Nhai đạo rộng lớn đã được đăng đèn rọi sáng khắp nơi, người qua kẻ lại, đối với tu chân giả mà nói giấc ngủ có thể có, có thể không, tự nhiên có nhiều người vẫn nhàn tản trên nhai đạo. Hoặc vài hảo hữu tụ họp, hoặc một cá nhân độc lai độc vãng.
Tần Vũ là một trong số họ.
Đi chính giữa nhai đạo, cả người Tần Vũ thay vào đó lại chìm vào trong chợ đêm mĩ lệ.
- Muốn giết Nghiêm Cao cũng không cần nóng vội nhất thời.
Tần Vũ cả người lẫn tâm hưởng thụ tâm trạng vui thích. Trên nhai đạo hoặc là tuấn nam, hoặc là mĩ nữ, hoặc là người cô ngạo, hoặc là người hung hãn, người gì cũng có.
Chung quy tu chân giả…có thể biến ảo dung mạo.
- Một nữ tử thật hấp dẫn.
Tần Vũ nhìn về một lục y nữ tử không xa trong lòng không kìm được cảm thán. Tần Vũ cũng chỉ là xuất phát từ góc độ hân thưởng rồi khen ngợi mà thôi.
- Tiểu thư, mĩ tửu của Phong Nguyệt tinh "Phiêu Phong hồng trà" dù thế nào cũng là tuyệt nhất, chúng ta đi thưởng thức nhé.
Một tiểu tì bên cạnh lục y nữ tử kiến nghị.
Lục y nữ tử gật đầu nói:
- Cũng được.
Lập tức hai người liền đi vào trà lâu đó -- --
"Phiêu Phong trà lâu".
- Phiêu Phong hồng trà? Quả thực như tì nữ đó đã nói là "tuyệt nhất".
Tần Vũ từ xa xa nghe thấy thanh âm đó, trong lòng cũng hiếu kì tức thì bước vào bên trong trà lâu.
Chỉ là lúc vào bên trong, Tần Vũ nhẹ nhíu mày.
- Có người thầm chú ý đến ta?
Tần Vũ trong lòng thoáng động.
Sau khi linh hồn và Lưu Tinh Lệ dung hợp, cảm giác của linh hồn Tần Vũ vô cùng linh mẫn. Tuy linh hồn cảnh giới hiện giờ chỉ là khoảng bát cấp thiên tiên, nhưng dù là Liễu Danh Hàn nhị cấp kim tiên nhìn Tần Vũ một cái Tần Vũ cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Tuy nhiên ai đó vừa rồi nhìn trộm Tần Vũ, Tần Vũ chỉ mập mờ có cảm giác này.
Tần Vũ không đổi thần sắc tiến nhập trà lâu.
Trên nhai đạo một vị lão giả mắt thoáng quét qua trà lâu một cái, trong lòng thầm nói:
- Trong trà lâu một người công lực tối cao, thực lực tiếp cận bát cấp thiên tiên, đối với tiểu thư không có uy hiếp.
Bên trong trà lâu.
- Phiêu Phong hồng trà xem ra cũng là loại người có tiền mới hưởng thụ được, một bình giá không ngờ cao đến một trăm. Đó dù sao cũng là một khỏa trung phẩm nguyên linh thạch, thiên tiên phổ thông hỗn tạp có lẽ sẽ không thể xa xỉ như thế chứ.
Tần Vũ nhìn thấy giá của Phiêu Phong hồng trà trong lòng không tự chủ được giật mình.
Bên trong Phiêu Phong trà lâu người không nhiều, chỉ có vài người, nhưng gần như tất cả đều là ngũ cấp thiên tiên trở lên, chỉ có lục y nữ tử đó công lực thấp nhất, chỉ nhất cấp thiên tiên mà thôi. Tì nữ của nàng cũng là thất cấp thiên tiên cảnh giới.
Nâng chén trà lên, nhẹ nhàng ngửi.
Một làn trà hương tiết ra nhập vào tâm tì, quấn lấy tâm thần một lúc lâu sau mới từ từ tiêu tán.
- Quả nhiên trà tốt.
Chỉ là hương trà đã có hiệu ứng kì diệu như vậy khiến cho Tần Vũ phải cất tiếng khen.
Kẻ phục thị bên cạnh nói:
- Công tử xem ra là người từ nơi khác đến nhỉ.
Tần Vũ vui vẻ gật đầu nhìn người phục thị đó. Người phục thị tiếp tục nói:
- Phong Nguyệt tinh duy nhất xuất ra được một thứ danh tiếng chính là Phiêu Phong hồng trà này. Cả Ngân Huyền tinh hệ chỉ có hai địa phương sản xuất Phiêu Phong hồng trà. Một là Phong Nguyệt tinh, ngoài ra một là Hồng Diệp tinh. Đương nhiên sản lượng của Phong Nguyệt tinh chúng ta rất ít, kém xa Hồng Diệp tinh, dĩ nhiên cũng thua sự phồn hoa của Hồng Diệp tinh.
- Phong Nguyệt tinh là địa phương nhỏ, giá cả tự nhiên cũng thấp. Phiêu Phong hồng trà ở đây một bình chỉ có một trăm, còn ở Hồng Diệp tinh lại có hai trăm. Ở các tinh vực của tiên giới, ma giới, giá của Phiêu Phong hồng trà cao đến hơn vài nghìn.
Người phục thị tự hào nói.
- Đã nói rồi mà, Phiêu Phong hồng trà của chúng ta một bình phải giá trị năm trăm, nhưng uống còn xa mới bằng được Phiêu Phong hồng trà ở nơi đây, tiểu thư, người nói đúng không?
Bên đó tiểu tì đối diện lục y nữ tử nói.
Tần Vũ từ từ uống vài nhấp thưởng trà.
- Trong trà lâu này có bao nhiêu lá trà Phiêu Phong hồng trà dự trữ, ta muốn mua.
Tần Vũ lên tiếng.
Người phục thị mắt liền sáng lên nói:
- Công tử đợi cho một lát, ta đi mời lão bản.
Sau khi lão bản tới, Tần Vũ căn bản không thích mặc cả qua lại, trực tiếp trả mười hai khỏa thượng phẩm nguyên linh thạch mua hết chín thành dự trữ của tửu lâu, chỉ để lại một thành giúp cho trà lâu tạm thời ứng phó chiêu đãi khách nhân.
Mua xong, Tần Vũ lại điềm tĩnh thưởng trà.
- Tam đệ, Phiêu Phong hồng trà ngươi có còn chứ?
Hốt nhiên một thanh âm tự phụ vang khắp cả quán trà. Gần như tất cả khách nhân đều nhíu mày lại, bên trong trà lâu tối kị là làm ồn.
Người vừa lên tiếng bước vào trà lâu, là một trung niên nhân tiêu sái.
Lão bản của trà lâu đi ra lắc đầu nói:
- Đại ca, vừa rồi lá trà của Phiêu Phong hồng trà gần như đã bán hết. Chỗ của ta cũng không còn có bao nhiêu, ta cũng đang muốn đến chỗ huynh vì chuyện này đây.
Trung niên nhân nhíu mày nói:
- Chỗ ta cũng không còn. Đệ cũng biết đại trưởng lão thích nhất là Phiêu Phong hồng trà, khi người xuất quan nhất định muốn dùng Phiêu Phong hồng trà. Ta đã chạy đến nhiều nơi, không ngờ đều không còn hàng tồn, xem ra… phải đến Hồng Diệp tinh lấy hàng rồi.
Phong Nguyệt tinh tuy là một nơi trong những nơi sản xuất Phiêu Phong hồng trà, nhưng chỉ là sản lượng của Phong Nguyệt tinh quá ít, chỉ miễn cưỡng đủ cho người trên tinh cầu mình sử dụng mà thôi.
- Hồng Diệp tinh, lộ phí đi lại, ngoài ra giá bên đó có lẽ cao hơn của chúng ta hai lần a.
Lão bản trà lâu nhíu mày nói.
Trung niên nhân kia bất lực nói:
- Vì đại trưởng lão, chút tiền tài này cũng xứng đáng.
Lão bản trà lâu cân nhắc một lúc đột nhiên đi về Tần Vũ:
- Công tử, số lá trà vừa nãy đã bán cho ngài có thể trả lại cho tửu lâu của ta hay không? Đương nhiên ta sẽ gửi lại mười hai khỏa thượng phẩm nguyên linh thạch cho ngài.
Tần Vũ liền nhíu mày.
Có chuyện làm ăn như vậy sao?
- Công tử, tại hạ, Nghiêm Ngũ Đào, trà lâu này cũng là sản nghiệp của Nghiêm gia, hi vọng ngài có thể nể mặt Nghiêm gia.
Trung niên nhân bên kia cũng đã đi tới.
- Đương nhiên giá cả có thể bàn luận lại, mười lăm khỏa thượng phẩm nguyên linh thạch thế nào?
Mới bán đồ đi, giờ đã muốn đòi lại.
- Ngươi xem ta giống kẻ thiếu tiền sao?
Tần Vũ hỏi ngược lại.
Người đã thuận tay xuất ra mười hai khỏa thượng phẩm nguyên linh thạch để mua lá trà, sẽ quan tâm về chút tiền đó ư?
Nghiêm Ngũ Đào và lão bản trà lâu liền bế tắc.
- Ngươi vừa nói đại trưởng lão của ngươi bế quan?
Tần Vũ đột nhiên tỉnh ngộ ra. Hai người này nói mình là người của Nghiêm gia, lại nói cái gì đại trưởng lão bế quan, rất hiển nhiên… Nghiêm gia đại trưởng lão đó đã bế quan.
Nghiêm Ngũ Đào lập tức nói:
- Đúng vậy, đại trưởng lão đã bế quan, nhưng người khi xuất quan chắc hẳn muốn trà này, ngài không thể bỏ quá cho được sao?
- Bế quan rồi a.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comTần Vũ trong lòng đã hiểu.
Sau đó cũng không để ý Nghiêm Ngũ Đào và lão bán trà lâu đi thẳng ra khỏi trà lâu.
- Ai, công tử....
Nghiêm Ngũ Đào hai người ở phía sau hô lên cũng vô dụng.
Đi trên nhai đạo, Tần Vũ trong lòng có điểm bất đắc dĩ:
- Định chuẩn bị đi tìm đại trưởng lão đó kiếm chuyện, không ngờ được hắn đã bế quan, ừm… cứ thử đến xem xem nơi bế quan phòng ngự thế nào.
- Đúng rồi, bắt người để hỏi.
Tần Vũ ánh mắt lóe sáng, rồi tức thì thân hình rung lên một cái trực tiếp tiêu thất trên nhai đạo.
Nghiêm Ngũ Đào trong lòng rất khó chịu.
Vừa nãy trên trà lâu thái độ lãnh đạm của Tần Vũ khiến Nghiêm Ngũ Đào tức giận vô cùng. Hắn thực muốn phải giết chết Tần Vũ mới thôi, nhưng hắn phát hiện mình căn bản vô pháp tra ra được thực lực của Tần Vũ.
Hiển nhiên… Tần Vũ mạnh hơn hắn.
Liên hệ với việc Tần Vũ phung phí, có thể thấy được Tần Vũ là loại người vừa có tiền lại vừa có thực lực. Do đó Nghiêm Ngũ Đào phải cố nhẫn nại, chung quy thế lực của Nghiêm gia chỉ bao trùm một tinh cầu mà thôi, căn bản không động chạm được các đại nhân vật.
- Nghiêm Ngũ Đào, đúng không?
Một đạo âm thanh đột nhiên vang lên.
- Ai gọi ta?
Nghiêm Ngũ Đào trố mắt ra.
Hốt nhiên Nghiêm Ngũ Đào liền cảm thấy cả người choáng váng rồi chuyện gì cũng không biết nữa.
---------------
- Có sự giúp đỡ của Lưu Tinh Lệ, thi triển mê hồn chi thuật dễ dàng hơn hẳn.
Tần Vũ đã nhẹ nhàng khống chế Nghiêm Ngũ Đào. Thứ nhất hai người thực lực có khoảng cách không nhỏ, thứ hai Tần Vũ hiện giờ đã có thể lợi dụng không ít công hiệu của Lưu Tinh Lệ.
- Nói cho ta, đại trưởng lão bế quan khi nào?
Tần Vũ tra hỏi.
Nghiêm Ngũ Đào hai mắt vô thần, như máy nói:
- Đại trưởng lão ba ngày trước đã bế quan.
- Lúc nào sẽ xuất quan?
Tần Vũ tiếp tục hỏi.
- Không biết, đại trưởng lão đã từng nói qua, có thể một ngày đã xuất quan, có thể một năm mới xuất quan. Nhưng đại trưởng lão nói lần này bế quan thời gian sẽ không dài, nếu bình thường, có lẽ khoảng mười ngày nửa tháng.
Tần Vũ hài lòng gật đầu.
Nếu chỉ đợi mười ngày nửa tháng, Tần Vũ cũng không cần vội.
Đương nhiên, có thể sớm giải quyết một ngày bản thân cũng thoải mái hơn.
- Đại trưởng lão bế quan ở chỗ nào?
Tần Vũ tiếp tục hỏi. Tần Vũ nhìn ra Nghiêm Ngũ Đào người này cũng là ngũ cấp thiên tiên rồi, có lẽ địa vị ở Nghiêm gia cũng khá cao, sẽ biết không ít sự tình.
Nghiêm Ngũ Đào tiếp tục như máy đáp:
- Ở Kiếm Tiên điện.
- Kiếm Tiên điện?
Tần Vũ nghe thấy cái tên này liền cảm thấy bất diệu.
- Phòng ngự ra sao?
- Kiếm Tiên điện chính là do các vị sư huynh trong tông môn của đại trưởng lão liên thủ bố trí, uy lực lớn cực kỳ. Đại trưởng lão đã từng tự tin nói qua, dù là Kiếm tiên cửu cấp kim tiên muốn phá Kiếm Tiên điện khả năng cũng không lớn.
Nghe thấy Nghiêm Ngũ Đào nói vậy, Tần Vũ có điểm lo phiền.
Sư huynh của Nghiêm Cao, có lẽ chính là đệ tử của Ngọc Kiếm tông. Nghiêm Cao là lục cấp kim tiên, những sư huynh của hắn sợ rằng thực lực không dưới hắn. Những người này liên thủ bố trí phòng ngự cấm chế, muốn phòng ngự chống lại kiếm tiên bát, cửu cấp kim tiên cũng có khả năng.
Tần Vũ tịnh không biết, các sư huynh của Nghiêm Cao, mạnh nhất đã đạt đến cảnh giới cửu cấp kim tiên, nhiều sư huynh đệ liên thủ bố trí một cấm chế phòng ngự chống công kích của kiếm tiên bát, cửu cấp kim tiên cái này còn không phải là giản đơn nhẹ nhàng sao.
- Ồ… gia chủ của Nghiêm gia là ai, công lực thế nào?
Tần Vũ tiếp tục hỏi.
Tần Vũ hiện giờ lại tăng sự chú ý vào Nghiêm gia gia chủ.
Phải biết tài phú của một gia tộc sẽ chia ra ở ba chỗ. Một phần đặt ở trong không gian giới chỉ của người có công lực cao nhất, một phần đặt ở trong không gian giới chỉ của gia chủ, phần cuối cùng thì đặt ở trong thương khố của gia tộc.
Nghiêm Cao bế quan, trước tiên cứ đối phó với Nghiêm gia gia chủ đi.
- Gia chủ tên gọi "Nghiêm Từ Lam", là kim tiên nhất cấp, kim tiên thứ hai của Nghiêm gia ta.
Nghiêm Ngũ Đào tiếp tục nói.
Tần Vũ trong lòng nhẹ nhàng, nhất cấp kim tiên, còn không phải là dễ dàng bắt được hay sao?
- Nghiêm Từ Lam là kiếm tiên ư? Nghiêm Gia ngươi có nhiều kiếm tiên không?
Tần Vũ lại hỏi.
- Không phải, gia chủ tu luyện chính là công pháp của gia tộc. Nghiêm gia ta hiện giờ chỉ có ba kiếm tiên, một là đại trưởng lão, ngoài ra hai người kia đều là cấp thiên tiên.
Nghiêm Ngũ Đào trả lời rất chi tiết.
Tần Vũ hài lòng.
- Tốt rồi, người có thể ngủ được rồi.
Tần Vũ đạm nhiên nói, rồi tức thì thoải mái mà đi.
Nghiêm Từ Lam.
Nghiêm gia đệ nhị cao thủ, cũng là gia chủ hiện tại của Nghiêm gia. Cung điện cư trú cũng cực kỳ phồn hoa, hộ vệ thành nhóm, khách khanh cao thủ cũng cư trú ở xung quanh, phòng ngự cực kỳ nghiêm mật.
Trên giường trong tẩm cung.
Nghiêm Từ Lam ngồi xếp bằng trên giường, trong tay đang cầm một khỏa thượng phẩm nguyên linh thạch, không ngừng hấp thu năng lượng của nó tiến hành tu luyện. Nhìn Nghiêm Từ Lam một đôi mày kiếm, cũng là một nam tử khôi ngô.
- Nghiêm Từ Lam.
Một đạo thanh âm rất đột ngột vang lên trong tẩm cung.
- Kẻ nào?
Nghiêm Từ Lam rúng động trong lòng, lập tức đình chỉ tu luyện lại. Đôi mắt mãnh liệt mở ra, hai đạo mục quang giống như vật thực bắn ra.
- Phốc!
Một đạo kiếm khí lóe lên rồi tắt, Nghiêm Từ Lam trên mặt biểu tình cứng đơ. Một câu cũng không có nói ra được trực tiếp đổ xuống, đồng thời tiên khí của hắn và cả không gian giới chỉ từ trong người hắn rơi ra.
Liền sau đó một nam tử mang tiên kiếm trên vai xuất hiện bên cạnh chiếc giường, chính là Tần Vũ.
- Ai, tốt xấu cũng là nguyên anh của một nhất cấp kim tiên a, không thể lãng phí được.
Tần Vũ nắm lấy nguyên anh trực tiếp thu vào trong Diễm Huyền chỉ giới của mình, sau đó đem tiên khí của Nghiêm Từ Lam trực tiếp thu lại.
Tần Vũ cầm lấy không gian giới chỉ của Nghiêm Từ Lam, tiên thức cẩn thận quan sát một hồi.
- Truyền tấn linh châu không ngờ có ba viên, còn có một vài tiên khí… tốt nhất mới chỉ là trung phẩm tiên khí, thực quá tồi, cực phẩm nguyên linh thạch… chỉ có tám khỏa?
Tần Vũ có phần không mãn ý.
Trên thực tế Tần Vũ đối với tài phú của Nghiêm gia tịnh không phải là hiểu rõ. Hắn cũng là cuối cùng mới minh bạch tài phú của Nghiêm gia rút cục có bao nhiêu.
Thân hình lóe lên một cái tiêu thất trong tẩm cung.
Chỉ lưu lại thi thể của Nghiêm Từ Lam nằm trên giường.
-------------
Sáng sớm ngày thứ hai.
- Gia chủ, gia chủ.
Hai kẻ hạ nhân bên ngoài cửa liên tục hô nhiều tiếng mà trong phòng không có phản ứng gì, cuối cùng hai hạ nhân nhìn nhau.
- Gia chủ có chuyện gì nhỉ, không lẽ đã đi ra ngoài?
- Có lẽ đã đi ra ngoài rồi, nếu không thì với tu vi của gia chủ, dù có đang ngủ cũng có thể nghe thấy thanh âm của bọn ta, sao lại không có phản ứng chứ?
- Được, chúng ta đi vào chỉnh lí lại căn phòng thôi.
Hai hạ nhân lập tức thản nhiên xô mở cánh cửa phòng, rồi lau chùi sắp xếp lại căn phòng, tuy nhiên khi bọn họ đang chậm rãi sắp xếp đến gần giường ngủ thì nhìn thấy thi thể nằm trên giường.
- A!
- A, gia chủ!
Chỉ một chốc, tin tức về cái chết của Nghiêm gia gia chủ đã truyền đi khắp cả Nghiêm gia. Lượng lớn cao thủ Nghiêm gia bắt đầu điên cuồng truy tìm hung thủ khả nghi, nhưng người của Nghiêm gia cũng minh bạch, có thể không chút tiếng động giết chết Nghiêm Từ Lam, ngoại trừ Nghiêm gia đại trưởng lão, người khác căn bản không thể truy tìm được.
Bên trong trang viện ở một nơi của Nghiêm Sơn thành.
- Tiểu thư, nên về thôi, Phong Nguyệt tinh có phần không an toàn.
Một vị lão giả đối diện lục y nữ tử cung kính nói.
Lục y phùng má lên một cái nói:
- Chơi thêm vài ngày nữa đi.
Lão giả thở dài nói:
- Tiểu thư, tối qua Nghiêm Từ Lam của Nghiêm gia đã chết. Ta vừa mới dùng tiên thức tra xét một phen, nơi Nghiêm Từ Lam bị giết, không ngờ không có tra ra được một chút khí tức nào lưu lại, chỉ có một dải kiếm khí cực kỳ lăng lệ còn có thể miễn cưỡng cảm nhận được. Ta đoán, người này ít nhất phải ở mức bát, cửu cấp kim tiên, nói không chừng cấp huyền tiên cũng nên, cao thủ cấp này đối với tiểu thư có uy hiếp.
- Thôi… được rồi.
Lục y nữ tử bất đắc dĩ nói.