Tiên Nghịch

Chương 558

Hai mắt Vương Lâm vẫn còn đỏ hồng, hắn cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân. Vừa rồi hắn vừa hút lấy chất dịch của Thăng Tiên Quả tương đương với một phần mười số lượng ở đây mà thôi. Lúc này hắn vung một trảo lên không, dưới tu vi Vấn Đỉnh, mặt đất lập tức chấn động, rất nhiều Thăng Tiên Quả bay lên rồi vọt thẳng về phía hắn.
 
Gần mười vạn Thăng Tiên Quả được Vương Lâm thu hồi vào trong túi trữ vật. Lúc này hắn cũng không thể áp chế được chiến ý và sát tâm trong lòng. Hắn ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, đang định ly khai.
 
Đúng lúc này một tiếng hừ lạnh mang theo sự tức giận phát ra từ trong hư vô rồi trực tiếp rơi vào trong tâm thần Vương Lâm.
 
Tâm thần Vương Lâm lập tức chấn động. Hắn phun ra một ngụm máu tươi, từ trên không hạ xuống. Trong nháy mắt khi đạp chân lên mặt đất, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra một luồng sát khí và chiến ý.
 
Vương Lâm thụ thương là không thể tránh khỏi. Nếu là bình thường khi tiếng hừ lạnh kia truyền đến làm cho tâm thần bị thương thì Vương Lâm sẽ lập tức thuấn di chạy đi. Nhưng lúc này trong mắt hắn lại lộ ra một tia điên cuồng.
 
Vết thương trong cơ thể chẳng những không thể làm cho chiến ý của Vương Lâm giảm bớt mà ngược lại còn làm hắn trở nên nổi điên.
 
Vương Lâm vỗ tay vào túi trữ vật rồi lấy ra một vốc lớn đan dược bỏ vào trong miệng. Hắn đạp chân xuống đất rồi phóng người đi. Tuy hắn đã điên cuồng nhưng trong khoảnh khắc khi tiếng hừ lạnh kia truyền, hắn đã mơ hồ nhận ra được phương hướng của người phát ra. Lúc này hắn đang điên cuồng phóng về phía phát ra tiếng hừ lạnh kia.
 
-Giết!
 
Trong lòng Vương Lâm lúc này chỉ còn duy nhất một ý niệm là giết!
 
Sát tính năm xưa bị xóa đi lúc hóa phàm, lúc này dưới sự kích thích của Thăng Tiên Quả lại điên cuồng bộc phát.
 
Sát tinh năm xưa đã làm cho Tu Ma Hải và Triệu Quốc phải run sợ đã thức tỉnh từ trong cơ thể Vương Lâm.
 
Cả người Vương Lâm hóa thành một đạo lưu tinh giống như đang bị thiếu đốt trực tiếp xẹt qua bầu trời. Lúc này hắn đang điên cuồng phóng thẳng về phía nguyên thần đã mơ hồ phát hiện được.
 
Trong hắc tháp trên chiến trường viễn cổ lại truyền ra một tiếng hừ lạnh. Trong âm thanh này lộ ra vẻ xem thường và một luồng sát khí.
 
Tiếng hừ lạnh này truyền đến khiến cho Vương Lâm đang phi hành phun ra một ngụm máu lớn. Sự điên cuồng trong mắt lại càng đậm, hắn lại trực tiếp vỗ vào túi trữ vật, gần mười vạn Thăng Tiên Quả lập tức tràn ngập bốn phía.
 
Vương Lâm không chút do dự vung một trảo lên, mười vạn Thăng Tiên Quả lập tức vỡ nát rồi hóa thành chất lỏng dung hợp vào nhau. Sau khi mười vạn Thăng Tiên Quả được luyện hóa thì ngưng tụ lại thành một giọt.
 
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào một giọt Thăng Tiên Quả màu đỏ máu có thể kích thích tinh thần rồi há miệng nuốt vào.
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm nuốt giọt nước Thăng Tiên Quả thì lập tức xuất hiện một loại cảm giác làm cho toàn thân muốn bùng nổ, tốc độ vận chuyển của máu huyết trong cơ thể đã đạt đến mức cực hạn.
 
Loại chiến ý điên cuồng này xưa nay Vương Lâm chưa từng có.
 
Tay phải Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, trong tay xuất hiện bầu rượu đã được hắn thu được trong động phủ, bên trong có mười giọt tiên dịch.
 
Lúc này hắn không chút do dự cầm bầu rượu lên uống một ngụm bốn giọt.
 
Khi tiên dịch tiến vào trong cơ thể Vương Lâm, tiên lực đột nhiên giống như sấm sét nổ đùng đùng trong kinh mạch. Trong nháy mắt một luồng tiên lực khó có thể tưởng tượng được lập tức vận chuyển điên cuồng. Kinh mạch của Vương Lâm đã có chút không chịu đựng nổi, nếu không phải là sau khi tiến lên Vấn Đỉnh kinh mạch đã được cường hóa, cộng thêm năm xưa còn được Cổ Yêu thôi hóa, thì lúc này chắc chắn hắn sẽ không thể chịu đựng được.
 
Vương Lâm giống như một người điên, mái tóc bay lên phần phật. Hắn lại phóng đi như tên bắn.
 
Áo giáp trong hắc tháp chợt lóe lên u quang, một đạo thần niệm lập tức vang vọng:
 
-Chẳng lẽ tên này điên rồi sao? Nếu thật sự bị hắn tìm đến đây, nếu hắn làm áo giáp của ta hư hỏng…Hắn không nên đến đây!
 
Một luồng sát khí từ trong tháp truyền ra rồi dung nhập vào trong hư vô.
 
Trong nháy mắt luồng sát khí này đã từ trong hư vô tập trung vào Vương Lâm. Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm vận chuyển dữ dội, luồng sát khí này vừa đến làm cho cơ thể hắn lại run lên nhưng chiến ý trong hai mắt hắn lại càng trở nên điên cuồng. Vương Lâm rống lên, tiên lực trong cơ thể lập tức bùng nổ làm tốc độ của hắn càng tăng mạnh.
 
Lúc này Vương Lâm chẳng khác gì một cây đuốc, mỗi tiếng hừ lạnh của người trong hắc tháp truyền đến đều bị hắn thiêu đốt.
 
Vương Lâm không phải không bị thương, ngược lại dưới sự công kích liên tục của người trong hắc tháp thì cơ thể đã bị thương rất nặng. Nhưng nguyên thần của hắn lại bị chất dịch của Thăng Tiên Quả kích thích. Loại kích thích này trừ khi hắn chết nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn sẽ chẳng tiêu tan.
 
Dưới sự kích thích này, mặc dù bị thương nặng thế nào Vương Lâm cũng không thèm để ý. Tiên lực trong cơ thể hắn dưới sự thôi động của bốn giọt tiên dịch đã ngày càng điên cuồng. Lúc này trong lòng Vương Lâm chỉ còn một ý niệm là giết!
 
Nộ ý của đạo thần thức trong hắc tháp quá nặng, nếu đổi lại là một người khác bị công kích liên tục thế này thì chắc chắn đã chết. Nhưng lúc này dưới sự phối hợp của tiên lực và tác dụng kích thích của Thăng Tiên Quả, Vương Lâm lại không chết!
 
-Cơ thể của người này vốn đã sớm chết, nguyên thần cũng phải tan vỡ. Nhưng dưới tác dụng của Thăng Tiên Quả, nguyên thần lại không tiêu tán, dưới sự cuồng bạo của tiên lực, cơ thể cũng không vỡ vụn.
 
-Chết!
 
Trong luồng thần thức kia mơ hồ ẩn giấu một tia lo sợ. Trạng thái của Vương Lâm lúc này làm hắn phải sinh ra một số ý niệm không hay. Hắn thấy Vương Lâm đã thực sự phát điên.
 
-Sớm biết như thế này thì không nên đi hấp thu hắn!
 
Ý niệm muốn giết người trong đạo thần thức rơi lên trên người Vương Lâm.
 
Vương Lâm phun ra một ngụm máu lớn, ánh mắt hắn tuy đã có chút ảm đạm nhưng lại lập tức bị thay thế bằng chiến ý và sát khí.
 
-Tịch Diệt… ….
 
Trong lúc phi hành Vương Lâm đột nhiên gầm lên một tiếng giống như dã thú.
 
Tịch Diệt Chỉ hấp thu tất cả khí tức của sự sống, uy lực của nó làm cho tất cả mọi vật phải khô héo.
 
Lúc này trong ý thức điên cuồng của Vương Lâm đã đem toàn bộ lực lượng của Tịch Diệt thi triển, một con sóng Tịch Diệt từ trong cơ thể hắn tràn ra rồi dung hợp vào trời đất.
 
Vương Lâm đang phóng đi trên trời, tất cả cỏ cây dưới chân hắn đều trở nên khô héo. Dưới tốc độ phi hành của Vương Lâm, mặt đất khô héo đã nhanh chóng lan rộng ra, tất cả cỏ cây chim thú đều phải chết.
 
Cảnh tượng này giống như địa ngục, rất quỷ dị, rất chấn động.
 
Sau khi tất cả mọi thứ trở nên khô héo thì hóa thành một luồng khí bạch sắc đuổi theo Vương Lâm. Tất cả mọi thứ dung hợp vào trong cơ thể hắn rồi nhanh chóng khôi phục lại nguyên thần và xác thịt đã bị tan vỡ.
 
Tử Thử lúc này đang ngồi trên một con chiến mã trong Hỏa Yêu quận. Hắn mặc áo màu lam, sau lưng đeo một thanh đại kiếm. Hắn lạnh lùng nhìn về phương xa, ở phía sau hắn có ba vạn Yêu binh đi theo. Đại La Kiếm Tông Thập Nhị Kiếm Tiếu tất cả đều đã phân tán. Tử Thử là một người trong đám Kiếm Tiếu, hắn có tu vi Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Hắn ở trong Hỏa Yêu quận giành được chức Đô Thống, lần này mang theo Yêu binh thủ hạ chuẩn bị hội họp với những sư huynh đệ khác.
 
Tử Thử đang đi đột nhiên vẻ mặt khẽ động, hắn đưa mắt nhìn về phương xa chỉ thấy một đạo lưu tinh đang gào thét phóng đến. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, sau khi nhìn kỹ thì vẻ mặt lại khẽ biến.
 
-Tu vi Vấn Đỉnh!
 
Tử Thử vội vàng cúi đầu rồi lui người vào trong đám Yêu binh thủ hạ, hắn không muốn trêu chọc đối phương. Hơn nữa hắn còn thấy trạng thái của tu sĩ Vấn Đỉnh này hình như có chút điên cuồng.
 
Càng làm Tử Thử cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng là những nơi người kia đi qua tất cả mọi vật trên mặt đất đều trở nên khô héo. May mà người này không cùng một tuyến đường với hắn, bằng không thì Tử Thử nhất định sẽ quay đầu lại bỏ chạy để đối phương đi qua.
 
Vương Lâm căn bản không để ý đến vị trí đám Yêu binh đang đứng, trong mắt hắn lúc này chỉ có chiến và sát.
 
Lúc này trong không trung lại truyền ra một tiếng hừ lạnh mang theo mọt luồng sát khí nhưng có chút hơi sốt ruột. Sát khí bên trong còn nồng đậm hơn trước rất nhiều, cơ thể Vương Lâm lại run lên, lại phun ra một ngụm máu tươi.
 
Thân thể Vương Lâm sắp vỡ vụn, nguyên thần cũng sắp tiêu tán, mọi thứ trên mặt đất ở những nơi hắn đi qua đều bị khô héo hóa thành sinh cơ bị cơ thể Vương Lâm hấp thụ. Tất cả đều được dùng để tẩm bổ cho nguyên thần và xác thịt để chúng chậm rãi khôi phục lại.
 
Tử Thử Đại La Kiếm Tông đang đứng trên mặt đất nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang phóng đi trong không trung ở phương xa. Đặc biệt là sau khi hắn nhìn thấy đối phương phun ra một ngụm máu thì hai mắt đột nhiên sáng ngời.
 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất