rách. Lão già họ Chương phun một ngụm máu tươi liền trực tiếp hôn mê, thân thể bay đi thật xa, không còn thấy tung tích.
 
Một quạt này làm rung động tất cả tu sĩ ở nơi này!
 
Chung Đại Hồng bị một lực lượng mạnh mẽ lôi đi, trực tiếp kéo tới trước mặt Tham Lang. Càng tới gần Tham Lang, khí thối càng nồng đậm. Chung Đại Hồng bị mùi này tràn vào mũi, sắc mặt cực kỳ khó coi.
 
- Thối lắm sao?
 
Tham Lang nhìn chằm chằm vào Chung Đại Hồng, chậm rãi mở miệng.
 
- Không thối. không thối.
 
Tâm thần Chung Đại Hồng run rẩy, vội vàng chịu đựng mùi thối, sau khi nói xong còn sợ đối phưong không tin, lập tức cắn răng hít sâu vào một hơi, khuôn mặt lộ vẻ say mê. Chẳng qua hít một hơi này lại càng khiến mùi thối xộc vào mũi nồng nặc, khiến cho hắn lại nôn mửa một lần nữa.
 
Mắt thấy Tham Lang hiện lên sát khí. Chung Đại Hồng lập tức gắng gượng thét to:
 
- Chủ nhân của ta tu vi thông thiên. Ngươi nếu giết ta, thì ngươi chắc chắn sẽ phải chết! Tộc trưởng Ám Hạt Tộc ngay cả một thức thần thông của chủ nhân ta cũng không tiếp được. Tu vi ngươi mặc dù cao nhưng không phải là đối thủ của chủ nhân của ta đâu!
 
Tham Lang cười lạnh.
 
- Chủ nhân của ta đang trên đường trở về, lúc này cũng có thể tới đây. Ngươi nếu dám động vào ta thì ngươi chết chắc rồi! Ám Hạt Tộc vì làm ta bị thương mà cuối cùng trở thành nô lệ của chủ nhân ta. Ngươi cũng sẽ như vậy thôi!
 
Dưới nguy cơ sinh tử này. Chung Đại Hồng có gì liền lập tức phun sạch.
 
- Tu vi thông thiên. Nếu ngươi không nói thì thôi. Ngươi đã có chủ nhân thì ta muốn nhìn xem chủ nhân của ngươi có bản lãnh gì. Nô tài dám đắc tội với lão phu, chủ nhân cũng có lỗi. Kẻ phạm lỗi này đối với lão phu đều phải chết!
 
Tham Lang vung tay phải lên, tống một cỗ lực lượng vào trong cơ thể Chung Đại Hồng, khiến cho Chung Đại Hồng phun máu tươi, toàn thân gần như tan nát, để hắn trên mặt đất cách đó không xa.
 
- Nếu chủ nhân của ngươi là người của Ám Hạt Tộc thì lão phu còn không tiện giết người. Nhưng nếu không phải thì ta muốn nhìn thử xem chủ nhân của ngươi có thể khiến ta chết như thế nào.
 
Tay áo Tham Lang vung lên. Lập tức cuồng phong trong thiên địa lại hiện lên, cuốn tộc nhân Ám Hạt Tộc bốn phía đi, đuổi họ ra khỏi tu chân tinh.
 
Làm xong việc này, tay áo Tham Lang vung lên, hướng về tu sĩ của Vân Độn tộc ở xung quanh kiêu hãnh nói:
 
- Các ngươi chờ ta tiếp chủ nhân của gã nô tài này, cũng để cho các ngươi thấy một chút pháp bảo của Tham Lang ta!
 
Các người có thể thấy được lão phu thi triển pháp bảo thì chính là cơ hội lớn trong đời này của các người. Pháp bảo của lão phu trong thiên địa này hiếm có người nào sánh bằng. Cho các người thấy một chút xem lão phu lấy pháp bảo giết tu sĩ thiên nhân đệ nhất suy như thế nào, khiến các người cả đời này khó có thể quên được!
 
Những lời này của Tham Lang cực kỳ cuồng ngạo, tay phải vung lên, lập tức trước người xuất hiện chín tấm bia đá tang thương. Mấy tấm bia đá này vừa xuất hiện liền khiến cho thiên địa biến sắc. Hắn lại vung lên một lần nữa, có chín mươi chín thanh trường kiếm biến ảo ra, tạo nên kiếm khí cuồn cuồn.
 
Hắn vừa vung tay một cái liền có thêm một mảnh thanh quang. Thanh quang này rơi xuống đất liền khiến cho mặt đất chấn động, trong tiếng động ầm ầm, nháy mắt trên tinh cầu này liền mọc lên một cây đại thụ. Cây cối hiện ra dày đặc, trong nháy mắt liền hình thành một khu rừng rậm.
 
Cảnh tượng này khiến cho tu sĩ Vân Độn tộc phấn chấn tinh thần, có thể tận mắt thấy Tham Lang thi triển pháp bảo là chuyện bọn hắn mơ tưởng đã lâu.
 
- Pháp bảo của đại cung phụng Tham Lang ở vùng đất Điên Lạc này đã nghe đồn từ lâu, hôm nay ta mới có may mắn được nhìn thấy. Nói không chừng có thể cảm ngộ được gì đó!
 
- Nghe đồn Tham Lang có thể dùng pháp bảo đánh chết tu sĩ thiên nhân suy kiếp. Loại chuyện này chưa gặp bao giờ, lại càng không thể hiểu nổi thứ pháp bảo đó là thứ gì mà lại có uy lực kinh thiên động địa như vậy. Hôm nay rốt cục ta cũng được thấy rồi!
 
- Đại cung phụng Tham Lang rất nhiều pháp bảo, không ai biết hết được. Lúc này có thể thấy tận mắt thật đúng là may mắn!
 
Đám tu sĩ Vân Độn tộc bốn phía thần sắc hưng phấn, cung kính vâng dạ.
 
Chung Đại Hồng trên mặt đất ngơ ngác nhìn một màn này, tâm thần hoảng sợ. Hắn không biết thân phận Tham Lang, nhưng lúc này khi thấy tu sĩ bốn phía nói vậy thì trong lòng vô cùng hồi hộp.
 
Ánh mắt Tham Lang hãnh diện, tay phải lại vung lên một lần nữa. Lập tức rừng rậm trên mặt đất truyền ra nhưng tiếng rít gào nhè nhẹ. Dường như cả khu rừng này thức tỉnh vậy, nhất thời vặn vẹo, tạo ra tiếng ầm ầm kinh thiên, thể hiện một cảnh tượng khiến tất cả các tu sĩ đều phải hít sâu một hơi!
 
Một mảng rừng rậm lớn không ngờ lại sống dậy trên mặt đất.
 
Đây đâu phải là rừng rậm gì, rõ ràng là một người do vô số đại thụ tạo thành!
 
Tất cả các cây đại thụ đều ngưng tụ lại, tạo thành một thụ nhân cực lớn, chậm rãi đứng lên.
 
Thân thể thụ nhân này to lớn không thể tưởng tượng nổi, lại có một luồng khí tức cực kỳ cường đại trong nháy mắt trào ra mênh mông.
 
Thân thể Tham Lang nhoáng một cái liền đứng trên đầu thụ nhân nọ, thần sắc càng cuồng ngạo. Hắn lại giơ tay phải lên một lần nữa, phất về phía trước một cái. Lập tức tha ầm vang, trước mặt hắn xuất hiện một cái khe thật lớn.
 
Một cái lò thật lớn từ trong đó chậm rãi xuất hiện, lơ lửng một bên!
 
- Thiên Hoàng lô! Đây chính là Thiên Hoàng lô chí bảo của Tham Lang!
 
- Nghe đồn năm đó Tham Lang tu vi còn ở Tịnh Niết chính là dùng thứ bảo vật này trong sự truy kích của ba người Toái Niết mà phản kích giết một người, làm trọng thương hai người còn lại!
 
Tay phải Tham Lang lại vung lên một lần nữa. Thiên địa biến sắc, cuồng phong gào thét, hắc vụ đột nhiên xuất hiện, nhúc nhích trước người hắn, cuối cùng nhanh chóng co rút lại, hóa thành một cây trường thương!
 
Cây trường thương này do sương mù tạo thành, vừa xuất hiện liền lộ ra lực lượng hủy thiên diệt địa!
 
Loại pháp bảo này vừa xuất ra liền khiến cho tu sĩ bốn phía rung động không thôi, ánh mắt nhìn về phía Tham Lang càng lộ vẻ kính sợ. Ngay cả Chung Đại Hồng trong lòng cũng vô cùng bối rối, lộ vẻ khổ sở.
 
Tham Lang rất hưởng thụ loại ánh mắt này. Dưới ánh mắt này hắn có thể quên đi mùi thối trên người, có thể quên đi mối nhục và bóng ma sợ hãi đối với Vương Lâm năm đó.
 
- Đây chỉ là một bộ phận nhỏ trong vô số pháp bảo của lão phu. Những pháp bảo cường đại chính thức lão phu còn chưa xuất ra. Pháp bảo của lão phu vô số, uy lực cực mạnh có thể so sánh với tu sĩ bước thứ ba!
 
Các người coi như hôm nay may mắn, cẩn thận mà quan sát, xem tu sĩ thiên nhân suy kiếp trước mặt lão phu có thể trụ được mấy hơi thở!
 
Tiếng nói Tham Lang vang vọng, ầm ầm dậy sóng, khiến cho tu sĩ bốn phía hưng phấn vô cùng, rất mong đợi trận chiến.
 
Sắc mặt Chung Đại Hồng trắng bệch, trong lòng hiện lên sự hối hận vô vùng, thầm nghĩ:
 
- Xong rồi.xong hết rồi Không ngờ người này có nhiều pháp bảo như vậy. Trông có vẻ cường đại lắm. Cứ nhìn vẻ mặt của đám người bốn phía thì người này cũng giết cả tu sĩ thiên nhân suy kiếp, là người cực kỳ nổi danh ở vùng đất Điên Lạc này….xong rồi.xong hết rồi.
 
Trong lúc này thì đột nhiên thụ nhân khổng lồ do phiến rừng rậm tạo thành đột nhiên ngẩng phất đầu, ánh mắt lộ ra thanh quang ngập trời! Tham Lang với thần sắc cao ngạo cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời.
 
Pháp bảo bốn phía của hắn ầm ầm chấn động, mơ hồ có dấu hiệu mở ra! Đám tu sĩ vờn quanh trở nên kích động, đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi được chứng kiến Tham Lang thi triển pháp bảo!
 
Dưới ánh mắt tập trung của mọi người, giờ phút này bầu trời có gợn sóng quanh quẩn. Từ trung tâm của gợn sóng chậm rãi lộ ra một thân ảnh!
 
Thân ảnh ấy dong dỏng, giờ phút này mơ hồ hiện ra nhưng lại có một cảm giác lạnh lùng tràn ngập thiên địa Thần sắc Tham Lang cực kỳ kiêu ngạo, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy thân ảnh kia thì thân thể kịch chấn, đồng tử hai mắt co rút mạnh, tâm thần chấn động, ánh mắt lộ vẻ không thể tin, theo tiềm thức vuốt vuốt hai tròng mắt, cản thận nhìn. Vừa nhìn lại một lần nữa, sắc mặt hắn đại biến!
 
Hắn nằm mơ cũng không ngờ được là lại có thể thấy Vương Lâm - Căn nguyên của nỗi sợ hãi của hắn, người đã cướp đi tất cả pháp bảo của hắn, trở thành cơn ác mộng không thể xua tan của hắn ở nơi này!
 
- Đây.đây không có khả năng, nhất định là ta hoa mắt!
 
Tâm thần Tham Lang ầm vang, trong nháy mắt mồ hôi lạnh ướt nhẹp, trong lòng sóng gió ngập trởi, cả người run rẩy không ngừng. Thân ảnh nọ rõ ràng hơn, sau đó Tham Lang nhìn lại một lần nữa thì trong tâm thần hắn dường như có trăm vạn lôi đình ầm ầm nổ vang, khiến hai mắt hắn mở to, lộ vẻ không thể tin.
 
Cảnh tượng như ác mộng trong ký ức lại một lần nữa bộc phát. Thái cổ Lôi Long bị đoạt, đại đỉnh na dị bị cướp, Sơn Hà đồ bị lấy đi, trừu hồn sơn bị đoạt, tất cả các pháp bảo khác đều bị lấy sạch. Ký ức này như thủy triều bộc phát trong lòng hắn, khiến toàn thân hắn lúc này bị bao phủ trong kinh hãi.
 
- Hắn…là hắn! Hắn sao lại có thể ở nơi này. Không có khả năng, không có khả năng, không thể có khả năng! Hắn ở giới nội, sao lại có thể xuất hiện ở giới ngoại! Khắc tinh, hắn là khắc tinh của ta, hắn biết được ta có một thân pháp bảo nên tới cướp đoạt!
 
Hết thảy mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, ngay lúc thân ảnh kia hiện rõ, bước nửa bước về phía trước, tu sĩ bốn phía còn đang kích động, chờ mong được chứng kiến Tham Lang lấy pháp bảo giết chết đối phương trong nháy mắt!
 
Tham Lang hét lên một tiếng, âm thanh thể lương, kinh thiên động địa. Hắn hầu như không chút do dự, không chút nghĩ ngợi lùi mạnh về phía sau, tu vi toàn thân ầm ầm bộc phát, nguyên lực trong cơ thể tăng tốc vận chuyển, tốc độ bạo tăng tới hơn chín mươi lần, tốc độ lùi lại cực nhanh, mắt thường không thể thấy rõ, thần thức cũng không thể tập trung, đột ngột bỏ chạy!
 
Hắn bỏ chạy cực nhanh, không thể hình dung nổi, như chim sợ cành cong, thậm chí pháp bảo đã xuất ra cũng không kịp thu hồi, bỏ của chạy lấy người.
 
Cảnh tượng này quá đột ngột, khiến cho tu sĩ bốn phía và Chung Đại Hồng đều sửng sờ.
 
- Đại cung phụng Tham Lang đang thi triển thần thông gì thế?
 
- Tốc độ của hắn thật nhanh, đảo mắt đã không thấy đâu nữa.chẳng lẽ là muốn xuất ra pháp bảo cường đại gì sao?
 
- Hắn vừa rồi thét lên chói tai như vậy, hình như.hình như hơi không hợp lý, dường như gặp phải điều gì rất đáng sợ… - Ta.ta cảm thấy hình như đại cung phụng Tham Lang đang chạy trốn.
 
- Trốn?!
 
- Tham Lang!
 
Thân ảnh Vương Lâm từ trong thiên địa đi ra cũng vô cùng sửng sốt.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất