Tiên Nghịch

Chương 1443: Bổn vương nghỉ thôi

Lôi bổn nguyên của Vương Lâm mặc dù đã đại thành, nhưng vẫn còn một chút không viên mãn. Nhưng giờ phút này, theo dòng máu mới do xương tủy sinh ra trong cơ thể, một chút không viên mãn này trực tiếp tiêu tan. Dưới sức mạnh của dòng máu mới này, lôi đình này bất ngờ biến thành tiên lôi.
 
Là tiên lôi thật sự.
 
Ngọn lửa kim sắc trong mắt trái của hắn vốn vẫn chỉ là trạng thái hư hỏa, khoảng cách tới đạo hỏa vẫn còn rất lớn, càng chưa nói tới viên mãn. Nhưng lúc này, dưới sự lưu chuyển toàn thân của dòng máu do tủy sống sinh ra, cũng đột nhiên hóa thành một ngọn tiên hỏa ở một cấp độ siêu việt hơn hết thảy.
 
Là tiên hỏa thật sự.
 
Chỉ cần tiên hỏa cùng với tiên lôi này cũng đủ để Vương Lâm giết chết tất cả những tu sĩ Không Niết Sơ Kỳ. Cho dù là tu sĩ Không Niết Trung Kỳ, dưới lôi tiên cùng với lôi hỏa này cũng không thể cầm cự được lâu, cuối cùng cũng phải hoảng sợ mà chết. Cho dù là cao thủ Không Niết Hậu Kỳ, nếu nhìn thấy tiên hỏa và tiên lôi chân chính này cũng sẽ phải chấn động tâm thần, điên cuồng bỏ chạy.
 
Theo dòng máu mới từ tủy sống sinh ra lưu chuyển trong cơ thể, ba đạo bổn nguyên còn lại trong cơ thể Vương Lâm sinh tử, nhân quả, chân giả chậm rãi có sự thay đối, tiến dần tới viên mãn. Chỉ cần một cơ hội nữa là có thể nhờ vào tiên huyết mạch này mà đắc đạo.
 
Sự xuất hiện của người điên này đối với Vương Lâm mà nói là một cơ may có thể so sánh với việc có được truyền thừa của Cổ Thần trong vùng đất của Cổ Thần năm đó, đủ đề thay đổi cuộc sống của hắn.
 
Hơn nữa cơ may này hiện giờ mới chỉ bắt đầu, vẫn chưa kết thúc.
 
Tâm thần Vương Lâm rất sáng suốt, nhưng giờ phút này cũng không thể cử động một chút nào, hắn chỉ yên lặng cảm nhận tất cả mọi thứ diễn ra trong cơ thể. Cái cảm giác hoàn toàn khác trước này khiến cho trong lòng hắn nổi lên một sự suy đoán.
 
Nhất là dòng máu mới của hắn từ trong tủy sống tạo ra ẩn chứa một khí tức mạnh nhất thiên địa. Khí tức này, chính là tiên khí. Thậm chí theo sự lưu chuyển của dòng máu này, nguyên thần của hắn cũng biến hóa điên cuồng.
 
Điều Vương Lâm không hiểu chính là ngay cả Tứ Đại Tiên Giới năm đó, bao gồm cả Tứ Đại Tiên Đế, bọn họ mặc dù được gọi là tiên nhân, nhưng thực tế nếu so với hắn cũng chỉ như là những phàm nhân.
 
Huyết mạch bên trong cơ thể Vương Lâm đã đạt tới một mức độ kinh thiên động địa.
 
Nhưng thân thể hắn lại cực kỳ đặc biệt, có thể nói là tự cổ chí kim chưa bao giờ xuất hiện. Thân thể hắn là Cổ Thần, là truyền thừa của Đạo Cổ, nhưng huyết mạch của hắn nhờ sự điên cuồng của người điên kia đã có được huyết mạch của tiên.
 
Chuyện này thật quá hiếm thấy.
 
Hai loại sức mạnh hoàn toàn bài xích lẫn nhau, trong khi đang không ngừng tấn công, mặc dù Đạo Cổ lực đã bị áp chế, nhưng tiên huyết mạch này cũng không thể hủy diệt nó. Vì thế, thân thể Vương Lâm vẫn chưa hoàn chỉnh.
 
Trong lúc thân thể vẫn chưa hoàn chỉnh, nửa thân dưới của hắn nhanh chóng biến hóa giữa trạng thái hồi phục và tan vỡ, nguyên thần của hắn cũng bị kẹt trong trạng thái này.
 
Hiện tượng này nếu cứ tiếp tục duy trì, thì sẽ khiến cho Vương Lâm trở thành một cái thây sống, nếu được người khác luyện hóa, có thể trở thành một vật chí bảo.
 
Bảo vật này, cả tiên và cổ đều có thể sử dụng.
 
Lúc này, hắn phải lựa chọn, chọn truyền thừa của Đạo cổ, bỏ qua tạo hóa kinh thiên này, hay lựa chọn tạo hóa này, bỏ qua truyền thừa của Cổ Thần đã theo hắn mấy ngàn năm qua.
 
Một sự lựa chọn rất khó khăn. Nhưng ngay cả Vương Lâm muốn lựa chọn, thì hắn cũng không thể làm được. Nguyên thần của hắn không thể cử động, ở một mức độ nào đó đã tách ra khỏi thân thể.
 
- Con bà nó, bổn vương mệt chết mất.
 
Ngay lúc này, người điên kia vừa mất rất nhiều máu đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại, trên mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, nhưng dường như mang theo một vẻ hưng phấn nhìn về phía Vương Lâm.
 
Sau cái nhìn này, vẻ hưng phấn trên mặt người điên kia lập tức biến mất, chỉ còn lại lửa giận khôn cùng.
 
- Ngươi ngươi! Không ngờ ngươi vẫn chưa hồi phục! Lão tử đã mất bao nhiêu máu, những giọt máu đó có thể đổi lấy bao nhiêu thứ, nhiều máu như vậy mà! Máu này có thể khiến cho tiểu nữ của Thất Thải đi theo bổn vương đó. Ôi, máu này, nếu để cho ca ca ta biết được chắc chắn sẽ nổi giận!
 
Người điên này nhảy lên, xông về phía trước túm lấy vai Vương Lâm, điên cuồng lay thân thể hắn.
 
- Ngươi trả máu lại cho ta! Ngươi lấy máu của bổn vương mà còn không khôi phục, ngươi cố tình có phải không. Tiểu Hồng, đem người này đi. Chém.
 
Người điên kia rống lên giận dữ, nhưng vẫn còn chưa hết giận, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trực tiếp mở miệng ra cắn lên vai Vương Lâm, trong miệng còn phát ra một tiếng gầm nhẹ, giống như là một con chó điên.
 
- Bổn vương cắn chết ngươi, cắn chết ngươi.
 
Lăn qua lăn lại hồi lâu, người điên này thở hồng hộc, hai mắt lại đỏ bừng lên, trở nên cực kỳ dữ tợn. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, nghiến răng nghiến lợi, túm lấy vai Vương Lâm, che miệng cuống quýt rên lên.
 
- Ta hận nhất là tu sĩ của Cổ Quốc, thân thể những người này rất cứng cỏi, làm cho răng của bổn vương đau muốn chết! Tiểu Hồng, mau tới Hình gia mang thứ gì đó tới đây, bổn vương quên mất rồi, ngươi hãy mau mang tới đây, nếu bọn họ không chịu đưa, ta sẽ bảo ca ca ta ngày mai tới cướp.
 
Người này trong lúc rên la chạy sang một bên, sau khi nói không ngớt, lại bình thường trở lại một chút, xoay người nhìn chằm chằm Vương Lâm, dần dần lại có dấu hiệu nổi giận.
 
- Ta không tin! Ngươi hãy chờ đó, đợi ta nghĩ đã.
 
Đôi mắt đỏ bừng của người này lóe lên. Một lát sau, vẫn không nghĩ ra được cách nào, hắn không khỏi càng xúc động hơn, hướng về Vương Lâm gầm nhẹ.
 
Sự tức giận của người điên kia người thường không thể hiểu được. Hắn càng không nghĩ ra cách, lại càng phẫn nộ. Sự tức giận này càng ngày càng lớn, hắn giơ tay phải lên trực tiếp đặt lên tay trái, hung hãng túm một cái. Cánh tay trái của hắn đột nhiên đứt khỏi thân thể, không hề có máu tươi, vết thương cực kỳ sạch sẽ.
 
Cầm cánh tay trái của mình, người điên này cũng không nhìn tới, mà chỉ nhìn chằm chằm Vương Lâm, trong lúc gầm nhẹ nói ra một vài câu mà ngay cả hắn cũng không nghe rõ.
 
Tay phải của hắn vung lên, lập tức cánh tay trái của hắn bị đập xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm. Người điên này vung tay phải càng lúc càng nhanh, tiếng nổ kia càng ngày càng lớn. Cuối cùng, người điên này nhảy dựng lên, hướng về phía thi thể Vương Lâm mở miệng chửi mắng.
 
Hắn mắng một mạch mấy ngày liền.
 
Cho đến khi miệng đắng lưỡi khô, lúc này người điên kia mới thở hổn hển dừng lại, đem cánh tay trái ấn lại lên người. Một trận kim quang lóe lên, chỉ thấy ở miệng vết thương xuất hiện một ấn ký hình tròn. Ấn ký này tràn ngập một khí tức hỗn tạp, cực kỳ phức tạp, nếu người khác nhìn vào sẽ trở nên mê muội.
 
Trên ấn ký này còn lộ ra một cảm giác dường như tồn tại từ thuở thiên địa sơ khai, vô cùng quỷ dị thần bí.
 
Nhìn ấn ký ở trên miệng vết thương, người điên này đột nhiên sửng sốt, nhưng rất nhanh trong mắt hắn liền lóe lên hào quang sáng ngời.
 
- Ha ha. Có rồi.
 
Người này liếm mép, hưng phấn chạy đến bên cạnh Vương Lâm. Trong mắt hắn, thi thể này chính là một món đồ chơi, khiến cho hắn có thể tìm được niềm vui ở chổ nhàm chán này.
 
Nhưng nếu một người đối với một món đồ chơi lại điên cuồng như vậy, thì sẽ trở nên cực kỳ kinh khủng.
 
- Sao bổn vương lại quên mất tam ấn của tổ tiên nhỉ. Ha ha, tam ấn của tổ tiên, không sai, chính là nó.
 
Trong cơn hưng phấn, người điên này cảm thấy máu toàn thân sôi trào, nhìn Vương Lâm cười khúc khích. Nhưng trong lúc hắn cười, ánh mắt cũng hiện lên một vẻ mê man.
 
- Hình như có một chút không ổn. Tam ấn của tổ tiên này hình như ta nhớ rõ ca ca ta đã từng nói, cho dù có chết cũng quyết không thể truyền cho bất cứ người nào không phải người của Tiên Tộc ta.
 
Hình như hắn còn bắt ta thề. Máu tươi thì có thể cho người ta một ít, nhưng tam ấn của tiên tổ ngoài chúng ta ra, không thể truyền cho ai sao?
 
Người điên này do dự một chút, cúi đầu nhìn Vương Lâm.
 
- Hình như không phải như vậy. Hình như ca ca ta nói tam ấn của tiên tổ này người nào cũng có thể truyền thụ cho được. Trời ơi, rốt cuộc là như thế nào đây?
 
Người điên này cau mày, giơ tay phải lên không ngừng gõ lên đầu, càng ngày càng mờ mịt.
 
- Lời của ca ca ta, bổn vương phải nghe. Hình như là có thể truyền thụ, không sai, đúng là như vậy, có thể truyền thụ.
 
Người này thần sắc ngưng trọng, gật đầu.
 
- Không sai. Ngay cả Tiểu Hồng cũng nói trí nhớ của ta rất tốt, sẽ không sai đâu.
 
Người điên này trong lúc tự nói, trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn. Hắn liếm môi, giơ hai tay lên nhanh chóng bấm quyết, đột nhiên cả tu chân tinh này ầm ầm chấn động. Nhất là thân thể hắn lại càng run lên kịch liệt.
 
Mơ hồ trên mi tâm của hắn đột nhiên xuất hiện ấn ký hình tròn vừa rồi đã hiện lên ở miệng vết thương trên cánh tay trái của hắn.
 
Thiên địa sơ khai, tổ tiên giáng trần, tam ấn biến đổi thế giới, trở thành biểu tượng của Tiên Tộc ta. Một ấn thay đổi trời. Hai ấn thay đổi đạo. Ba ấn thay đổi. đổi cái gì nhi? Tiểu Hồng, ba ấn thay đổi cái gì vậy?
 
Người điên này sửng sốt, sau khi trừng mắt nhìn lại lắc đầu.
 
- Quên rồi. Con bà nó, trí nhớ của bổn vương thật sự là rất tốt, nhất định sẽ nhớ được.
 
Hắn trong lúc nói thầm vỗ lên mi tâm, lập tức tiếng ầm ầm vang lên. Chỉ thấy có một luồng đại lực cực kỳ mạnh mẽ không cách nào hình dung được đột nhiên xông ra khỏi tu chân tinh này, tràn ngập cả thế giới trong cơ thể U Minh Thú.
 
Rống lên một tiếng, người điên này đưa tay phải túm một cái, hình như đem ấn ký trên mi tâm của mình trực tiếp lôi ra, đặt lên trên những tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm Vương Lâm.
 
- Tam ấn của tổ tiên biến thành thân thể bất diệt của Tiên Tộc.
 
Ngay khi tay phải của người điên này hạ xuống, từ trong cơ thể Vương Lâm, trực tiếp bộc phát ra một sức mạnh kinh thiên. Sức mạnh này từ trong cơ thể mạnh mẽ nhập vào mi tâm hắn, va chạm với tay phải của người điên này.
 
Trong tiếng ầm vang, người điên này phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trực tiếp bị bắn tung ra, rơi xuống ở đằng xa. Trong lúc hạ xuống, ánh mắt hắn lộ ra vẻ mê man, thì thào lẩm bẩm:
 
- Hình như ta nhớ là. là không thể truyền thụ. Nhất là không thể truyền thụ cho ba bộ tộc của Cổ Quốc, nếu như vậy sẽ gây nên phiền toái rất lớn.
 
Ôi, bổn vương đang lo gì vậy. Vừa rồi bổn vương rõ ràng là không có truyền thụ, không phải là truyền thụ. Trí nhớ của bổn vương tốt lắm, nhớ là không truyền thụ mà.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, hai tròng mắt hắn lại lộn ngược lên, sau khi ngã xuống, trực tiếp ngất đi.
 
Thân thể Vương Lâm run lên, mí mắt hắn nhanh chóng động đậy. Tâm thần hắn đang gào thét, tất cả những hành động của người điên này hắn đều cảm nhận được. Ngay khi ấn ký của đối phương hạ xuống, hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh Cổ Thần và Đạo Cổ trong cơ thể mình đang bị áp chế, giống như là nổi giận trực tiếp ầm ầm bộc phát ra.
 
- Người đúng là tên điên.
 
Vương Lâm mở mạnh hai mắt.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất