Tiên Nghịch

Chương 1658: Ba trăm tàn giới

Trong nháy mắt khi thân ảnh Vương Lâm biến mất, hắc khí bên ngoài đại đỉnh này đột nhiên cuộn lên giống như một con hắc long gầm thét bốn xung quanh đại đỉnh.
 
Những luồng sóng gợn màu đen từ trong đại đỉnh này khuếch tán ra, lan khắp bốn phía. Thiên địa ở nơi này đều bị vặn vẹo, giống như xuất hiện vô số lần trùng điệp vậy.
 
Đại đỉnh bị hắc khí lượn lờ, ở vị trí mặt trước từ từ xuất hiện một khuôn mặt. Khuôn mặt này rất lớn, chiếm gần một nửa mặt trước của đại đỉnh.
 
Tuy khuôn mặt này mơ hồ nhưng từ xa nhìn lại có thể nhận ra đây là khuôn mặt của Vương Lâm.
 
Đại đỉnh này là trung tâm của động phủ, cực kỳ huyền diệu. Hễ là người tiến vào trong đó đều có thể huyễn hóa ra tướng mạo trên đỉnh, giống như phong ấn thần hồn.
 
Trong tích tắc khi tiến vào trong đỉnh, trước mặt Vương Lâm là một vùng thiên địa hôn ám. Nơi này mênh mông, nhìn như không có đầu có cuối nhưng lại luôn có cảm giác là chỉ cần một bước là có thể vượt qua.
 
Trong cả thiên địa này chỉ có một vật, đó là một đóa hoa lớn màu vàng. Hoa này lấy đất làm gốc, lấy trời làm cành lá, giờ phút này đang nở rộ, tràn ngập càn khôn.
 
Đóa hoa này rất đơn giản, chỉ có năm cánh hoa, nở rộ mà không hề tỏa hương. Nhưng nếu nhìn kỹ đóa hoa này thì trong nháy mắt sẽ có ảo giác giống như đóa hoa này không hề tồn tại.
 
Trên đóa hoa khổng lồ này vào lúc này đang có một chút sương nhỏ li ti. Số lượng sương này đúng ba trăm giọt!
 
Ba trăm giọt sương tỏa ra vẻ trong suốt trên đóa hóa, từ xa nhìn lại trông như mộng ảo.
 
Vương Lâm đứng giữa không trung. Phía trước hắn chính là đóa hoa nọ. Nhìn đóa hoa này, thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Hồn thứ ba trong cơ thể hắn tuy không hoàn toàn dung hợp nhưng cũng biết được một chút ký ức trong đó, hiểu được những điều liên quan tới nơi trung tâm của động phủ này.
 
-Nơi này chính là ba trăm tàn giới rồi.
 
Vương Lâm thì thào.
 
Trong trí nhớ hồn thứ ba của Thất Thải Tiên Tôn, tại trung tâm của động phủ này vốn là nơi Thất Thải Tiên Tôn bế quan, năm đó đã sắp đặt, một khi phong tỏa nơi này thì lực phòng hộ sẽ tự động mở ra, ngăn cản tất cả người ngoài bước vào.
 
Chẳng qua bởi vì Thất Thải Tiên Tôn đã tử vong, hơn nữa Liên Đạo Phi bước vào nơi này, rất nhiều đệ tử của Thất Đạo Tông và tiên phi phản bội khiến cho lực lượng phòng hộ ở nơi này giảm đi không ít, cũng xuất hiện một chút biến hóa.
 
Trong lòng Vương Lâm e dè cũng là vì những biến hóa không hợp lý với ký ức của hồn thứ ba. Lúc này sau khi nhìn thấy đóa hoa màu vàng này, nhìn thấy ba trăm giọt sương trên cánh hoa thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
 
-Xem ra đóa hoa này vẫn giống như trong ký ức của hồn thứ ba, còn chưa xuất hiện biến hóa.
 
Ba trăm tàn nguyên giới Vương Lâm cũng mới biết được lần đầu tiên nhờ đoạt được hồn thứ ba. Năm đó Thất Thải Tiên Tôn sáng tạo ra động phủ giới đã từng thất bại ba trăm lần!
 
Ba trăm lần này dù thất bại nhưng cũng sáng tạo ra thế giới. Chẳng qua bên trong thế giới đó không hoàn chỉnh, thiếu rất nhiều vật chất. Do vậy Thất Thải Tiên Tôn không lựa chọn sử dụng. Cho đến khi hắn sáng tạo lần thứ ba trăm linh một thì được động phủ giới ngày hôm nay.
 
Ba trăm lần thất bại đó Thất Thải Tiên Tôn cũng không muốn vất đi mà luyện hóa chúng để chúng trở thành lực lượng phòng hộ cho chỗ bế quan của mình, diễn biến thành ba trăm giọt sương này! Thậm chí trong giới nội, nếu như Thất Thải Tiên Tôn chưa chết, tọa trấn trong đại đỉnh, thần thức tản vào ba trăm giới này có thể thay đổi một số pháp tắc trong giới nội.
 
Mỗi một giọt sương đều là một thế giới!
 
-Nếu ba trăm tàn giới trên đóa hoa này đều còn thì kế hoạch của ta có thể cải biến một chút, không có chút dấu hiệu tồn tại của sinh linh. Vương Lâm tản thần thức ra, dần dần bao phủ vùng tinh không này.
 
Độ lớn của nó có thể tương đương với Côn Hư, cũng không quá lớn. Còn về tu chân tinh thì cũng không nhiều. Cả tinh vực này chỉ có chín tu chân tinh, trên đó cũng không có bất cứ sinh cơ nào, không có người, không có vật gì!
 
Vương Lâm từ hồn thứ ba biết được bản thân ba trăm tàn nguyên giới chia làm ba loại. Một loại là được Thất Thải Tiên Tôn năm đó đưa tiên thú từ Tiên Cương đại lục của hắn tới, sau vô số năm nếu không tử vong thì sẽ biến dị trở thành những tồn tại cường đại.
 
Loại thứ hai là năm đó được Thất Thải Tiên Tôn bắt phàm nhân của Tiên Cương đại lục tới, để họ sinh sôi nảy nở ở nơi này, muốn quan sát trong thời gian dài, cố gắng từ trong sự sinh sổi nảy nở của đám người này tìm ra bí mật của thiên đạo.
 
Còn loại thứ ba là loại không có người hay thú nào trong đó, không có chút sinh cơ. Những thế giới như vậy thì ngay cả pháp tắc cũng không phân chia, một khi có địch nhân xông vào thì Thất Thải Tiên Tôn có thể căn cứ vào từng địch nhân mà tạm thời tạo ra pháp tắc.
 
Bên trong loại tàn giới thứ ba này còn phân ra làm hai loại. Một loại trong vô số ngàn năm này Thất Thải Tiên Tôn chưa bao giờ tạo ra pháp tắc, còn một loại là năm đó hắn đã từng định pháp tắc, bảo tồn tới lúc này, vẫn vận chuyển như trước.
 
Dù là thế nào thì chỉ cần không phải người có tu vi như Liên Đạo Phi, có được tiên nhân bất diệt thể, người có thể xông vào ba trăm tàn nguyên giới này đều phải hao hết tâm tư, chỉ cần không cần thận một chút là rất có khả năng mất mạng.
 
Nhất là loại tàn nguyên giới thứ nhất, bên trong đó tồn tại tiên thú, trải qua vô số năm, bên trong có biến hóa kỳ dị gì hay không thì không ai biết được, cũng có thể trở thành một nơi tràn ngập sát cơ.
 
Vương Lâm đối với ba trăm tàn nguyên giới này cũng không hiểu hết. Đó là bởi vì hắn còn chưa hoàn toàn dung hợp với hồn thứ ba chỉ biết được bảy tám phần mà thôi.
 
Giờ phút này hắn đứng trong tinh không, ánh mắt đảo qua bốn phía, bỗng nhiên lóe sáng.
 
-Nơi này hẳn là loại tàn nguyên giới thứ ba! Chỉ không biết nơi này là loại đã định pháp tắc hay chưa.
 
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, lao về phía trước, tốc độ cực nhanh, hóa thành một đạo cầu vồng gào thét tiến tới, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng không vô tận.
 
Thân ảnh hắn khi xuất hiện đã ở trong chín khối tu chân tinh, với tốc độ cực nhanh nhanh chóng nhoáng lên, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó nhưng cuối cùng cũng không tìm được.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua. Vương Lâm đã tiến vào nơi này được nửa canh giờ. Cấm chế hắn bố trí bên ngoài lúc này còn lại không nhiều lắm.
 
Đứng trên tu chân tinh thứ chín, Vương Lâm nhíu mày.
 
