Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 104: Có đôi khi, muốn cứu người phải học được giết người

Hô lên hành tàng của Tô Ly, đem toàn bộ người cùng chuyện đang trong màn đêm đưa ra ngoài ánh mặt trời, Trần Trường Sinh làm chuyện này cũng không phải cố ý , là làm việc dựa theo tâm ý, hắn để ý nhất chính là thuận tâm ý. Nhưng trước lúc làm chuyện này dĩ nhiên hắn đã cẩn thận suy nghĩ chuyện sau đó, cảm giác được chỗ tốt hẳn là lớn hơn chỗ xấu, đúng như Lương Vương Tôn cảm khái.

Đây là một loại mưu lược cũng là một loại tính toán, những đạo lý trên đường xuôi nam Tô Ly dạy cho hắn, tỷ như chiến lược tỷ như kiếm pháp cũng được hắn dùng trong đó, đổi góc độ mà nói, hắn hướng về phía Tầm Dương thành cảnh xuân tươi đẹp hô lên mấy chữ, giống như hướng về phía một mảnh bóng đêm đen nhánh đâm ra một chiêu Tuệ Kiếm, cuối cùng xé mở một lỗ hổng, gặp chút ít ánh sáng.

Nhưng thời khắc khi hắn tận mắt chứng kiến Lương Vương Tôn, hắn chợt phát hiện tính toán thôi diễn của mình có chút ít vấn đề, nơi này nói vấn đề cũng không phải như hắn nói đánh không lại phải trốn, mà hắn cho rằng Lương Vương Tôn vốn không nên xuất hiện. Lương Vương Tôn lại không để ý tới Vương phủ truyền thừa, dân ý rào rạt, ở dưới ban ngày ban mặt tới giết Tô Ly, đến tột cùng là tại sao?

"Tại sao?" Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly hỏi.

Tô Ly nói: "Bởi vì bọn họ đều họ Lương."

Lương Tiếu Hiểu, Lương Hồng Trang, Lương Vương Tôn ba người biểu hiện muốn Tô Ly chết nhất đều họ Lương, bọn họ đều thuộc Lương vương nhất mạch? Tô Ly cùng Lương Vương phủ có thù hận gì không thể xóa bỏ hay sao?

"Người đã làm Hoàng Đế làm gì có ai cam tâm làm Vương gia?" Tô Ly nhìn tòa đại liễn mơ hồ có thể thấy được ngoài cửa sổ, nói: "Lương Vương phủ các đời chủ nhân muốn làm nhất, chính là trở về kinh đô, một lần nữa ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, chỉ là căn bản bọn hắn không có cơ hội, cho đến hơn mười năm trước, trận nội loạn ở kinh đô kia diễn ra, rốt cục để cho bọn họ thấy được khả năng."

Trần Trường Sinh đã nghe Tô Ly kể chuyện năm đó, có chút không giải thích được hỏi: "Lúc ấy muốn khởi sự không phải là Trường Sinh tông hay sao?"

Tô Ly: "Muốn tính thiên hạ, tất phải suy nghĩ thật xa, Lương Vương phủ mấy trăm năm trước đã bắt đầu trà trộn vào Trường Sinh tông, hơn mười năm trước Trường Sinh tông gây xích mích giữa nam bắc, đúng là thủ đoạn của bọn hắn."

Trần Trường Sinh càng không giải thích được, năm đó Trưởng lão Trường Sinh tông bị Tô Ly một kiếm giết chết toàn bộ, mưu đồ giấu diếm mấy trăm năm của Lương Vương phủ bị nghiền nát, quả thật vô cùng hận, nhưng tại sao lại hận Tô Ly thấu xương như thế?

Tô Ly nói: "Đám Trưởng lão này đều họ Lương , hẳn là tổ tông của Lương Tiếu Hiểu. Về phần tại sao Lương Vương Tôn cùng Lương Hồng Trang lại hận ta như thế, có thể bởi vì năm đó ta giết người ở Trường Sinh tông, thuận đường tới Tầm Dương thành, đem mấy lão gia hỏa kia cũng giết toàn bộ."

Trần Trường Sinh trầm mặc im lặng, nghĩ thầm nếu là giết cả nhà người, huyết hải thâm cừu như thế, khó trách đám thanh niên Lương vương nhất mạch cừu hận đối với Tô Ly như thế, Lương Tiếu Hiểu thậm chí không tiếc cấu kết cùng Ma tộc.

Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng Lương Vương Tôn cùng Tầm Dương thành chủ giáo nói chuyện với nhau.

Trần Trường Sinh trầm mặc nghe chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tiền bối, thật sự cần giết nhiều người như vậy sao?"

Tô Ly trên mặt toát ra vẻ giễu cợt, nói: "Lại chuẩn bị bắt đầu thuyết giáo?"

Trần Trường Sinh lắc đầu, nói: "Chẳng qua cảm thấy chuyện này vốn không nên chảy nhiều máu như vậy."

Tô Ly không trả lời trực tiếp, nói: "Năm đó Trường Sinh tông cùng Lương Vương phủ muốn lấy nam chinh bắc, lúc đó kinh đô vô cùng hỗn loạn, triều đình cùng Quốc Giáo vẫn phân liệt giằng co, vấn đề duy nhất giải quyết không được cũng là vấn đề lớn nhất của Nam nhân, đó chính là Thiên Hải tồn tại, bọn họ cuối cùng tìm được rồi một phương pháp để giải quyết vấn đề này."

"Phương pháp gì?"

"Bọn họ muốn ta tới kinh đô giết Thiên Hải, cho dù ta giết không chết Thiên Hải, tin tưởng Thiên Hải cũng sẽ bị thương nặng."

"Tiền bối, ngài đi sao?" Trần Trường Sinh vừa hỏi đã biết đây là câu nói nhảm.

Tô Ly dĩ nhiên không đi kinh đô giết Thiên Hải Thánh Hậu, nếu không lịch sử cũng sẽ không như hiện tại. Quả không sai, Tô Ly nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc, nói: "Ta giống như có bệnh hay sao?"

Trần Trường Sinh nghĩ thầm Nam nhân mới thật có bệnh, lại sẽ nghĩ ra chủ ý không thể nào thực hiện như vậy, hỏi: "Bọn họ lúc ấy khuyên ngài thế nào?"

"Bọn họ bắt vợ con ta, đem nàng nhốt trong hàn đàm ở Trường Sinh tông, sau đó dùng đại nghĩa khuyên ta."

Lúc Tô Ly nói những lời này, trên mặt không có có vẻ mặt dư thừa, nhưng cũng đã cách hơn mười năm, Trần Trường Sinh phảng phất vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.

"Không có ai thích giết người, ta cũng không thích."

Tô Ly cuối cùng nói: "Máu chảy nhiều rồi, muốn rửa sạch kiếm sẽ rất phiền toái, chớ đừng nói tới xiêm y, cho nên ta cũng không thích chảy máu, nhưng có đôi khi, người phải giết, máu phải chảy."

Trần Trường Sinh đã hiểu. Đoạn chuyện hắn đã từng nghe hôm nay đã hoàn toàn đầy đủ, Tô Ly muốn thông qua chuyện này nói cho hắn biết một đạo lý đơn giản, đồng thời không muốn nghe thêm những lời khuyến cáo kia .

Tồn tại trong nhân thế , muốn sống một cách tự do, muốn bảo vệ người mình yêu mến không bị thương tổn, ngươi phải đủ cường đại, hơn nữa để cho toàn bộ thế giới cũng thừa nhận sự cường đại của ngươi, sợ hãi sự cường đại của ngươi. Làm thế nào để chứng minh, làm thế nào để cho thế giới thừa nhận điểm này? Đó là ngươi dám giết người, có can đảm làm cho toàn bộ thế giới chảy máu.

Tô Ly chính là làm như vậy. Hắn đem Trưởng lão Trường Sinh tông giết chết toàn bộ, suýt nữa làm cho Lương Vương phủ diệt môn, để cho đại lục máu chảy thành sông, mặc dù hắn không thể vãn hồi sinh mệnh của vợ mình, nhưng ở hơn mười năm sau đó, không có bất kỳ ai dám uy hiếp hắn, lợi dụng hắn, cũng không có bất kỳ ai dám đi uy hiếp con gái của hắn.

Đã hiểu không có nghĩa là có thể tiếp nhận, nhưng Trần Trường Sinh cũng không có cách nào nói gì với Tô Ly nữa, không thể làm gì khác đành cùng người khác đi nói. Hắn đi tới bên cửa sổ đẩy ra cửa sổ, nhìn về Lương Vương Tôn trong đại liễn, nói đơn giản: "Ta muốn bảo vệ hắn."

Lương Vương Tôn dung nhan anh tuấn mà quý khí lộ ra nụ cười ý tứ hàm xúc khó hiểu, nói: "Rất nhiều người đều nghĩ ngươi chết ở Chu viên, không nghĩ tới, ngươi lại chết ở Tầm Dương thành."

Trần Trường Sinh lời nói rất đơn giản, Lương Vương Tôn đáp lại cũng rất đơn giản, hắn đã dám đường đường chính chính tới giết Tô Ly, đã nói rõ hắn đã không thèm để ý bất luận kẻ nào uy hiếp, cho dù là Quốc Giáo.

"Hắn năm đó không giết chết ngươi, không giết chết Lương Hồng Trang, cũng không giết chết Lương Tiếu Hiểu."

Trần Trường Sinh nói: "Hắn cho giữ một cái đường lui cho Lương Vương phủ, Lương Vương phủ cũng có thể lưu cho hắn một con đường sống."

"Nhưng năm đó rất ít người còn sống, hơn nữa ngươi thật sự cho là đó là đường lui sao? Không, Vương phủ mất đi , là hi vọng của vô số người mấy trăm năm, nhưng ta quả thật có thể lưu cho hắn một con đường sống." Lương Vương Tôn lãnh khốc nói: "Ngươi để cho ta chém đứt tứ chi của hắn, phế đi kinh mạch của hắn, ta sẽ để cho hắn còn sống."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói: "Như thế không công bình."

Lương Vương Tôn nói: "Lấy máu trả máu, lấy tử vong trả tử vong, chính là rất công bình."

Trần Trường Sinh nói: "Tiền bối vì loài người mới đi cánh đồng tuyết, bị Ma tộc vây công mới trọng thương, nếu không các ngươi căn bản không thể giết chết hắn, cho nên hắn không nên chết ở trong tay của loài người, ít nhất không phải là lần này, ít nhất không phải là chết như vậy, vô luận hắn từng giết bao nhiêu người, cho dù hắn thật sự không phải là người tốt."

Nghe lời nói này, giáo sĩ bốn phía khách sạn còn có chút ít tử sĩ của Lương Vương phủ cũng sinh ra chút ít cảm xúc biến hóa.

Lương Vương Tôn nhìn hắn ở cửa sổ, bình tĩnh nói: "Ngươi nói có thể có đạo lý, một đời truyền kỳ cứ như vậy chết đi, giết chết hắn ta đây cũng sẽ lưu danh xấu trong sách sử, nhưng... ta không thèm để ý, thế giới này cũng sẽ không để ý, bởi vì đây là cơ hội duy nhất có thể giết chết hắn, mà tất cả mọi người trên thế giới này đều muốn hắn chết."

Trần Trường Sinh hỏi: "Cho dù hợp mưu cùng Ma tộc?"

"Đây là một tràng mưu sát vô sỉ, đừng bảo là hợp mưu cùng Ma tộc, coi như giao dịch với ma quỷ thì có làm sao?"

Lương Vương Tôn tiếng nói vang vọng, phòng ốc bốn phía khách sạn sụp đổ, không biết thân ảnh bao nhiêu người tu hành xuất hiện.

Tầm Dương thành cửa thành mặc dù đã đóng, làm sao ngăn cản được người muốn giết Tô Ly?

Trong bầu trời bỗng nhiên nhấp nhoáng một mảnh ánh sáng lửa đỏ. Theo nhiệt độ tăng lên, gió nóngđập vào mặt, một con Hỏa Vân lân đáp xuống đầu kia con phố, Tiết Hà ngồi phía trên, trên khôi giáp vẫn lưu lại huyết thủy ngày đó. Ngay sau đó, Lương Hồng Trang một thân vũ y xuất hiện tại một đầu khác của phố dài, dung nhan quyến rũ đã tràn đầy tro bụi, vết kiếm trên người vẫn thấy rõ ràng, cũng không biết hắn làm sao chịu đựng nổi để trở về. Nhìn Lương Hồng Trang xuất hiện, Hoa Giới Phu khẽ cau mày. Ngày đó chính là vị Tầm Dương thành chủ giáo này, âm thầm nói cho Lương Hồng Trang hành tung của Tô Ly.

"Ngươi xem, ngay cả Quốc Giáo thật ra cũng rất muốn hắn chết." Lương Vương Tôn nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ngươi làm sao có thể đối kháng toàn bộ thế giới nhân loại chứ?"

Trần Trường Sinh nhìn bốn phía khách sạn cùng đường phố chút ít thân ảnh, hắn không biết những người này là ai, ở đại lục Bắc địa có thanh danh như thế nào, thuộc về tông phái sơn môn gì, chỉ có thể từ trong khí tức cảm giác được sự đáng sợ của những người này. Những người này là tới giết Tô Ly. Tiết Hà là Đại Chu thần tướng, có lẽ sẽ không xuất thủ. Lương Hồng Trang hẳn là đã không còn lực xuất thủ. Nhưng những người này sẽ xuất thủ. Chớ đừng nói chi là, còn có tên thích khách nổi tiếng vẫn ẩn núp trong bóng đêm Lưu Thanh, hôm nay cuộc chiến đấu này, trừ Lương Vương Tôn ra, đáng sợ nhất chính là người này.

Tô Ly trọng thương, hướng toàn bộ đại lục phát ra lời mời thịnh yến, tân khách tới tham gia trận yến hội này đã có mặt, bọn họ dùng kiếm làm đũa, chuẩn bị uống một chén máu làm rượu ngon, hưởng dụng bữa tiệc thịt người. Trần Trường Sinh không biết trận thịnh yến này còn có tân khách trình diện hay không, hắn muốn đem cả bàn tiệc hất lên.

Hắn đứng ở bên cửa sổ, nhìn Lương Vương Tôn, vẻ mặt không thay đổi, chân khí chậm rãi lưu chuyển, thần thức rơi vào vỏ kiếm, liên hệ với hắc long ly hồn, đánh thức những thanh kiếm đã ngủ say nhiều ngày.

Vô số thanh kiếm.

Hắn bắt đầu tính toán, bắt đầu chuẩn bị thiêu đốt chân nguyên, bắt đầu chuẩn bị vạn kiếm phi ra.

Tuệ Kiếm, Nhiên Kiếm, đây là kiếm Tô Ly dạy cho hắn, vạn kiếm là kiếm của hắn.

Hắn muốn thử xem có thể dùng sự tiến bộ trên kiếm đạo, bổ túc vạn kiếm kiếm ý tiêu hao hay không, do đó tái hiện hình ảnh trước Chu lăng, sau đó trực tiếp giết chết Lương Vương Tôn.

Trần Trường Sinh là thiếu niên thiên tài Thông U thượng cảnh, Lương Vương Tôn là cường giả trên Tiêu Dao bảng, vô luận ai đến đánh giá, thậm chí chính hắn cũng rõ ràng, thực lực sai biệt hai bên như thế nào .

Nhưng hắn vẫn muốn thử xem có thể giết chết đối phương hay không.

Bởi vì cục diện bây giờ nhất định, hắn phải giết chết Lương Vương Tôn, mới có thể giúp cho Tô Ly sống sót.

Chuyện này, chính là đạo lý mới nhất hắn học được từ trên người Tô Ly.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất