Cửu Diễn tông, trong một toà cung điện u tĩnh được bài trí trang nhã. Chỉ Huyền Đế mới có thể ở toà cung điện này.
Sau khi Tần gia dời tới Ngụ Đức tinh ở Sí Dương tinh hệ, hầu hết thời gian Huyền Đế Huyền Hy đều ở tại Cửu Diễn tông. Việc này cũng khiến cho Cửu Diễn tông Tông chủ hàng ngày đều hết sức thận trọng.
Lúc này Cửu Diễn tông Tông chủ cung kính đi vào trong cung điện.
-Bệ hạ, Tần Vũ hắn đã quay lại rồi.
Cửu Diễn tông Tông chủ khom người bẩm báo, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn Huyền Hy.
Huyền Hy vận một chiếc trường bào trắng xanh, tóc dài quá vai đến tận thắt lưng.
-Bỏ đi vài chục năm, cuối cùng cũng quay lại sao?
Huyền Hy khẽ cười mát:
-Được rồi, trước hết ngươi cứ lui ra đi.
-Dạ, bệ hạ.
Cửu Diễn tông Tông chủ khom người thoái lui.
Đến khi rời khỏi cung điện, lúc đó Cửu Diễn tông Tông chủ mới thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ:
"Lúc trước Vũ Hoàng đã chết, bệ hạ chẳng những không báo thù mà còn đối xử tốt với gia tộc của Tần Vũ như vậy. Hiện tại lại quan tâm đến động thái của Tần gia như thế này, rốt cuộc là muốn làm gì đây?"Cho dù là tâm phúc của Huyền Đế, Cửu Diễn tông Tông chủ cũng không biết rốt cuộc Huyền Đế muốn làm gì.
Huyền Đế có không ít người trở thành phần tử của Tần gia, thậm chí còn có một đồ đệ trở thành thê tử của Phong Ngọc Tử. Gần đây một nữ tử dưới trướng nàng đã trở thành thê tử của thiên tài nhân vật Tần Nam thuộc Tần gia. Tần Nam chính là cháu của Tần Phong. Cũng vì như thế, Huyền Đế có được rất nhiều tin tức cơ mật của Tần gia. Ví dụ như Tần Vũ từng nói, ước chừng trong vài trăm năm sẽ độ kiếp phi thăng. (Lúc trước Tần Vũ không hề biết rõ mình khi nào thì độ kiếp, chỉ là theo thời gian của Thanh Đế suy luận ra mà thôi.)
Trong cung điện.
Huyền Hy ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt mờ ảo :
"Phong Vũ ca, huynh biết không? Nghe nói Tần Vũ đó mấy trăm năm nữa sẽ độ thần kiếp... cừu hận của huynh, không phải đợi quá lâu rồi, vài trăm năm nữa ta có thể báo thù rồi."Giọng Huyền Hy rất ôn nhu,
"Phong Vũ ca, nhiều năm như thế rồi, ta cũng đã trở thành Huyền Đế của Tiên giới nhưng những ngày khoái lạc nhất của ta vẫn là huynh làm Vũ Hoàng, ta làm Huyền Đế, những ngày tháng hai bên đấu khí cạnh tranh. Buồn thay, huynh đã chết..."Huyền Đế là một người có dã tâm, có ham muốn quyền lực. Nàng thích cao cao tại thượng, nắm trong tay kẻ khác, thích sai khiến kẻ khác.
"Thần giới, đó là một chiến trường càng rộng lớn, phải ở trong nơi hỗn loạn đầu sóng ngọn gió đấy, khó khăn hơn nhiều so với Tiên Ma Yêu giới. Trước khi đến đó, ta nhất định sẽ báo thù cho huynh." Huyền Đế đứng dậy, đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la.
"Tần Vũ, Phong Vũ ca là bị người của ngươi giết hại, lúc này đây, ta phải cho ngươi biết thế nào là có hối cũng không kịp, thế nào là chết trong điên cuồng." Trong mắt Huyền Hy loáng lên một tia tàn nhẫn,
"Tần Vũ, ta phải cho ngươi tuyệt vọng, cho ngươi chết trong cuồng điên!"Mà lúc này ở quanh toà cung điện ấy, nhiệt độ như đột nhiên giảm xuống.
Trong Tần phủ, trong một cái sân chỉ có ba người Tần Vũ, Tần Đức và Tần Phong.
Tần Vũ vốn nói lần này ra đi tối đa là vài năm, nào ngờ thoáng chốc đã mười mấy năm, Tần Vũ vốn cũng không nghĩ là Hồng Mông linh bảo lại khó luyện chế như vậy. Đây là còn có sự giúp đỡ của
"cưỡng hồ khí tức" trong không gian tinh thần, do đó mới chỉ phí thời gian mười mấy năm đó.
Ba phụ tử đang đàm luận.
-Cái gì? Con còn có thời gian khoảng chín mươi năm thì sẽ độ thần kiếp sao?
Hai phụ tử Tần Đức, Tần Phong nghe Tần Vũ nói, không khỏi kinh hãi. Ngày Tần Vũ độ kiếp thực sự đã đến rất gần.
Tần Vũ gật đầu nói:
-Đúng, thần kiếp sẽ đến nhanh như vậy, con cũng không có biện pháp gì khác. Phụ vương, đại ca, hai người muốn tu luyện đến cửu cấp tiên đế. Vượt qua thần kiếp phi thăng thần giới là rất khó khăn, cho dù thành công cũng phải mất rất nhiều thời gian, sẽ rất lâu đó.
Trong lòng Tần Vũ có chút chua chát. Chỉ cần nhìn xem Tiên Ma Yêu giới tổng cộng mới có bấy nhiêu đế cấp cao thủ là biết khó khăn của việc lên đến cửu cấp tiên đế như thế nào.
Người Tần gia nhiều như vậy mà trừ Tần Vũ ra, không ai có thể đạt đến cửu cấp tiên đế, như thế đã thấy việc đó rất khó.
-Vũ nhi, đây là phúc khí của chúng ta.
Tần Đức vỗ vai Tần Vũ ai ủi:
-Chớ có lo cho chúng ta, ở Thần giới khẳng định là càng hung hiểm hơn Tiên Ma Yêu giới, nhưng tại Tiên Ma Yêu giới, ít nhất chúng ta còn có thể yên ổn.
Phong hào khí dâng cao nói:
-Tiểu Vũ, Tiên Ma Yêu giới bao la, dân cư không biết bao nhiêu nghìn tỷ, đối với đệ mà nói, có thể là võ đài quá nhỏ nhưng đối với chúng ra thì đã đủ lớn rồi.
Thoáng chốc Tần Vũ đã nghĩ thông suốt. Để cho người nhà mình sống tại Tiên Ma Yêu giới, chưa hẳn đã không phải là một loại hạnh phúc.
Ở Thần giới... Tần Vũ có được tự tại hay không còn chưa cách gì chắc chắn được, nếu phải bảo vệ người trong nhà nữa thì sẽ như thế nào?
Nhưng một khi mình đã phi thăng... bao nhiêu năm sau mới có thể gặp lại người thân đây?
Chục vạn năm? Trăm vạn năm? Hàng trăm triệu vạn năm?
Chính Tần Vũ cũng không nắm chắc chút nào. Tần Vũ không khỏi nắm chặt hai tay, lông mày cũng nhíu lại, lật tay lấy ra một vật phẩm giống như quyển trục:
-Phụ vương, đại ca, món vật phẩm này là "Vạn Thú Phổ".
Hai người Tần Đức, Tần Phong cũng đã nghe qua đại danh của
"Vạn Thú Phổ" nhưng lúc này cũng nghi hoặc vì sao Tần Vũ lại lấy ra.
Tâm ý Tần Vũ khẽ động, ba người Dã Cù, Ốc Lam, Ngao Hư Vô liền xuất hiện trong sân.
-Tần Vũ, ngươi...
Ba người Dã Cù gồm cả Ngao Hư Vô lạnh lùng đều kinh ngạc nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ điềm đạm cười nói:
-Chớ hoài nghi, đúng, ta đã giải trừ linh hồn trói buộc của các ngươi. Từ nay trở đi, ba người các ngươi đều đã khôi phục lại tự do, ta nghĩ sẽ không có ai có thể gây trở ngại cho các ngươi.
Dã Cù, Ốc Lao, Ngao Hư Vô đều nhìn chằm chằm vào Tần Vũ.
-Phụ vương người nắm trong tay "Thanh Vũ tiên phủ", Vạn Thú Phổ này sẽ do đại ca điều khiển. Đại ca, huynh lấy máu nhận chủ, từ nay huynh sẽ là tân chủ nhân của Vạn Thú Phổ. Linh thú bên trong cũng theo sự khống chế của huynh.
Tần Vũ trực tiếp đưa
"Vạn Thú Phổ" cho đại ca của mình.
Tần Phong nhìn Vạn Thú Phổ ở trước mắt, lại nhìn Tần Vũ, nhất thời ngẩn người ra. Nhưng Tần Đức tỉnh táo hơn, liền hỏi:
-Vũ nhi, nhưng Vạn Thú Phổ này có nhiều chỗ rất hữu dụng, sao con lại không muốn nó?
-Con không cần, trong Vạn Thú Phổ chỉ có ba không gian Linh thú, tối cao cũng chỉ là đế cấp mà thôi. Mang lên Thần giới cũng không sử dụng làm gì nhưng ở Tiên Ma Yêu giới lại có rất nhiều tác dụng.
Tần Vũ giảng giải.
Tần Vũ vốn cũng khá coi trọng Vạn Thú Phổ. Nhưng từ Phúc bá biết một điểm... Vạn Thú Phổ tại Thần giới, căn bản là một loại thần khí giải trí. Nếu không lúc trước Nghịch Ương tiên đế cũng không dễ dàng có được như vậy.
Vạn thú phố, tất cả có ba tầng không gian có thể thu thập ba đẳng cấp yêu thú nhưng có thể chứa yêu thú mạnh nhất ở mức cửu cấp yêu đế mà thôi.
Tại Thần giới, cửu cấp yêu đế cũng chỉ là vật nuôi. Vạn Thú Phổ này chính là nhốt một vài con vật nuôi bên trong. Đương nhiên linh thú bị thu phục chỉ cần chủ nhân không cắt đứt trói buộc linh hồn, thì dù đạt đến cảnh giới thiên thần cũng vẫn phải chịu sự khống chế.
Nhưng nhốt một yêu thú ở cấp bậc yêu đế, sau đó bồi dường thành cấp thiên thần để mình sử dụng, kiểu này cũng khó khăn hơn nhiều so với việc thuê mười thiên thần. Do đó Vạn Thú Phổ cũng chỉ lợi hại ở Tiên Ma Yêu giới mà thôi.
Ốc Lam cười nhạt nói:
-Tần Vũ, đối với Tiên Ma Yêu giới này, ta cũng không có hứng thú gì. Ngươi hãy để ta vào Khương Lan giới tiếp tục tu luyện. Đợi khi ngươi đến Thần giới thì cứ tự nhiên mang ta lên theo là được.
Từ khi thấy
"Khương Lan giới", Ốc Lam đã không nghĩ tới phải rời khỏi Thần giới. Bởi vì Ốc Lam biết có người giúp đỡ lợi hại thì quan trọng cỡ nào ở Thần giới.
-Ta cũng không có hứng thú đối với Tiên Ma Yêu giới.
Thanh âm to lớn của Dã Cù vang lên. Ngao Vô Hư cũng lạnh lùng nhìn Tần Vũ, ý tứ rất rõ ràng, hắn cũng chẳng có hứng thú đối với Tiên Ma Yêu giới.
Tần Vũ lại lắc đầu nói:
-Dã Cù, Ngao Vô Hư, sau chín mươi năm nữa ta phải độ kiếp rồi. Mặc dù hai người các ngươi là cửu cấp yêu đế, nhưng thần kiếp có lẽ sẽ đến chậm hơn ta rất nhiều.
Dã Cù, Ngao Vô Hư đều nín thinh. Nói chung đến được cửu cấp yêu đế, cần vài vạn năm, thậm chí lâu hơn mới đến Thần kiếp.
Ngao Vô Hư nhíu mày hỏi:
-Nhanh vậy sao?
Tần Vũ cười nhạt đáp:
-Đúng, rất nhanh. Do đó các ngươi không thể nào đi cùng ta tới Thần giới. Nếu các ngươi thấy bên ngoài không có ý nghĩa, thì tạm thời sinh hoạt ở Tần phủ. Không có việc gì thì có thể bồi tiếp Hắc Đồng, Quách Phàm bọn chúng.
Ngao Vô Hư và Dã Cù gật đầu. Bọn họ tu luyện có nhanh hơn nữa, cũng không thể độ thần kiếp sớm hơn Tần Vũ được.
Ba huynh đệ Tần Vũ cùng nhau độ thần kiếp đã có phần nguy hiểm. Nếu hai người bọn họ cũng muốn cùng độ thần kiếp theo, năm người độ thần kiếp…Dù là Tần Vũ, cũng không có chút tự tin nào. Do đó Ngao Vô Hư và Dã Cù mới không có nói thêm nữa.
-Đại ca, phụ vương, có "Tần Vũ tiên phủ" và
"Vạn Thú Phổ", con cũng đã an tâm.
Tần Vũ cười nhìn phụ vương, đại ca mình. Hai người Tần Đức, Tần Phong nhìn nhau một cái, trong lòng đều thấy cảm động.
-Tiểu Vũ, cảm ơn.
Tần Phong lên tiếng. Nhìn Tần Vũ trước mắt, trong đầu hắn lại hiện về hài đồng bảy, tám tuổi năm đó, cùng hắn tắm ở Ôn Tuyền:
"Đó chính là tam đệ ta sao?" Tần Phong có lúc đã nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Tần Vũ vung tay. Chỉ thấy trong đình viện xuất hiện một nhóm đông
"người". Bộ dạng của họ rất quái lạ, có người tuy là hình người, nhưng lại có đuôi to, có người bản thân chính là một quả bóng lông. Bất quá tuyệt đại bộ phận vẫn là hình người.
Hơn tám mươi người lập tức khom người nói:
-Đại nhân. Nguồn: http://truyen360.com
Bọn họ đối với Tần Vũ rất cảm kích, vì Tần Vũ đã thả họ ra từ Mê Thần Điện. Đúng, bọn họ chính là những vật nuôi trong Mê Thần Điện.
Tần Vũ gật đầu:
-Tuyệt đại bộ phận trong các ngươi đều là đế cấp. Có ba là vương cấp. Các ngươi đến từ các không gian vũ trụ khác nhau, nhưng từ hôm nay, ta hi vọng các ngươi đáp ứng ta một chuyện.
Hơn tám mười người đồng thời nói:
-Đại nhân, mời nói!
Tần Vũ đạm nhiên nói:
-Trước khi các ngươi phi thăng lên Thần giới, các ngươi sẽ là những người phục vụ Tần gia của ta, bảo hộ Tần gia ta. Bất quá, đối với tính cách các ngươi, ta tịnh không rõ, nên mấy người các ngươi cần trực tiếp vào trong Vạn Thú Phổ. Ta sẽ để đại ca ta phát thệ, sau khi các ngươi độ qua thần kiếp, sẽ giải trừ trói buộc linh hồn cho các ngươi.
Trong khi nói, trên thân Tần Vũ lại có một cỗ uy thế. Bất kể thế nào Tần Vũ cũng không nguyện ý đem tộc của mình ra đánh cược, do đó để tám mươi mấy người này vào Vạn Thú Phổ là phương pháp an toàn nhất.
Tám mấy người đó không khỏi có chút đắn đo, chỉ nhìn về Tần Phong.
-Ta Tần Phong phát thệ, linh thú trong Vạn Thú Phổ, một khi độ qua thần kiếp, ta sẽ lập tức giải trừ khế ước linh hồn của y. Nếu vi phạm lời thề, thì thần lôi giáng xuống đầu, hồn phi phách tán.
Tần Phong thề rất dứt khoát.
Nghe thấy lời thề của Tần Phong, hơn tám mươi người đó lập tức thoải mái hơn. Dù sao thì trước khi phi thăng cũng vô sự, bảo hộ Tần gia thì đáng là gì? Chung quy, Tần Vũ cũng đã giúp họ hồi phục tự do.
Vừa nghĩ đến những cái cũi tù mà mình không cách gì ly khai khỏi đó, bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
An bài xong tất cả, Tần Vũ mới thấy yên ổn trong lòng. Tám mươi mấy người này, mỗi người ở không gian vũ trụ của họ đều thuộc loại cực kỳ đặc biệt, nếu không thì cũng sẽ không bị Xa Hầu Viên bắt thành vật nuôi. Mỗi người bọn họ đều có bản lĩnh thần kỳ, thậm chí có người còn mạnh hơn siêu cấp thần thú.
Tỷ như Ốc Lam lúc trước. Y cũng đã từng là một trong số họ.
Cứ như vậy, Tần Vũ sống những ngày yên tĩnh ở Tần phủ. Bởi vì bên Ám Tinh giới cũng không có chuyện gì, Tần Vũ chỉ truyền tấn nói bản thân muốn tu luyện, nên cũng không có người nào đến hỏi thăm hắn.
Qua năm mươi năm, lần đó Tần gia cử hành một thịnh yến, đương nhiên cũng đã mời một số người bên ngoài. Tần phủ chỉ có những nhân vật của Tần gia mới có thể vào. Bình thường cử hành yến tiệc, là ở trong một tòa cung điện cạnh dốc núi.
Lúc này, trong cung điện tập trung lượng lớn người. Tuyệt đại bộ phận người của Tần gia đều ở đó, bất quá lần này ngay cả Huyền Đế cũng đến đây, vì Huyền Đế là sư tôn của thê tử Phong Ngọc Tử.
Trong đại sảnh rất nhiệt náo, nhóm đông người đang tụ tập ở đây, Tần Vũ, Tần Phong, gia đình Hắc Vũ, Tần Đức, Phong Ngọc Tử và những người khác. Yến tiệc còn chưa bắt đầu, nhóm đông người thì đang nói chuyện với nhau.
-Tiểu Vũ.
Phong Ngọc Tử và một vị hồng y mỹ phụ đi qua.
-Phong bá bá, Phong bá mẫu.
Tần Vũ mỉm cười. Đối với Phong Ngọc Tử, Tần Vũ cũng có phần khó xử, vì hắn hoài nghi Huyền Đế có âm mưu gì đó. Do đó đối với đồ đệ của Huyền Đế, thê tử
"Liên Ngữ" của Phong Ngọc Tử, hắn cũng có chút hoài nghi.
-Tần Vũ huynh, nghe nói huynh còn có khoảng bốn mươi năm nữa là phải độ kiếp?
Một thanh âm ôn nhu vang lên, Huyền Đế Huyền Hy mang theo một nụ cười nhẹ đi tới.
Tần Vũ nhìn Huyền Hy, trong lòng nao nao. Mình còn có hơn bốn mươi năm là phải độ kiếp, người Tần gia biết được cũng không nhiều a. Làm sao Huyền Đế biết được? Không phải là…thê tử của Phong bá bá nói chứ?
Tần Vũ tức thì mỉm cười gật đầu nói:
-Không biết Huyền Hy nàng lúc nào thì độ kiếp?
Huyền Hi cười đáp:
-Ta, giờ còn sớm lắm.
-Đại ca.
Tiếng của Hầu Phí từ phía sau truyền lại. Tần Vũ mỉm cười nói:
-Huyền Hy, nàng nói chuyện với người khác trước, ta không thể bồi tiếp được.
Tần Vũ chuyển người đi về phía Hầu Phí.
Huyền Hy nhìn theo bóng lưng của Tần Vũ, trên mặt có một nụ cười thoáng qua, trong lòng thầm nói:
"Tần Vũ, bốn mươi năm, ngươi còn mạng trong bốn mươi năm, Tần gia tộc của ngươi cũng chỉ còn mạng trong bốn mươi năm thôi."