-Trong trí nhớ của hồn thứ ba về pháp tắc thì dường như chỉ cần thần thức của Thất Thải Tiên Tôn đảo qua là có thể thay đổi pháp tắc của loại tàn giới thứ ba.
 
Vừa trầm ngâm, thần thức của Vương Lâm vừa tản ra một lần nữa. Lần tản ra này đôi mắt hắn đột nhiên sững lại.
 
Hắn mơ hồ nhận thấy trong tinh không này giống như có tồn tại một tầng sóng gợn vô hình. Tầng sóng gợn này không ngừng lan khắp tinh không, cực kỳ mơ hồ khó phát hiện.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tập trong vào làn sóng này. Dần dần, sau nửa canh giờ, hắn nhận thấy làn sóng này lan ra từ tu chân tinh thứ năm mà hắn đã từng tới trước đó.
 
Thân thể hắn nhoáng lên hoàn toàn biến mất. Sau khi xuất hiện trên tu chân tinh thứ năm kia, Vương Lâm tiến thẳng tới một ngọn núi trên tu chân tinh này.
 
Ngọn núi này là một ngọn núi trọc, thoạt nhìn giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng lên bầu trời. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn cảm nhận thấy sóng gợn đúng là truyền từ sau ngọn núi này truyền ra.
 
-Chẳng lẽ nơi này là.
 
Vương Lâm không cần nghĩ ngợi, thần thức bỗng nhiên ngưng tụ lại trên ngọn núi này.
 
Chẳng qua mặc cho hắn dò xét thế nào đi nữa, ngọn núi này cũng hoàn toàn bình thường.
 
-Thử một lần sẽ biết ngay! Ta là người đầu tiên tới nơi này, định ra quy tắc. cấm chế quy tắc này đều phải cần tới huyết mạch tiên nhân!
 
Vương Lâm hướng về phía ngọn núi nọ truyền thần niệm ra. Trong nháy mắt này, thiên địa lập tức ầm vang. Cả tinh vực vặn vẹo kịch liệt, giống như sắp sụp đổ.
 
Mơ hồ hình như có một quy tắc sinh ra. Chẳng qua ngay lúc quy tắc này sắp sửa hoàn toàn xuất hiện thì tiếng ầm ầm vang lên. Tất cả lại bị đè nén xuống.
 
Vương Lâm vẫn lơ lửng giữa không trung như trước. Hắn nhướng mày.
 
-Tàn giới này không có đủ lực lượng ngưng tụ ra quy tắc.nếu vậy thì đổi một chút là được rồi.
 
Ngay lúc Vương Lâm đang định quy tắc thì ở bên ngoài, đại môn của động phủ đã hoàn toàn mở ra. Thân ảnh của đạo nhân bảy màu và Chiến lão quỷ vọt vào. Từ từ, toàn bộ tu sĩ đã tiến vào bên trong.
 
Đạo nhân bảy màu là người đầu tiên tiến vào. Ánh mắt hắn đảo qua, hàng lông mày nhíu lại, thân thể nhoáng lên bay thẳng về phía đại đỉnh. Đống đổ nát dưới thân hắn không có chút phản ứng nào, để mặc hắn lướt qua, sau đó biến mất bên trong đại đỉnh.
 
Sau đó Chiến lão quỷ cũng cất bước, dung nhập vào trong đại đỉnh.
 
Ở bên sườn của đại đỉnh liền hiện ra khuôn mặt của Chiến lão quỷ và đạo nhân bảy màu, mơ hồ bị hắc khí vờn quanh, thoạt nhìn khá dữ tợn và kinh khủng.
 
Người thứ ba tiến vào nơi này là Chưởng Tôn. Hắn vừa mới muốn bước qua một đống đổ nát thì đột nhiên thần sắc biến đổi, lập tức dừng lại, ánh mắt lóe lên, tay phải bắt quyết, cả người lập tức trở nên vô hình, ẩn thân đi.
 
Phía sau hắn Lam Mộng Đạo Tôn đi tới, hai mắt sững lại, nhìn đống đổ nát phía dưới, khóe miệng đột nhiên lộ nụ cười, đơn giản cất bước. Cho tới khi hắn dung nhập vào bên trong đại đỉnh, đống đổ nát phía dưới cũng không biến hóa chút nào.
 
Chưởng Tôn ẩn một bên không khỏi nhíu mày.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất