Tiên Nghịch

Chương 495: Hoàng Long

Tiếng nói của Âu Dương Hoa vội vã, mang theo vẻ khổ sở. Chỉ thấy hắn trừ trong sơn cốc dẫn theo mười người đi ra. Những người này tuy tuổi tác không giống nhau nhưng đều là đàn ông, trên thân thể vẽ đầy thứ chất lỏng màu xanh biếc.
 
Âu Dương Hoa sau khi hiện thân, nhìn Vương Lâm ở ngoài mười bước, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó thầm than một tiếng, cung kính vái một cái, dùng ngữ khí thần phục nói:
 
- Âu Dương Hoa không biết ngài là thượng tiên, mọi chuyện trước đây xin nguyện một mình gánh chịu. Xin thượng tiên nể trời cao có đức hiếu sinh mà đừng phá hủy trận pháp, khiến cho tất cả tộc nhân bại lộ dưới yêu linh, trở thành thức ăn của bọn chúng.
 
Phía sau Âu Dương Hoa, mười người kia cũng nhìn về phía Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
 
Vương Lâm liếc nhìn đám người này một cái, tay phải giơ lên, điểm một cái lên hư không. Lập tức trong không trung truyền ra từng đợt sóng gợn. Những đợt sóng gợn này giống như một tấm vải, xuất hiện uốn lượn trong thiên địa một lúc rồi từ từ tiêu tan.
 
Không còn sóng gợn này tồn tại, trận pháp phía ngoài sơn cốc liền hồi phục một chút. Tốc độ tiêu tán của thứ lực lượng bảo vệ kia từ từ chậm lại, sau đó ngừng hẳn.
 
Âu Dương Hoa cuối cùng cũng thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về Vương Lâm vừa phức tạp nhưng mang theo một tia tôn kính.
 
- Thượng tiên, thời gian không còn sớm nữa, chỉ e đêm yêu linh đã tới, xin mời vào trong cốc nói chuyện.
 
Âu Dương Hoa vội vàng nói, sau đó cắn đầu ngón tay, vẩy một giọt máu lên vách đá ở một bên sơn cốc.
 
Lập tức cả sơn cốc như một người khổng lồ đang ngủ say bừng tỉnh giấc. Những âm thanh ầm ầm từ bên trong truyền ra. Cùng lúc đó, hai bên vách đá giống như một tấm màn, xuất hiện những chuyển động, sau đó giống như bị một thanh đao chém rách, đột nhiên phân thành hai!
 
Một thông đạo thẳng tắp bỗng nhiên xuất hiện từ bên trong sơn cốc, kéo dài xuyên qua chỗ mấy người Âu Dương Hoa, tới chân Vương Lâm.
 
- Xin mời thượng tiên!
 
Âu Dương Hoa tỏ vẻ cung kính nói.
 
Vương Lâm cũng không nói gì thêm. Đối với nơi này hắn thực sự có rất nhiều chuyện muốn biết rõ ràng. Hắn liền cất bước tiến thẳng vào.
 
Bên trong sơn cốc có một cảm giác mùa xuân tràn ngập. Nơi này giống như một phường thị của tu sĩ, bên trong san sát những phòng ốc đơn sơ, chẳng qua trong đó không có bán ngọc giản, pháp bảo như phường thị của tu sĩ mà thôi.
 
Quang cảnh trong cốc khá ưu nhã, cây cối nhiều. Lúc này mặt trời đã sắp lặn nhưng trong cốc vẫn rợp bóng cây xanh mát.
 
Trong mấy căn phòng, Vương Lâm liếc mắt nhìn qua liền thấy có mấy người đang ẩn trong đo.
 
Hầu như trong mỗi một căn phòng đều có người. Những người này đều là nữ tử và hài đồng.
 
Trang phục của các nàng không giống như nam nhân, một nửa xích lõa mà toàn thân kín đáo.
 
Còn những hài đồng thì có một vài đứa thừa dịp mẫu thân không ở bên cạnh, len lén thò qua cửa sổ nhìn ra. Ánh mắt của chúng lộ rõ hắc bạch phân minh, đầy vẻ ngây thơ.
 
Trong nháy mắt thấy cảnh này, bước chân Vương Lâm sững lại.
 
Mọi chuyện trước mắt so với suy nghĩ của hắn khác nhau quá xa. Vương Lâm nhướng mày. Hắn tuy rằng không phần biệt được chính tà, tùy tâm mà làm nhưng lúc này cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
 
Lấy tu vi Anh Biến trung kỳ của mình, hao hết tâm thần phá trận để rồi không ngờ lại thấy một thôn xóm bên trong.
 
Mọi người nơi này trừ người được gọi là trưởng lão Âu Dương Hoa kia ra thì toàn bộ đều là phàm nhân. Thần thức của Vương Lâm đảo qua một lượt khắp cả sơn cốc.
 
Âu Dương Hoa và tộc nhân nơi này thấy bước chân Vương Lâm đột nhiên dừng lại, cau mày đánh giá bốn phía lập tức trong lòng run lên. Thậm chí có một số tộc nhân cắn cắn môi, nắm chặt tay.
 
Bọn họ nghĩ nơi này chính là nhà mình. Vì nơi này bọn họ có thể từ bỏ tất cả, kể cả tính mạng!
 
Âu Dương Hoa bước ngay lên phía trước, đứng sau Vương Lâm khổ não nói:
 
- Thượng tiên có chuyện gì sao?
 
Vương Lâm xoay người, ánh mắt nhìn về mấy người phía sau Âu Dương Hoa. Với tâm trí của Vương Lâm hiển nhiên chỉ liếc mắt là hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
 
Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, hướng về phía mấy người này ôm quyền nhẹ giọng nói:
 
- Vương Lâm đã quấy rầy rồi, thôi không vào cốc nữa!
 
Nói xong hắn hơi trầm ngâm, tay phải vuốt túi trữ vật, lấy ra ba bình ngọc, ném ra phía trước. Ba bình ngọc này liền nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
 
- Ba cái bình ngọc này có chứa mấy chục viên đan được, có thể cố bổn bồi nguyên. Lần này Vương Lâm quấy rầy, đây coi như là tạ lỗi.
 
Vương Lâm thầm than, lắc đầu đi ra phía ngoài sơn cốc.
 
Ánh mắt Âu Dương Hoa lóe lên ánh sáng chưa từng có. Hắn vẫy mấy cái bình ngọc này, tiến lên vài bước cầm lấy, sau khí mở ra hít sâu một hơi, sắc mặt không tự chủ được đại biến, sau đó lập tức cất vào trong lồng ngực.
 
Hắn xoay người lại, hướng về mấy tộc nhân phía sau liên tục nói một thứ ngôn ngữ khác. Mấy người này gật đầu, một số người còn hướng về phía Vương Lâm cười đầy thiện ý, cuống quýt ôm quyền.
 
Sau khi Âu Dương Hoa nói xong toàn bộ, hơn mười người này đều tản ra, trở về nhà. Không lâu sau những âm thanh náo nhiệt dần dần xuất hiện.
 
Bên trong sơn cốc, hài đồng đều chạy ra chơi đùa. Những nữ tử trốn trong phòng cũng đều đi ra.
 
Hầu như chỉ trong nháy mắt, bên trong sơn cốc trước đó vắng lặng giờ đã tràn ngập sinh cơ.
 
- Thượng tiên xin dừng bước, dừng bước.
 
Âu Dương Hoa tiến lên mấy bước, cuống quýt nói. Vẻ mặt hắn cực kỳ chân thành.
 
Vương Lâm không nói gì, vẫn bước đi, thấy đã gần tới bên ngoài cốc. Hắn muốn rời khỏi nơi này, tiếp tục phi hành về hướng tây. Hắn muốn thấy sự thần bí của nơi đây. Nhất là Cổ yêu thành ở ngoài ba ngàn dặm, Vương Lâm càng muốn mau mau tới xem.
 
Về phần chuyện định hỏi đối phương Vương Lâm đã không còn hứng thú. Đôi mắt hồn nhiên trong sáng của những hài đồng kia, nỗi sợ hãi trong ánh mắt của nữ tử, những điều đó khiến Vương Lâm nhớ lại rất nhiều chuyện.
 
- Thượng tiên, tối nay là đêm yêu linh, ngươi nếu ở bên ngoài một mình thì pháp lực có thông thiên cũng không thể đối kháng được với số lượng yêu linh đông đảo được. Không bằng hãy ở lại nơi này. Nếu muốn đi thì mai đi cũng không muộn!
 
Âu Dương Hoa không dám lại quá gần, cao giọng nói. Đây là lần thứ hai Vương Lâm nghe thấy Âu Dương Hoa nhắc tới ngày yêu linh. Bước chân hắn dừng lại, xoay người nhìn về phía Âu Dương Hoa.
 
- Đêm yêu linh là cái gì?
 
- Thượng tiên, việc này lão hủ sẽ kể chi tiết với ngài. Hay ngài tới nhà lão hủ được không?
 
Âu Dương Hoa vội vàng nói.
 
Vương Lâm hơi trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu.
 
Nhà của Âu Dương Hoa ở phía bắc sơn cốc. Nơi này trong vòng mười trượng bốn xung quanh đều không có nhà cửa khác, do vậy trông có vẻ không tầm thường.
 
Căn nhà này hình tròn, trông như một cây nấm trên mặt đất, màu sắc bên ngoài chủ yếu là màu xanh.
 
Trong nhà cũng không lớn, chỉ kê một cái giường và một cái bàn gỗ. Bốn xung quanh có một vài linh vật vỡ, trên tường treo vài vật trang trí, trong đó có một bức tranh đặt ở vị trí không bắt mắt.
 
Đứng trong phòng, ánh mắt Vương Lâm rơi trên bức tranh đó, trầm ngâm không nói.
 
Bức tranh này đã ố vàng, nhiều chỗ nứt nẻ, mặt giấy đã nhăn, hiển nhiên là do thời gian đã quá lâu rồi.
 
Trên bức tranh có một nam tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Nam tử này mặc trang phục kỳ dị, ánh mắt nhìn về phía xa xa giống như đang trầm tư. Tay phải hắn tùy ý đặt trước ngực, tạo một ấn ký cổ quái.
 
Ở một vị trí khác trên bức tranh, chính là nơi nam tử này đang nhìn, trên bầu trời có một hư ảnh ẩn hiện trong màn sương đen.
 
Chẳng qua bức tranh này đã quá lâu rồi nên không thể nhìn rõ rốt cục hư ảnh trong hắc vụ đó là vật gì.
 
Âu Dương Hoa cung kính đứng một bên. Ánh mắt hắn theo ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía bức tranh, trong đó lại lộ ra một tia nhu tình.
 
- Trận pháp bên ngoài cốc đã tồn tại từ bao giờ?
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn dừng lại trên bức tranh. Hắn chậm rãi trầm giọng hỏi.
 
- Trận pháp này đã tồn tại từ rất xa xưa, sớm đã không còn ai nhớ nổi. Từ khi hiểu biết tới này, ta chỉ biết rằng vô số năm trước có một người tên là Hoàng Long, mang theo tộc nhân tổ tiên ta đi tới nơi này, định cư ở đây. Nghe nói khi đó trận pháp này đã tồn tại qua vô số năm tháng.
 
Âu Dương Hoa trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói.
 
- Là người này sao?
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn dừng trên bức tranh.
 
- Đúng vậy, hắn chính là Hoàng Long thượng tiên!
 
Ánh mắt Âu Dương Hoa lộ ra tình cảm nồng đậm.
 
- Hoàng Long thật sự gọi là Hoàng Long!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ kỳ dị. Hồi lâu hắn than nhẹ, tay phải vuốt vuốt mi tâm.
 
- Hoàng Long này rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
 
Vương Lâm dường như quên hẳn Âu Dương Hoa đang ở bên cạnh, ánh mắt thủy chung vẫn không rời khỏi bức tranh. Nam tử trên đó tướng mạo đường đường, đầy vẻ tiên phong đạo cốt, có một cỗ tiên lực lượn lờ. Nếu nói hắn là tiên nhân thì nhất định có người tin tưởng.
 
- Hoàng Long!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ mê man. Loại ánh mắt này cực kỳ hiếm thấy xuất hiện trên người Vương Lâm!
 
Tâm tính Vương Lâm luôn luôn kiên định. Nhưng ngay vừa rồi khi tiến vào đây, nhìn thấy bức tranh trên vách tường này, trong nháy mắt nguyên thần của hắn chấn động!
 
- Ngươi vì sao biết hắn tên là Hoàng Long?
 
Vương Lâm trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi.
 
Vấn đề này khi Âu Dương Hoa nghe thấy liền cảm thấy khó hiểu, do dự một chút liền cẩn thận hỏi:
 
- Ngài, chẳng lẽ ngài biết Hoàng Long thượng tiên?
 
Vương Lâm nhướng mày.
 
Âu Dương Hoa vội vàng nói:
 
- Mọi chuyện ta biết đều là do tổ tiên kể lại. Cái tên Hoàng Long này cũng vậy.
 
Vương Lâm lại trầm ngâm. Hắn nhìn lên bức tranh, trong mắt lộ vẻ nhớ lại. Tâm thần hắn dường như xuyên qua Đông Hải yêu linh, xuyên qua không gian, trở lại quê nhà Chu Tước tinh của hắn.
 
Tâm thần hắn cũng xuyên qua mấy trăm năm, trở về tuổi thiếu niên từ sơn thôn đi ra, không được tiên nhân thu nhận, bị cả tộc nhân cười nhạo. Thiếu niên đó không ngờ cuộc đời biến đổi, lại có thể tiến vào trong một môn phái, môn phái này tên là Hằng Nhạc phái.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất