Tiên Nghịch

Chương 1426: Phản kích

Tu sĩ của Vân Hải đã tới. Mấy vạn tu sĩ này, từ đằng xa có thể nhìn thấy như những đạo cầu vồng. Cảnh tượng này phàm nhân không thể nhìn thấy, chỉ có tu sĩ, chỉ có những tu sĩ của giới ngoại và giới nội tham gia trận chiến này mới có thể nhìn thấy rõ ràng, suốt đời khó quên.
 
Trong những phàm nhân, có lẽ cũng có người có được may mắn, có thể trong vòng trăm năm nhìn thấy cảnh tượng mưa sao băng. Nhưng giờ phút này, những tu sĩ của Vân Hải trong tinh không so với mưa sao băng còn hoành tráng hơn gấp mười lần. Những đạo cầu vồng giống như là một cơn mưa, từ đẳng xa trong tinh không điên cuồng bay tới. Không thể nhìn rõ dung nhan của những tu sĩ bên trong cầu vồng, nhưng có thể cảm nhận được từ bên trong những đạo cầu vồng kia truyền ra một sự quyết tâm không màng sống chết cùng với sự điên cuồng bảo vệ Vân Hải. Giờ phút này, cho dù ở trước mặt những tu sĩ này là thiên sơn không thể phá vỡ, cũng phải ở trước mặt bọn họ mà lùi bước, cũng phải ở trước mặt bọn họ mà run rẩy.
 
- Vân Hải muôn năm.
 
Giờ phút này, bốn chữ này vô cùng sống động. Nó biến thành một khí thế, một khí thế của Vân Hải, trong sự bi tráng lộ ra một ra một vẻ nhiệt huyết sôi trào. Không một người nào trong hoàn cảnh này lại không bị tác động, cho dù là hạng người đại gian đại ác, hễ có một chút tình cảm lưu luyến cố hương, giờ phút này cũng sẽ được phóng đại tới vô hạn, nhiệt huyết thiêu đốt.
 
Hồng Sam Tử toàn thân mặc áo đỏ, thần sắc cực kỳ ngưng trọng. Chiến tranh, dưới cơn cuồng phong màu vàng của Thủy Đạo Tử đã xảy ra ngoài ý muốn. Tuy cuối cùng cơn cuồng phong này đã bị U Minh Thú nuốt lấy, nhưng Hồng Sam Tử cũng đã sớm chuẩn bị để tử chiến. Mặc dù lúc này ngọn lửa chiến tranh đột nhiên bùng lên, nhưng Hồng Sam Tử không sợ hãi một chút nào, trong tiếng cười dài lao tới.
 
Trong tiếng cười kia, lộ ra một sự dũng cảm vô biên không nói nên lời cùng với một khí thế không sợ thiên địa của cao thủ bước thứ ba. Còn có Nam Vân Tử, người này cực kỳ thần bí, Vương Lâm vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng giờ phút này, trong mắt hắn cũng lóe lên hàn quang, cùng với Hồng Sam Tử nhanh chóng lao tới. Hết thảy mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi tu sĩ Vân Hải xuất hiện, Vương Lâm gặp phải một nguy cơ rất lớn. Nguy cơ này không phải đến từ lão tổ Hỏa Tước Tộc, mà đến từ Nam Chiếu Thượng Nhân tu vi đã đạt tới Không Linh kia. Trong Không tứ cảnh, mỗi một cảnh giới đều chênh lệch nhau rất lớn. Tu sĩ cảnh giới Không Linh ngoài việc có thể sử dụng hương hỏa lực, còn có thể dùng hương hỏa để tạo thành linh hồn của bản thân. Trên thực tế hương hỏa lực này trong cảnh giới thứ nhất được gọi là niết lực.
 
Niết lực, niết bàn lực, không ngừng sinh sôi, là đại diện cho hương hỏa vô tận. Tu sĩ Không Niết chính là điều khiển niết lực hương hỏa này để thi triển ra đủ loại thuật thần thông kinh thiên động địa.
 
Không Linh, chữ linh này này nghĩa là linh hồn thăng hoa, hễ tu sĩ đạt tới cảnh giới Không Linh, hồn phách của hắn sẽ trở thành một vật linh động, dung hợp với nguyên thần. Hoặc có thể nói, trong cơ thể của tu sĩ Không Linh, nguyên thần kia đã không còn được gọi là nguyên thần nữa, mà được gọi là linh thần.
 
Cũng như vậy, hương hỏa giới cũng sẽ dung hợp với Không Linh tu sĩ, trở thành căn cơ thiên địa của họ. Đương nhiên cũng có một vài cao thủ, ví dụ như Diệu Âm, vì một vài nguyên nhân cùng với thần thông đặc biệt mà không chọn cách dung hợp, nên năm đó mới có thể để cho Vương Lâm liên thủ với Đại Hoang Thượng Nhân đoạt đi một phần hương hỏa. Như vậy, trong cơ thể của Không Linh tu sĩ, niết lực đã chuyển hóa thành một loại linh lực. Linh lực này khác với linh lực của tu sĩ bước thứ nhất hấp thụ từ thiên địa, nó là do hương hỏa chuyển hóa thành niết lực, sau đó dung nhập vào ý chí, cải biến nguyên thần, môn đồ hương hỏa trở thành dân chúng, với một phương pháp đặc biệt sản sinh ra linh lực này.
 
Cũng có thể nói mỗi một Không Linh tu sĩ có thể so sánh với một thiên địa. Thân thể bọn họ chính là một thiên địa riêng biệt. Một đòn của Không Linh tu sĩ, cho dù là Không Linh Sơ Kỳ, Không Niết cũng không thể nào sánh được. Trong một chưởng thoạt nhìn rất đơn giản của Nam Chiếu Thượng Nhân này ẩn chứa một luồng linh lực của bản thân, một chưởng này hạ xuống, thiên địa ầm vang. Giờ phút này, trong mắt Vương Lâm, thân thể của Nam Chiếu Thượng Nhân này dường như biến mất. Hết thảy mọi thứ trước mắt, bao gồm cả Phong Giới Đại Trận, cùng tất cả những tu sĩ kia toàn bộ đều biến mất không còn. Dường như hắn bị kéo vào trong một thế giới ảo giác, một thiên địa mà hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ. Không có tinh không. Không có một thứ gì.
 
Bầu trời ở nơi này chỉ toàn một màu đen, mặt đất cũng là màu đen, từng trận khí hôi thối tràn ngập bốn phía. Hắn nhìn thấy vô số người toàn thân mặc áo đen đang khoanh chân ngồi trên mặt đất, liếc mắt nhìn, những người mặc áo đen này có vô số. Mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, một triệu, mười triệu, trăm triệu. Ở phía tận cùng của bầu trời, số lượng những người mặc áo đen này càng kinh người hơn. Những người này toàn bộ đều là dân chúng hương hỏa của Nam Chiếu Thượng Nhân. Nơi này chính là hương hỏa giới của Nam Chiếu Thượng Nhân.
 
Một đòn của Không Linh tu sĩ có thể hút người ta vào trong hương hỏa giới. Hương hỏa giới này đã dung hợp với linh thần của Không Linh tu sĩ. Nơi này chính là thiên địa sản sinh ra linh lực của Không Linh tu sĩ.
 
Vương Lâm biến sắc. Dù sao hắn đối với cao thủ bước thứ ba cũng không hiểu rõ lắm, nhất là cao thủ cảnh giới Không Linh lại càng hiểu được rất ít. Ngay cả Linh Động và Chu Cẩn đối với Không Linh cũng rất là mơ hồ. Chuyện này nếu bản thân không tự tu luyện tới trình độ như vậy, thì không ai có thể giảng giải được. Thậm chí trong lòng Vương Lâm trước đây dường như đối với những cao thủ Không Linh còn có chút khinh thường. Dù sao lúc ở giới ngoại hắn cũng đã gặp Lam Mộng Đạo Tôn, đã giao chiến với Chưởng Tôn, còn liên thủ với Đại Hoang. Nhưng lúc này, một chút khinh thường kia cũng tan thành mây khói. Vương Lâm hiểu rõ lúc này hắn đang ở trong hương hỏa giới của Nam Chiếu Thượng Nhân. Thiên địa tối đen này ầm vang, chỉ thấy bầu trời đen kịt này nhúc nhích, một bàn tay lớn ầm ầm xuất hiện.
 
Bàn tay này cũng toàn là một màu đen, mùi hôi thối tràn ngập ra. Trong tiếng nổ ầm ầm, chỉ thấy bàn tay khổng lồ do toàn bộ không trung bất ngờ hóa thành kia hướng về phía Vương Lâm trực tiếp giáng xuống một chưởng.
 
Mặt đất chấn động, còn có tiếng vù vù vang lên. Chỉ thấy vô số người mặc áo đen ở xung quanh Vương Lâm trong miệng phát ra từng trận tiếng thì thào. Bọn họ đang nói gì, Vương Lâm không nghe rõ, nhưng dưới những thanh âm này hắn cũng không khỏi dâng lên một sự xúc động. Tất cả những thứ này giống như là ảo giác, nửa thực nửa hư.
 
Chuyện có thật chính là giờ phút này trong tinh không, tu sĩ giới ngoại vẫn đang tồn tại, điên cuồng nhảy vào, còn tu sĩ Vân Hải từ đằng xa đang nhanh chóng bay tới.
 
Thân thể Vương Lâm không hề biến mất, mà đang lơ lửng ở nơi đó, nhưng sự sắc bén trong mắt đã tiêu tan, biến thành một vẻ trống rỗng. Ở phía trước hắn, con hỏa điểu màu đen kia đang tới gần. Bên trong con hỏa điểu, hữu chưởng của Nam Chiếu Thượng Nhân đang gào thét lao tới, phản chiếc lên ánh mắt trống rỗng của Vương Lâm. Bàn tay này càng lúc càng lớn, sắp sửa che khuất toàn bộ ánh mắt của Vương Lâm, đánh thẳng lên mi tâm hắn. Nói là nửa thực nửa hư, bởi vì toàn bộ chuyện này đối với Vương Lâm quá mức chân thực, hắn ở trong hương hỏa giới của Nam Chiếu Thượng Nhân cũng nhìn thấy bàn tay do toàn bộ không trung hóa thành đang ầm ầm đánh xuống. Toàn bộ chuyện này nói thì lâu, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.
 
Không thể né tránh, không thể lùi lại, bên tai vang lên tiếng rì rầm của vô số những người mặc áo đen, khiến cho Vương Lâm vô cùng xúc động, dường như muốn khoanh chân ngồi xuống nói rì rầm cùng với những người mặc áo đen này.
 
Sự xúc động càng ngày càng mãnh liệt, dường như sắp sửa lên tới đỉnh điểm, đè lên người Vương Lâm, khiến cho hai mắt hắn đỏ bừng, mặt nổi đầy gân xanh. Giờ phút này, bàn tay khổng lồ kia càng ngày càng tới gần, hình thành một uy áp vô biên giáng xuống thân thể Vương Lâm. Bàn tay này khiến cho tóc hắn bị thổi tung lên, trong tiếng ầm ầm, chỉ còn cách chưa tới một ngàn trượng.
 
- Ta là Cổ Thần, ta là Đạo cổ.
 
Vương Lâm ngẩng mạnh đầu, giơ tay phải lên vung về phía trước. Lập tức trên cánh tay phải của hắn, hộ tí của cổ Thần ầm ầm hiện ra. Trong lúc nguy cấp này, Vương Lâm không chút do dự lựa chọn hộ tí của cổ Thần.
 
Trong tiếng ầm ầm, một cổ Thần khổng lồ bất ngờ xuất hiện ở phía trước Vương Lâm, ôm lấy hắn, lấy lưng che chở cho Vương Lâm. Bàn tay khổng lồ kia giáng xuống, trực tiếp đánh lên tấm lưng khổng lồ của cổ Thần.
 
Tiếng ầm ầm vang lên kinh thiên, bày tay đen kịt kia đã hoàn toàn đánh xuống, cổ Thần đang ôm lấy Vương Lâm toàn thân chấn động, lưng lập tức vỡ tan, không có máu thịt bay ra, nhưng Cổ Thần này cũng lập tức không ngừng trùng xuống, dường như ngay cả hắn cũng không thể chống cự được.
 
- Sao ta có thể cúng bái ngươi?
 
Vương Lâm dữ tợn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng. Trong tiếng gào của hắn, cổ Thần đang ôm lấy hắn xoay mạnh người, tay phải nắm lại, hướng về phía sau tung một quyền.
 
Tiếng nổ lại vang lên, một quyền kia của cổ Thần trực tiếp va chạm với bàn tay đen kịt. Thiên địa chấn động, một lực tấn công rất lớn quét ngang ra. Dưới một quyền này, bàn tay kia bị đánh văng ra vạn trượng.
 
Cổ Thần dường như truyền ra một tiếng than nhẹ, chậm rãi tiêu tan, hóa thành một cái hộ tí, lại xuất hiện trên tay phải của Vương Lâm. Trong tiếng rắc rắc, nó lại có thêm một vài vết nứt.
 
Cùng lúc đó, ngay khi bàn tay kia bị một quyền của cổ Thần đánh văng đi vạn trượng, Vương Lâm lập tức xông ra, tay phải cũng nắm lại, mạnh mẽ tung một quyền về phía trước. Đầu của Đạo cổ hiện ra, nhanh chóng dung nhập vào trong một quyền này, tạo nên một cơn cuồng phong kinh thiên động địa.
 
- Phá cho ta.
 
Thừa dịp bàn tay bị đánh văng đi, thân thể Vương Lâm dường như cũng dung nhập vào trong một quyền này, còn có hư hỏa thiêu đốt, giống như một đạo lưu tinh lao thẳng lên trời, một lần nữa va chạm với bàn tay kia.
 
Tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa, bàn tay đen kịt kia trong lúc chấn động, vỡ thành từng mảnh, khiến cho thân thể Vương Lâm từ trong lòng bàn tay ầm ầm tàn phá lao ra.
 
Trong tinh không, hai mắt trống rỗng của Vương Lâm lập tức liền có thần thái, dường như đã tỉnh lại. Thực tế sự mê man của hắn cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, lúc này vừa khôi phục, Vương Lâm sắc mặt tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể vội vàng lui về phía sau.
 
Tay phải của Nam Chiếu Thượng Nhân ở trong con hỏa điểu phía trước chấn động. Ngay khi tới gần Vương Lâm chưa tới ba trượng, lòng bàn tay hắn chảy máu, dường như bị thương một cách vô hình. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể dường như có một luồng đại lực đánh vào, không thể tiếp tục truy kích, mà đạp đạp chân lui về phía sau mấy bước, trực tiếp đi ra khỏi cơ thể của con hỏa điểu màu đen kia.
 
- Thân thể hùng mạnh lắm.
 
Nam Chiếu Thượng Nhân kia thần sắc âm trầm. Hắn hiểu được vì sao Vương Lâm lại được xếp là người đầu tiên phải giết trên Thái cổ Tinh Thần Bảng.
 
Hắn mặc dù vẫn chưa tới bước thứ ba, nhưng có thể ở dưới một chưởng của ta phản kích bỏ chạy. Nếu người này đạt tới bước thứ ba, sẽ cực kỳ kinh khủng. Người này tuyệt đối không thể để sống sót.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất