Tiên Nghịch

Chương 269: Khiếp sợ

Năm người khác cũng đã lựa chọn những khối đá vỡ ở gần đó.
 
Hắn vừa nhìn thấy nơi này, không kìm nổi lập tức trong lòng khẽ động. Nơi đây những đài cao không kể lớn nhỏ tính chất đều giống nhau. Hơn nữa, nếu dựa theo những dấu vết bên cạnh thì hoàn toàn có khả năng ghép lại được với nhau.
 
Từ đó Vương Lâm đoán được rằng có lẽ từ rất nhiều năm trước, trước khi tiên giới bị phá nát, hẳn ở đây đã có một cái đài kích thước khổng lồ.
 
Lại nhìn đến dấu tay trên tiên môn, Vương Lâm hít sâu, ánh mắt chớp động. Dấu tay này có thể tạo ra những vết nứt trên cánh cửa của tiên giới, hẳn chủ nhân của nó phải có bản lãnh vô cùng lớn!
 
Nhìn cánh cửa tiên giới cao không thể với tới, một chút cảm giác tự hào vừa mới xuất hiện của Vương Lâm lập tức tan thành mây khói. Nếu so sánh với những tồn tại kia, bản thân mình chẳng khác nào đang dãy dụa trong bùn.
 
Một lát sau, có một vài người từ xa bay lại, đáp lên những đài cao bị vỡ ở bốn xung quanh. Vương Lâm lần lượt quan sát, những người này bản lãnh không giống nhau, thậm chí còn cả Nguyên Anh Kỳ xuất hiện. Điểm này đúng là khiến cho Vương Lâm có chút khó hiểu.
 
Dần dần số người tới tăng lên, những đài cao trở nên không đủ.
 
Lúc này, một thanh niên áo đen sau khi thân mình hạ xuống lập tức đảo qua bốn phía. Hắn phát hiện không còn đài cao để đứng, vì thế thân mình khẽ động, dừng lại ở trên đài của một lão già đầu bạc. Đài cao này rộng hơn ba mươi trượng. Đừng nói hai người, cho dù là mười hai người cũng có thể đứng đủ.
 
Nhưng khi thanh niên vừa đứng lên cái đài cao. Trong nháy mắt, lão già kia ánh mắt chợt lóe, khàn khàn nói:
 
- Cút!
 
Thanh niên khuôn mặt lạnh dần, đang muốn nói chuyện thì lão già nhăn mặt lại, tay phải cách không đánh một trảo. Lập tức thanh niên kia kinh hô một tiếng, vội vàng lui về phía sau. Lúc này vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, sắc mặt hắn có chút khó coi, kiêng kị liếc mắt nhìn lão già một cái, xoay người hướng về cạnh đài cao hạ xuống.
 
Trên một cái đài cao, có một người trung niên đang khoanh chân ngồi. Người này là người đi cùng với Vương Lâm, đến từ Chu Tước Tinh. Hắn buồn bực cầm hồ lô uống rượu, đối với hắn trên đài cao có thêm một người cũng không có gì để ý.
 
Thanh niên áo đen trầm ngâm một chút, ngồi xuống ở bên rìa. Ánh mắt hắn chớp động, thi thoảng lại nhìn về phía lão già kia.
 
Không lâu sau, lại có một người bay tới. Người này sắc mặt âm trầm, có bản lãnh Hóa Thần Sơ Kỳ. Hắn bay tới sau, nhìn thoáng qua thấy đài cao đã chiếm hết, lập tức hướng về một phía bay đi rất khéo léo. Mục tiêu của hắn, không biết là cố ý hay vô ý, không ngờ lại là vị trí của đám người từ Chu Tước Tinh.
 
Thân mình hắn chợt lóe, xuất hiện trên đài cao của nam tử từ Cự Ma tộc, lạnh lùng nói:
 
- Tránh ra!
 
Nam tử Cự Ma tộc ngẩng đầu, mắt lộ ra vẻ khinh thường. Thân mình hắn vừa động lập tức phình to, trông như một người khổng lồ. Hắn đứng lên cúi đầu nhìn người kia ánh mắt đang lộ vẻ kinh sợ, chậm rãi nói :
 
- Không có chỗ!
 
Khi nói chuyện, dấu vết hình lưỡi búa trên trán hắn nhấp nháy rất nhanh.
 
Người kia có chút kiêng kị, liếc mắt nhìn nam tử Cự Ma tộc một cái, chậm rãi nói :
 
- Cự Ma tộc… Hắn trầm ngâm một chút, thân mình lui về phía sau, rời khỏi đài cao.
 
Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở trên khối đá của Hồng Điệp, thiên chi kiêu nữa của Tuyết Vực. Lúc này, nam tử Cự Ma tộc nghiêng đầu ngồi xem, trên mặt lộ suy ngẫm.
 
Người này đứng trên khối đá của Hồng Điệp, liếc mắt nhìn Hồng Điệp một cái, sau đó hai tay chắp vái, xoay người rời khỏi.
 
Hắn dĩ nhiên đã phát hiện ra Hồng Điệp này bản lãnh Hóa Thần Hậu Kỳ, không phải là hạng người hắn có thể trêu chọc. Vì thế, ở giữa không trung, hắn đảo qua từng người xung quanh. Lão già đầu bạc kia là người thứ nhất hắn bỏ qua. Về phần người đàn ông uống rượu, bởi vì trên đài cao này đã có thêm một người, nên hắn cũng bỏ qua.
 
Cuối cùng hắn chọn đài cao của hai người, Vương Lâm và một thanh niên mắt lộ vẻ khát máu. Nhưng hắn lại do dự, bỏ qua thanh niên kia. Hắn thấy thanh niên kia dù sao cũng không phải là hạng người cam tâm tình nguyện rời khỏi, rất có thể sẽ có một cuộc đại chiến. Đó không phải là kết quả mà hắn muốn.
 
Còn Vương Lâm, thoạt nhìn thấy giống như một thư sinh nhu nhược, chắc chắn sẽ dễ dàng hơn. Người này ánh mắt chợt lóe, bay đến chỗ đài cao của Vương Lâm.
 
Lúc này, trung niên kia mặc dù đang uống rượu, cũng ngẩng đầu lên nhìn về đây.
 
Nam tử Cự Ma tộc cũng giống như vậy, trong mắt hắn vẻ suy ngẫm càng đậm.
 
Hồng Điệp luôn có cảm giác phảng phất người thư sinh kia rất quen thuộc. Nhưng lúc này nghĩ thế nào cũng không có một ấn tượng gì.
 
Đến lúc này cũng muốn từ công pháp mà tra ra manh mối.
 
Thiếu niên mắt lộ vẻ khát máu và lão già đầu bạc kia cũng nhìn sang. Dù sao, Vương Lâm cũng giống như bọn họ, đều đến từ Chu Tước Tinh.
 
Ngươi kia đứng trên đài cao chỗ Vương Lâm, thanh âm lạnh lùng nói :
 
- Vị đạo hữu này, xin mời rời khỏi chọn chỗ khác.
 
Thanh âm của người này tuy lạnh, nhưng ít nhiều cũng có một chút khách khí. Hiển nhiên sau mấy lần bị nhục, vẻ kiêu căng cũng đã bị giảm bớt.
 
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nhìn người này không nói mà vung tay phải lên. Lập tức một chiếc vòng từ trong cổ tay phóng ra. Khi lên đến giữa không trung, bất ngờ rơi xuống đất bịch một tiếng, đã hóa thành một con ếch khổng lồ.
 
Con ếch này vừa xuất hiện, người kia lập tức biến sắc, thất thanh nói:
 
- Lôi Oa!
 
Con Lôi Oa này là một trong rất nhiều pháp bảo của Vương Lâm, Vương Lâm cũng không sợ bị lộ. Dù sao so với ếch này, những vật bên trong túi trữ vật của hắn mới là đòn sát thủ thật sự. Lấy con ếch này để đánh lạc hướng người khác, ngày sau nếu có chiến đấu, đối phương tất nhiên sẽ phòng bị con ếch mà xem nhẹ sát chiêu thật sự của Vương Lâm.
 
Hơn nữa, ở nơi đây, hiển nhiên kẻ mạnh là vua. Nếu không lộ ra một chút thực lực để chấn áp người khác, sau này nhất định sẽ bị phiền toái không ngừng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Vương Lâm ném con ếch này ra.
 
Con Lôi Oa này vừa ra, lập tức phình bụng lên, một lôi cầu từ trong miệng bắn ra. Người kia vội vàng lùi về phía sau, đồng thời hai tay liên tục biến hóa. Lập tức một vòng tròn âm dương hình thành phía trước thân người, va chạm với lôi cầu.
 
Người kia trong miệng phun ra máu tươi, thân hình lui mạnh về sau. Nhưng lôi cầu cũng bị vòng tròn âm dương đẩy lại, chỉ còn nhỏ bằng phân nửa bay trở về. Con ếch mở to mồm nuốt lôi cầu vào, mắt lộ ra vẻ cẩn thận nhìn người kia.
 
Vương Lâm thầm than một tiếng. Hắn biết, mỗi Hóa Thần tu sĩ tất nhiên đều có một bản lãnh cao cường riêng, nhất là những người có thể đến được nơi này. Pháp Luân chi thuật của người kia hiển nhiên hiệu lực rất ghê gớm, dù là lôi cầu cũng bị làm nhỏ đi phân nửa.
 
Phải biết rằng con Lôi Oa này tương đương với tu sĩ Hóa Thần Kỳ, tuy nói so với tu sĩ Hóa Thần Hậu Kỳ cũng có chút thua kém, nhưng Hóa Thần Trung Kỳ cũng là thừa đủ để đối phó. Hơn nữa, năng lực của lôi cầu này ngoài việc không có ý cảnh ra, thì uy lực cũng tương đương tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ.
 
Người kia bay ra cực xa, liếc mắt nhìn con Lôi Oa lộ ra chút kiêng kị, không khỏi rộ lên cười khổ, hướng về Vương Lâm chắp tay. Hắn không đi ra phía khác tranh đoạt đài cao mà nhẹ nhàng khoanh chân ngồi xuống.
 
Vương Lâm trong lòng có chút ngạc nhiên, người này lòng dạ cũng phóng khoáng. Nhưng không biết đây là thật hay chỉ là giả ý.
 
Thiên chi kiêu nữ của Tuyết Vực dừng mắt nhìn con Lôi Oa kia một cái, rồi thu ánh mắt lại.
 
Về phần nam tử của Cự Ma tộc, hắn mím môi, ánh mắt lộ ra một tia chiến ý, hướng về phía Vương Lâm gật gật đầu. Hiển nhiên hắn đã công nhận thực lực của Vương Lâm.
 
Còn lão già kia mí mắt chớp một cái, thu hồi ánh mắt.
 
Chỉ có thiếu niên mắt lộ vẻ khát máu khi nhìn đến con Lôi Oa kia, trong phút chốc ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị. Bản lĩnh của hắn có liên quan đến côn trùng, con ếch có thể phóng ra điện này đối với hắn chính là khắc tinh.
 
Người đàn ông trung niên đang ngồi buồn bã uống rượu than nhẹ một tiếng, thì thào lẩm bẩm :
 
- Lôi Oa ……Uyển nhi, ta lại nhìn thấy con Lôi Oa. Đáng tiếc, không phải người năm đó … Vương Lâm tay phải đưa lên, con Lôi Oa lại biến thành Khu Thú Quyển, đeo trên cổ tay của hắn.
 
Cả đám người xung quanh thấy như vậy đều trầm mặc không nói. Nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Vương Lâm đều lộ ra một vẻ phòng bị.
 
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, tay phải khẽ phất, trong tay cầm một hồ rượu, sau khi uống một ngụm liền cúi đầu trầm mặc.
 
Không lâu sau, bỗng nhiên từ trong cánh cửa tiên giới truyền ra những tiếng than khóc. Thanh âm này lúc bắt đầu thì nhỏ, nhưng rất nhanh càng ngày càng lớn, cuối cùng gần như có thể so sánh với tiếng sấm. Giữa từng âm thanh rầm rầm ấy, chỉ thấy cánh cửa tiên giới kia chậm rãi hướng vào phía trong mở ra.
 
Hàng loạt những tia sáng vàng từ trong khe hở bắn ra trông như một màn hào quang vạn trượng, xóa đi không gian hắc ám bốn phía. Dần dần, cánh cửa tiên giới mở càng lớn, cuối cùng đã mở hẳn ra.
 
Tất cả tu sĩ bốn phía đều đứng lên, một lời không nói, từng người một hướng và phía trong bay đi, biến mất vào trong cánh cửa tiên giới.
 
Vương Lâm ánh mắt chớp động, cũng không nóng lòng đi vào mà chờ sau khi toàn bộ năm người đến từ Chu Tước Quốc bay vào, hắn mới không chút hoang mang bay lên, tiến vào bên trong cánh cửa tiên giới.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất