Ánh mắt toát lên vẻ tang thương, khiến cho hắn mặc dù vào cái tuổi trung niên nhưng vẫn còn một loại khí chất kỳ dị, tràn ngập không tiêu tan.
- Vương gia huynh đệ, ngươi xem Bình nhi cũng đã mười tuổi rồi, đứa nhỏ này mệnh khổ, không có mẫu thân bên người. Ngươi không vì bản thân cũng phải vì đứa nhỏ mà ngẫm lại. Nữ nhi Triệu gia trong thôn, cũng là hoàng hoa khuê nữ, người ta cam tâm tình nguyện với ngươi, hơn nữa còn cam đoan sẽ coi đứa nhỏ như con của mình vậy, ngươi còn chuyện gì không hài lòng à?
Bà mối tướng mạo cũng có chút tư sắc nhìn Vương Lâm, tận tình khuyên bảo.
Vương Lâm trên mặt càng cười khổ, hắn bất đắc dĩ phải nói :
- Việc này… hay là quên đi.
- Ai nha, Vương gia huynh đệ, ngươi tội gì phải vậy, ta biết ngươi si tình với nương của Bình nhi, cho nên vẫn không tái hôn, nhưng cái ngày đó cũng phải đi qua à. Ngươi nói ngươi tới nơi này đã mười năm rồi, lúc ngươi vừa mới tới còn mang theo một đứa bé. Khi đó lão nương… ân… ta còn chưa có lập gia đình, nhưng lúc này ngươi xem đó, đứa bé ta đã tám tuổi rồi.
Bà mối vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói.
Đúng lúc này, Vương Bình hung hăng đẩy của đi vào, trừng mắt liếc nhìn bà mối một cái, ngồi ở bên cạnh không nói lời nào.
Mắt thấy bà mối còn muốn nói gì nữa, Vương Bình lớn tiếng nói :
- Cha, con đói bụng !
Vương Lâm nhẹ nhàng thở dài, nói :
- Việc này, coi như không có đi.
Bà mối thở dài, lắc đầu nói :
- Quên đi, ngươi không muốn cũng không thể cưỡng cầu được, tuy nhiên Vương huynh đệ, ngươi nếu có coi trọng ai đó, nhất định phải nói với ta à.
Nói xong nàng quay đầu nhìn Vương Bình, giơ tay muốn xoa đầu nó.
Vương Bình hừ nhẹ một tiếng, lùi về sau một bước.
Bà mối cười nói :
- Đứa nhỏ này, tính tình không nhỏ, học của cha ngươi đó, tính tình của cha ngươi ở thôn chúng ta là ôn hòa số một số hai đó, bằng không làm sao có nhiều khuê nữ muốn cái cửa này chứ.
Nàng nói xong xoay người rời đi.
Bà mối đi rồi, Vương Bình vội vàng lên tiếng nói :
- Cha, người… Không chờ hắn nói hết, Vương Lâm khẽ mỉm cười, nói :
- Tiểu hài tử chớ nghĩ linh tinh, Trương thẩm thẩm của ngươi cũng là có ý tốt, lại đây uống thuốc đi.
Vương Bình mở to mắt nhìn phụ thân của mình quyệt miệng nói :
- Nhưng thẩm thẩm tìm cho Bình nhi một mẹ kế à, Cha của nhị hổ tử trong thôn tìm mẹ kế cho nó, kết quả Nhị Hổ Tử mỗi ngày đề cơm ăn không đủ no, còn bị mắng suốt.
Vương Lâm giận mình, vuốt đầu Vương Bình cười nói :
- Được, ta đáp ứng với con, không tìm mẹ kế cho con là được rồi chứ gì, uống thuốc đi.
Vương Bình vui vẻ cầm lấy bát, một ngụm uống hết chén thuốc xong, lúc này không ngờ không thấy đau khổ mà ngược lại cảm thấy một chút ngọt, cái này tới từ trong lòng, đến từ hy vọng không muốn rời xa phụ thân.
- Cha, có Bình nhi với người, người sẽ không cô độc, chờ Bình nhi trưởng thành sẽ hầu hạ người mãi tới khi già.
Vương Bình buông bát, chăm chú nhìn Vương Lâm.
Vương Lâm cười cười, vỗ vỗ đầu Vương Bình, đi ra khỏi nhà, cầm chổi quét tuyết ở trong sân, đợi khi quét sạch tuyết ở đó rồi, liền cầm công cụ làm thợ mộc.
Vương Bình đứng ở bên cửa sổ nhìn phụ thân, trầm mặc một lát, trí nhớ của hắn tốt lắm, vượt xa cái tuổi của hắn, hắn vẫn nhớ rõ ràng, khi mình bốn tuổi trong lúc vô ý mình đã hỏi phụ thân, mẫu thân của mình ở nơi nào.
Lúc ấy vẻ mặt của phụ thân rất là kỳ quái, hắn không rõ vẻ mặt kia có hàm nghĩa gì, nhưng khi hắn trưởng thành cũng hiểu được, cái vẻ mặt kia, tên là suy sụp… Hắn là một đứa nhỏ biết điều, sau đó, hắn không một lần hỏi về mẫu thân thân nữa.
Mùa đông vừa tới, tuyết lớn thổi liên miên, sau một hồi, mùa đông rét lạnh vừa tới. Người trong thôn cũng ít ra ngoài hoạt động hơn. Mùa đông khắc nghiệt nhất mỗi ngày qua đi, trong nháy mắt, gió xuân lại thổi tới, dần dần quét đi mùa đông rét lạnh.
Trường tư thục trong thôn, được dựng lên trong mùa xuân này. Những tiểu hài tử trong thôn, nhờ đó mà được học chữ.
Ngày ngày, cứ như vậy mà bình thản trôi qua, giống như nước trong, không một chút gợn sóng, trong bình tĩnh lại có ấm áp nhẹ nhàng gột rửa tâm linh mệt mỏi của Vương Lâm.
Nhìn Vương Bình mỗi ngày yên ổn lớn lên, Vương Lâm đối với thiên đạo cũng không chấp nhất theo đuổi nữa, mà lấy một loại tâm tình của phụ thân, yên lặng chăm chú nhìn Vương Bình.
Mười năm này, ngoại trừ ban đêm xua tan oán khí bên ngoài cho Vương Bình, hắn không có thi triển qua một loại thần thông gì, coi như muốn quên đi hết thảy.
Chỉ có điều, trong khi quên hết mọi việc, một cỗ cảm ngộ về sinh tử luân hồi sinh ra, cũng vô thanh vô tức, hình thành trong lòng Vương Lâm, theo sự trưởng thành của Vương Bình mà dần dần khắc sâu.
Sinh tử luân hồi, đối với đủ loại biến hóa, Vương Lâm đã cảm ngộ cực kỳ khắc sâu, nhưng khí tức sinh ra này, cũng là cảm thụ không nhiều, vượt qua năm tháng, đạo tâm của hắn, ngoại trừ dần dần thoát khỏi mệt mỏi, đã chậm rãi tiến tới viên mãn.
Hoàn thiện sinh tử, liền là nhân quả tuần hoàn. Đạo tâm của Vương Lâm, hiện giờ tràn đầy bình thản, chậm rãi thăng hoa, loại quá độ này, nếu có tu sĩ đại thần thông nhìn thấy, chắc chắn rơi vào khiếp sợ, bởi vì loại biến hóa này không phải đơn giản chút nào, mà là một loại kịch biến về ý cảnh.
Ý cảnh, là tu sĩ sau khi phá toái tiên giới mới lĩnh ngộ được loại thần thông độc đáo này, thậm chí có thể nói, tu sĩ sở dĩ tu luyện đó là muốn biến thành ý cảnh, căn nguyên của việc này rất có liên hệ thâm sâu với ý cảnh.
Vì vậy, ý cảnh đối với mỗi một tu sĩ mà nói, gần như là cố định, rất ít khi phát sinh sự tình thăng hoa ý cảnh, Liễu Mi sở dĩ bị Huyễn Gia Lão Tổ nhìn trúng, bởi vì có dấu hiệu thăng hoa về ý cảnh, cho nên mới làm cho Huyễn Gia Lão Tổ vốn không tiếc buông tha việc tìm kiếm hạt châu Thiên Nghịch ở liên minh Tu Chân, mà lập tức mang Liễu Mi trở về Huyễn gia. Căn bản chuyện này, ngoại trừ thôn phệ ra, quan trọng hơn là, hắn sợ nhân vật như vậy bị người khác đoạt đi mất.
Vương lâm giờ phút này đã đi trên con đường này rồi, chỉ là bởi vì ý cảnh trong sinh tử luân hồi, đối với sinh lý giải không đủ, cho nên, mặc dù có dấu hiệu thăng hoa nhân quả, nhưng thủy chung hoàn toàn không có biến hóa gì.
Kể từ đó, quá độ trong thời gian này, là một thời kỳ mấu chốt trong cả đời tu đạo của Vương Lâm, thậm chí quyết định thành tựu sau này của hắn.
Việc này, Vương Lâm cái hiểu cái không, chỉ có điều nếu hắn có thể lựa chọn, hắn tuyệt sẽ không chọn cái giá phải trả này, đổi lại nếu nói với một tu sĩ khác, đó là cơ hội mà họ khát vọng có thể đạt được.
Xuân đi thu tới, lại sáu năm đi qua, mùa thu năm nay, Tôn Thái đại nạn, dường như sớm một chút.
Khi lão nằm trong phòng của mình mà rời khỏi thế giới này chỉ có phụ tử Vương Lâm hai người. Giờ phút này, hắn dường như giống với trận tuyết lớn tới sớm sáu năm về trước, gió thổi đi, mang theo lá cây không cam lòng rụng xuống, cái mất đi, là tâm hồn nơi đất khách quê người.
Vương Bình, đã mười sáu tuổi rồi, bộ dạng của hắn, càng ngày càng giống với Liễu Mi, tướng mạo bực này, sinh ra ở trên người một nam hài, đó là tuyệt thế sinh đẹp.
Chỉ là hai mắt của hắn giống như in Vương Lâm, trong tinh thuần có vẻ đen trắng phân mình. Mười sáu năm trưởng thành, hắn thông minh, hiểu rất nhiều chuyện, nhìn Tôn gia gia trước mắt, hắn hiển nhiên đã sớm nhận ra người này quen với phụ thân mình, hơn nữa hiển nhân cực kỳ cung kính với phụ thân mình. Loại cung kính này mặc dù chưa bao giờ nói ra thành lời bên ngoài, nhưng trong từng hơi thở, đã bị Vương Bình rõ ràng phát hiện ra.
- Tôn Thái, việc năm đó đáp ứng với ngươi, ta sẽ làm được.
Bộ dạng của Vương Lâm, càng thêm già nua, hắn bình tĩnh nói với Tôn Thái đang nằm trên giường.
Thế gian này vốn không thể trốn khỏi sinh tử luân hồi. Tôn Thái nhìn hai phụ tử trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười, lúc này đây, lão thần sắc rất an tường chậm rãi kết thúc thọ nguyên của mình.
Nghe được hứa hẹn của Vương Lâm, Tôn Thái nhìn hắn một cái thật sau, đem việc này cùng với những gút mắc với mình ghi tạc trong lòng một lần nữa, trước mắt hắn chợt hoảng hốt, dường như nhớ tới mấy trăm năm trước, ở vũ chi tiên giới…
Từ bức họa như lướt qua trước mắt hắn, cuối cùng ngừng lại ở trên dung mạo già nua nhưng bình tĩnh kia.
"Sinh tử, thì ra ngắn ngủi như thế…" Tôn Thái mỉm cười, nhắm hai mắt lại.
Tử khí từ trên người này, trong nháy mắt trở nên nồng đậm, nhưng ngay sau đó, tan thành mây khói.
- Tôn gia gia… Vương Bình nước mắt chảy xuôi, nhìn Tôn Thái an tường ra đi, khóc thút thít.
Vương Lâm than nhẹ, xoa đầu Vương Bình, trong mắt hiện lên một tia bình thản. Xem ra sinh tử, nhìn thấu luân hồi, việc như thế, như làn khói mây bay, thấy được, nhưng cũng không lưu ở trong lòng.
Mộ của Tôn Thái, ở sau núi cạnh thôn Lạc Nguyệt, người trong thôn mất đi, đều được an táng ở đây.
Mộ bia, Vương Bình khắc lên, bên trên chỉ viết:
"Tôn Thái chi mộ." Lạc khoản gì là nghĩ tôn Vương Bình.
Năm Vương Bình mười hai tuổi, Tôn Thái đã thu hắn làm nghĩa tôn, việc này, Vương Lâm không ngăn cản, Tôn Thái vốn tuổi lớn hơn hắn nhiều, đủ trở thành gia gia của Vương Bình.