Tiên Nghịch

Chương 1636: Quân Hỏa như gia

Năm quầng sáng quanh Ngũ Hành tinh lần lượt thay đổi, giờ phút này đã trở thành một vùng mơ hồ, rất khó có thể nhìn rõ bên trong, chỉ có thể nhìn thấy đám ánh sáng Ngũ Hành đang vặn vẹo, tạo thành tầng tầng sóng gợn lan về bốn phía.
 
Vương Lâm ở sâu trong quầng sáng như ngọc này, thần sắc như thường, không chút biến hóa. Trên lòng bàn tay phải của hắn lúc này đang có một nhúm đất nhúc nhích. Đám đất cát này không ngừng thay đổi hình dạng, biến ảo tổ hợp đủ loại, cố gắng dãy dụa thoát khỏi bàn tay Vương Lâm nhưng cuối cùng khi bị hắn nắm chặt một cái liền tan nát.
 
Đám đất cát này vỡ tung, không thể ngưng tụ lại nữa, tiêu tán trong lòng bàn tay Vương Lâm.
 
Đám đất cát này chính là thổ trong Ngũ Hành biến thành, cũng đã mơ hồ trở thành thổ bổn nguyên. Lúc này sau khi nó bị Vương Lâm thu lấy, trong không gian trữ vật của Vương Lâm lúc này đã tồn tại hai nhúm đất.
 
Một nhúm khác chính là thứ hắn lấy được từ Thiên Vận Tử.
 
-Không hổ là người tới từ Tiên Cương đại lục, trận pháp này quả là đáng tiếng, lại có thể ngưng tụ Ngũ Hành chi linh ở đây, dung nhập vào trong trận. Nếu cứ để thêm vài vạn năm nữa nói không chừng những thứ này có thể tạo thành thổ linh thể bước thứ ba.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên nhìn về Ngũ Hành đại trận lại càng có vẻ nóng bỏng hơn.
 
Đối với trận pháp này, trong lòng Vương Lâm ngày càng hứng thú.
 
-Ngũ hành bổn nguyên ta đã có hỏa bổn nguyên, nếu có được toàn bộ bốn loại bổn nguyên còn lại thì tu vi ta sẽ tăng mạnh. Mà không biết một khi Ngũ Hành quy nhất liệu có thể sản sinh ra bổn nguyên mới hay không?
 
Khóe miệng Vương Lâm mỉm cười. Hắn nhìn quầng sáng Ngũ Hành bốn phía, vẻ tươi cười càng đậm.
 
Đối với địch nhân, nhất là không phải người của động phủ giới, lòng lại có dã tâm thì Vương Lâm chưa bao giờ nói tới đạo nghĩa. Thực lực là tất cả. Nếu đối phương đã để cho Vương Lâm có cơ hội thì hắn hiển nhiên sẽ không bỏ qua. Nói cách khác thì đám người này đối với Vương Lâm chính là một đám cường đạo. Đối với cường đạo, Vương Lâm lại càng muốn cường đạo hơn cả chúng.
 
Thu lấy thổ linh, thân thể Vương Lâm lại tiến về phía trước. Trong nháy mắt khi hắn tiến bước, trước mặt Vương Lâm bất ngờ hiện ra một thế giới của ngọn lửa.
 
Biển lửa hiện ra tràn ngập trong thiên địa. Dưới mắt Vương Lâm, trời màu đỏ, đất cũng màu đỏ. Màu đỏ này chính là màu sắc của ngọn lửa. Bầu trời bị ngọn lửa thiêu đốt, mặt đất cũng cháy bừng bừng. Ánh mắt ở nơi này bị vặn vẹo đi, tạo thành sóng gợn quay về. Nhiệt độ ở nơi này cao kinh khủng.
 
Dưới nhiệt độ thế này, nơi này không có chút dấu hiệu nào của tính mạng, chỉ có lửa tồn tại.
 
Ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, phát ra những tiếng tí tách, truyền vào tai Vương Lâm nhưng lại không hề tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với hắn. Trong thế giới lửa của Ngũ Hành này, Vương Lâm ngược lại lại càng thoải mái hơn bên ngoài.
 
Trong Ngũ Hành tinh, tại tầng cao của ngọn tháp, đám người lão già mặc áo đen lúc này vất vả lắm mới đè nén được nỗi khiếp sợ trong lòng, mang theo vẻ ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn nhìn vào thân ảnh Vương Lâm đang bị ngọn lửa bao phủ.
 
-Ngũ hành hỏa linh cho dù không khác lắm so với thổ linh nhưng bản thân ngọn lửa có thể đốt cháy cả nguyên thần và thân thể tu sĩ. Vương Lâm này cho dù có lấy được thổ linh nhưng trong Ngũ Hành hỏa hoành trận này tuyệt đối sẽ không dễ dàng đâu.
 
Lão già mặc áo đen hiển nhiên là không biết trong số bổn nguyên của Vương Lâm có hỏa bổn nguyên, giờ phút này thì thào, giống như nói với ba người bên cạnh, nhưng cũng giống như là tự nhủ vậy.
 
Trên thực tế cũng không thể trách tin tức của bọn họ bế tắc. Người Ngũ Hành tinh bọn họ không ra ngoài dễ dàng, ngay cả những chuyện đại khái có liên quan tới tu vi và thân phận của Vương Lâm cũng đều là từ đám tu sĩ giới ngoại vô ý lạc tới đây truyền đến mà thôi.
 
Mà những tin tức này cũng không phải là toàn diện, tuy sau đó có phái ra vài người điều tra, có biết thêm chút ít nhưng chuyện bổn nguyên của Vương Lâm thì bọn họ lại không biết.
 
-Không sai, thổ linh tương đối ôn hòa không hung mãnh bằng hỏa trận. Người này ở trong hỏa trận ta tin chắc hắn sẽ bị thương.
 
Ánh mắt nữ tử trung niên lộ vẻ độc ác. Nàng hận Tư Đồ Nam lại càng hận tất cả những người quen biết với hắn.
 
Hai người còn lại lúc này trầm mặc nhìn về phía Vương Lâm ánh mắt thể hiện sự kiêng kỵ thật sâu. Hai người bọn hắn có cảm giác khác, lúc này không dám mở miệng phán bừa nữa.
 
Trong Ngũ Hành hỏa trận, ngọn lửa bùng lên ngập trời. Trong tích tắc khi Vương Lâm bước vào, biển lửa giống như truyền ra tiếng gầm thét. Biển lửa nọ ầm ầm cuộn sóng, tạo ra những cơn sóng ngập trời giống như biển thật, từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Trong phút chốc chúng từ bốn phía áp sát Vương Lâm, bất ngờ trong biển lửa hóa ra bốn con hỏa kỳ lân. Bốn con Kỳ Lân thú này cao tới mấy trăm trượng, toàn thân do hỏa diễm tạo thành, tỏa ra sóng nhiệt cực cao, ở dưới chân chúng cũng phát ra những hỏa cầu.
 
Chín con Kỳ Lân này thần sắc dữ tợn gầm thét lao thẳng tới Vương Lâm, theo chín hướng phóng tới. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này khá kinh người. Nhất là phía sau chín con Kỳ Lân còn có biển lửa ngập trời cuồn cuộn cuốn theo, trông lại càng oai hùng hơn.
 
Tất cả tu sĩ trên Ngũ Hành tinh nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt đều lộ vẻ tàn nhẫn. Ngoài tấm gương trên tầng tháp của đám người lão già mặc áo đen bên ngoài bầu trời của tháp cao lúc này cũng có một dòng xoáy lên, bên trong đó không ngờ chiếu ra hình ảnh của Vương Lâm ở trong Ngũ Hành hỏa trận.
 
Giờ phút này nói hắn được vạn người để ý cũng chẳng khoa trương chút nào. Dòng xoáy khổng lồ này hiện giờ dù tu sĩ Quy Nhất tông từ cao tới thấp đều đang ngẩng đầu nhìn tới.
 
-Ta muốn xem hắn chống cự thế nào đây. Lần này hắn nhất định bị thương.
 
Lão già mặc áo đen nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào mặt gương, độc ác mở miệng.
 
Nhưng vào lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến. Trong tích tắc khi sắc mặt hắn biến đổi, nữ tử trung niên bên cạnh cũng thét lên một tiếng chói tai.
 
-Chuyện này không thể nào hắn.hắn.
 
Ngay sau đó ở bên ngoài tháp cao, tất cả tu sĩ Quy Nhất tông đang nhìn vào dòng xoáy trên bầu trời đồng loạt truyền ra những tiếng kêu đầy rung động.
 
Trong Ngũ Hành hỏa trận, thần sắc Vương Lâm lạnh lùng nhìn chín con hỏa Kỳ Lân đang lao tới. Trong nháy mắt khi chúng tới cách Vương Lâm chỉ còn mười trượng liền đồng loạt dừng lại, trong ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Nhưng ngay sau đó mấy cái đầu to của chúng không ngờ đều áp xuống mặt đất, phát ra những tiếng rên rỉ.
 
Bộ dáng của chúng lúc này đã không còn phải là Kỳ Lân mà trông giống như con mèo con phủ phục xuống, vẻ mặt lộ rõ sự vui mừng, giống như gặp được chủ nhân vậy.
 
Ngay cả ngọn lửa phía sau Vương Lâm giờ phút này cũng gào thét nhảy nhót quanh người hắn. Cả biển lửa cuồn cuộn thiên địa trong Ngũ Hành hỏa trận lúc này khi bị Vương Lâm vung tay phải lên một cái, nhấn xuống, lập tức vang lên tiếng chấn động kinh thiên.
 
Trong tiếng động ầm vang này, tất cả ngọn lửa trong thế giới này điên cuồng ngưng tụ lại. Trong phút chốc, thế giới này ngoài Vương Lâm và chín con Kỳ Lân ra thì tất cả ngọn lửa đều ngưng tụ trước người hắn hóa thành một người khổng lồ bằng hỏa diễm lớn tới mấy ngàn trượng.
 
Người khổng lồ này mặc một bộ giáp lửa, phía sau còn có áo choàng như biển lửa thân thể khổng lồ tỏa ra cảm giác cường tráng. Thân thể hắn hoàn toàn do ngọn lửa bừng bừng tạo thành, ngay cả cái đầu cũng là lửa.
 
Người khổng lồ lửa này sau khi xuất hiện liền lập tức quỳ gối trước mặt Vương Lâm, hai tay đặt trước ngực, trên khuôn mặt lúc này hiện lên vẻ sùng kính cuồng nhiệt.
 
-Chuyện này rốt cục là thế nào.Ngũ Hành hỏa linh.Ngũ Hành hỏa linh không ngờ lại quỳ lạy hắn.
 
Lão già mặc áo đen trong tháp cao lúc này sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác nhìn tất cả, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
 
Cả nữ tử trung niên kia sắc mặt cũng tái mét. Nàng mở to miệng nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm trong tấm gương đã không còn dấu được sự sợ hãi nồng đậm.
 
Không chỉ có bọn hắn hai người còn lại cũng thừ người ra. Giờ phút này tất cả tu sĩ Quy Nhất tông bên ngoài tháp đều đứng lặng ở đó, nhìn hình ảnh trong dòng xoáy trên bầu trời, hoàn toàn rơi vào yên lặng.
 
Nếu nói Vương Lâm lúc trước thu thổ linh chỉ khiến bọn họ khiếp sợ thì lúc này khi nhìn thấy tận mắt hỏa linh không ngờ quỳ lạy Vương Lâm mà từ đầu tới cuối hắn trong hỏa trận không mở miệng nói câu nào, không thi triển bất cứ thần thông nào. Hắn chỉ đứng đó, giống như là một bậc quân vương đi trở lại đất nước mình, có thể dùng một ánh mắt mà khiến tất cả con dân phải quỳ lạy.
 
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của bọn họ, khiến cho trong lòng bọn họ dâng lên sự sợ hãi và bất an mãnh liệt.
 
Nạp Đa và nam tử trung niên kia ngồi trên tầng thứ mười trầm mặc. Mí mắt Nạp Đa giật giật, thần sắc cực kỳ âm trầm. Hai người nhìn nhau, đều nhận ra vẻ cực kỳ kiêng kỵ trong mắt đối phương.
 
Người khác có thể không nhìn ra mánh khóe nhưng hai người lại có thể.
 
-Hỏa bổn nguyên.
 
Nạp Đa chậm rãi mở miệng.
 
-Hơn nữa đã đạt tới trạng thái cực điểm, trở thành hỏa bổn nguyên đứng đầu vạn hỏa. Nếu không như vậy thì Ngũ Hành hỏa linh đã ngưng tụ thành hình người kia quả quyết sẽ không bái lạy hắn lại càng không có vẻ sùng kính tới mức này.
 
-Ngũ Hành tinh không vây nổi hắn.
 
-Nhưng giờ phút này hắn căn bản sẽ không chủ động đi ra. Ta thấy ý định của hắn là muốn lấy toàn bộ trận linh của Ngũ Hành tinh.
 
Ánh mắt Nạp Đa lộ hàn quang.
 
-Hẳn là phải dẫn hắn ra, nếu không tam trận còn lại chúng ta không chịu nổi tổn thất đâu.
 
Nam tử trung niên hít sâu một hơi, đứng dậy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời bên ngoài tháp.
 
-Thỉnh tiên tổ chiến giáp.
 
Nam tử trung niên này gầm nhẹ. Lập tức từ tầng thứ mười của ngọn tháp lập tức lóe lên lam quang, ngưng tụ bên ngoài thân thể của nam tử trung niên. Trong thời gian ngắn, một bộ áo giáp màu xanh nước biển, lan ra từng luồng sóng nước xuất hiện trên thân thể nam tử trung niên này.
 
-Trận tiếp theo là Ngũ Hành thủy trận. Ta sẽ thử xem có thể bức hắn ra khỏi trận pháp, trực tiếp tiến vào cửu chuyển hay không.
 
Nam tử trung niên nọ giơ tay phải lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trong tay hắn xuất hiện một vùng sóng nước, hóa thành một thanh trường thương rất lớn bị hắn nắm chặt trong tay.
 
-Ngươi giúp ta áp trận, ta đi trước.
 
Nam tử trung niên cầm lấy trường thương, thân thể nhoáng lên liền hóa thành một đám hơi nước tiêu tán trong tầng thứ mười này.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất