Đến khi hoàn toàn quên đi hình bóng Nhược Thủy, Tiêu Thần mang theo Kha Kha rời khỏi thôn Tổ Long. Tựa như đã trải qua một lần sống lại, những bối rối của quá khứ đã hoàn toàn phai mờ. Một lần nữa hắn lại bước chân vào giới tu luyện.
"Y nha y nha. . ." Kha Kha xuyên qua không gian, hưng phấn thi chạy cùng Tiêu Thần.
Tiêu Thần triển khai Bát Tướng cực nhanh, nhanh như điện chớp. Nhưng hắn lại phát hiện không cách nào bỏ lại tiểu tử kia, ở phía sau có một đạo hào quang trắng tựa như là một ngôi sao băng kỳ dị cứ bám sát theo đuôi hắn.
"Tiểu quỷ nhanh như vậy. . ." Tiêu Thần nở nụ cười, búng mũi nó một cái.
Tuyết Bạch Tiểu Thú bất mãn lầu bầu một tiếng, rồi sau đó sung sướng ôm một quả Chu Quả mà bắt đầu nhai gau gáu.
"Leng keng "
Từ đằng xa truyền đến âm thanh đao kiếm đánh nhau, còn có năng lượng dao động mênh mông cuồn cuộn mà đến.
Nơi đây chỉ cách Ngũ Nhạc đứng đầu Thái Sơn không xa, chính là một danh sơn trọng địa của Cửu Châu. Lập tức Tiêu Thần cùng Kha Kha bay về phía trước.
Dãy núi chập chùng, vách đá xanh ngắt. Nhưng ngay cả là Đông Nhạc được coi là danh sơn thiên hạ cũng thiếu hụt linh khí.
Sáu đạo nhân ảnh đang hỗn chiến, thực lực song phương tương đương nhau nên đánh khó phân thắng bại. Một phe là Tu Chân Giả, một phe là tu giả Trường Sinh Giới. Phi kiếm, pháp bảo tung hoành công kích, song phương đánh nhau thật là kịch liệt. Mà ở phía trước càng có nhiều tiếng la hét truyền đến. Nhìn về phía trước, có thể thấy bóng người thấp thoáng. Ở lân cận Thái Sơn có không ít cuộc chiến, tất cả bóng dáng đều là thanh niên.
Đây là làm sao vậy, tại sao có nhiều người hỗn chiến như vậy?
Tiêu Thần cùng Kha Kha tựa như là người ngoài cuộc bay lên Đông Nhạc Thái Sơn, cuộc chiến đấu ở trên đó càng kịch liệt, máu tươi nhiễm đỏ bầu trời, tu chân pháp bảo bay đầy trời như mưa, pháp thuật thần thông chiếu sáng đỉnh núi.
Trên đỉnh Thái Sơn. Huyết vụ tràn ngập. nguồn TruyenFull.com
Tiêu Thần vô cùng kinh dị. Thật không ngờ song phương chiến đấu khốc liệt như thế. Nếu không phải hắn đem người của Trường Sinh Giới vào nhân gian, chỉ sợ tu giả Cửu Châu thực sự không cách nào chế ngự nổi Tu Chân Giả.
"Xích "
Một đạo kiếm quang vọt tới nhằm thẳng vào đầu Tiêu Thần, Kha Kha bất mãnlầm bầm một tiếng, thần quang bảy màu xuất ra. "Leng keng" một tiếng làm phi kiếm nát bấy. Ở xa xa một bóng người miệng phun máu tươi suýt nữa rơi xuống từ trời cao. Có vẻ hắn thật không ngờ xông vào chiến trường lại là một người một thú lợi hại như thế.
Vài bóng người nhất loạt vọt lên trước, lập tức vây quanh Tiêu Thần cùng Kha Kha. Tiêu Thần mở ra Bát Tướng cực nhanh nên bỗng nhiên biến mất không thấyđâu nữa. Hắn lánh sang một bên để xem cuộc chiến, hắn không muốn dễ dàng ra tay.
Trên Thái Sơn có rất nhiều chiến đoàn, khắp nơi đều là bóng người. Bỗng nhiên hắn thấy được người quen.
Tát Ma, một trong mười đại cao thủ tông giáo thanh niên của đế quốc La Mã ở Trường Sinh Giới.Hắn đang cầm trong tay một quyển kinh thư cổ niệm lẩm bẩm, những vì sao trên bầu trời chợt sáng lạn, mười tám chùm năng lượng Lam Tinh to cỡ gian phòng tựa như sao băng rơi thẳng xuống tức thì đánh cho pháp bảo ba tên Tu Chân Giả đang vây công hắn bị nát vụn, còn thân thể tan biến.
"Ha ha. . . Tiêu huynh đệ mau tới hỗ trợ, người Tu Chân Giới rất liều lĩnh . Lại muốn cướp đoạt Thái Sơn." Tát Ma nhìn thấy Tiêu Thần cùng Tuyết Bạch Tiểu Thú.
"Làm sao ngươi lại đi tới đây?"
"Ta khóc a, ta đi về phương tây, thật không ngờ nơi đó lạnh khủng khiếp. Còn phong ấn so với Cửu Châu thì chỉ có hơn chớ không kém. Bất đắc dĩ ta lại chạy trở về." Tát Ma lại đánh bay hai tên Tu Chân Giả, hắn đi tới trước người Tiêu Thần rồi nói: "Nghe nói Cửu Châu muốn giải phong ấn, người Tu Chân Giới bắt đầu chiếm trước các quả núi thiêng. Ở mỗi điểm núi sông danh tiếng đều phát sinh cuộc chiến tương tự. Nhưng mà các nhân vật lão bối cũng không ra mặt, hiện tại đều là thế hệ thanh niên đánh trận."
"Thì ra là thế."
"Tu Chân Giới xác thật chính là nhân vật rất khó giải quyết , rất khó đối phó. Mấy ngày trước suýt nữa ta phải nuốt hận ở nhân gian." Tát Ma tựa hồ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tiêu Thần lại thấy được thêm một bóng người quen thuộc. Muôn vàn những bông hoa hướng dương khổng lồ, những cánh hoa màu vàng chiếu sáng một nửa ngọn núi. Một dáng người đang di động như là tia chớp, ngay cả là phi kiếm cũng không nhanh hơn tốc độ của hắn. Hắn tung hoành công kích, chặt đứt vài thanh phi kiếm rồi chém rơi đầu mấy tên Tu Chân Giả.
Kia không phải là Hải Vân Thiên sao? Không nghĩ tới đã lâu không gặp, nay ma công của hắn đại thành. Không cần nghĩ thì Tiêu Thần cũng biết hắn tu luyên ma công 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》trong truyền thuyết. Bóng dáng hắn nhanh như quỷ mị, kiếm quang ngời sáng như cầu vồng.
"Thiên Phật Bảo Luân!" Một tiếng quát to làm sự chú ý của Tiêu Thần dời đi, hắn trông thấy Sở Hành Cuồng, Chưởng Khống Giả của thần thông Mệnh Vận Song Sinh Tử hiếm thấy. Đó là thần thông cùng một loại như đại thần thông của Phật Đà. Mặc dù Tiêu Thần đã đánh bại hắn nhiều lần, nhưng tiền đồ của hắn vẫn tuyệt đối không thể lường được.
Đối thủ của hắn lấy một mặt Ngũ Hành kỳ làm vỡ nát Thiên Phật Bảo Luân trong tay Thiện Tử, nhưng lạiđể Ác Tử cầm lưỡi hái tử thần phá vỡ trận, chém nát Ngũ Hành kỳ, cắt lấy đầu đối phương rồi nghiền nát luôn Nguyên Anh đang muốn trốn chạy lên trời cao. "Thật không ít cố nhân đã đi tới Nhân Gian Giới." Tiêu Thần kêu lên.
Xoát
Cách đó không xa, một bóng người duyên dáng xinh đẹp triển khai Bất Tử Thiên Dực phóng lên cao, hai tay trắng nõn nà như được chạm khắc từ ngọc. Bất Tử Pháp Ân thần kì bay lên đỉnh núi, như linh dương dấu sừng không vết tích khó có thể tìm ra. Nó dễ dàng phá vỡ phòng ngự của hai tên Tu Chân Giả , đánh bại Lưu Kim Cổ của bọn họ khiến bọn họ bị đánh rớt xuống khỏi đỉnh núi.
Nàng này hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, đúng là Yến Khuynh Thành. Được Bất Tử chưởng giáo tương trợ, nàng đã cắt đứt liên lạc với Tiêu Thần, rồi sau đó lấy thân mình làm Đỉnh Lô. Cho đến ngày nay đại pháp Toái Ma Chủng Thần rốt cục sơ thành, công lực đột nhiên tăng mạnh.
Áo tím phất phơ, mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nhanh nhẹn như chim bay bướm lượn. Yến Khuynh Thành hoạt bát linh động, trong lúc xoay người cũng đã thấy Tiêu Thần. Tựa hồ nàng hơi kinh ngạc, nhưng rồi lập tức quay đầu, bắt đầu tìm kiếm đối thủ tiếp theo.
Tu Chân Giả đích xác có thế lực rất mạnh. Tiêu Thần thấy Tát Ma, Hải Vân Thiên, Sở Hành Cuồng, Yến Khuynh Thành liên tiếp thắng đối thủ, nhưng mà cũng thấy rất nhiều cao thủ trẻ tuổi Trường Sinh Giới đã bỏ mạng tại đỉnh Thái Sơn.
Chiến đấu là vô tình , máu bắn tung toéa, đôi bên đều chịu thương vong vô số. Nhưng cũng không có hiện tượng nghiêng về một bên .
Tát Ma bảo: "Mấy ngày gần đây đỉnh Thái Sơn là một chiến trường chủ yếu. Nhưng mà ở các danh sơn khác cũng đang tiến hành chiến đấu kịch liệt, rất nhiều cố nhân đều phân tán ở các nơi. Nghe nói, người Tu Chân Giới muốn cùng chúng ta mở một lôi đài sinh tử, những cao thủ mạnh nhất đại diện hai bên quyết đấu."
"Ô ô. . ." Ở phía sau, từ phương xa vọng đến những trận âm thanh nặng nề, phảng phất như có một con cự thú viễn cổ đang tới gần. Một cỗ lực lượng hùng hậu đang đến với uy lực dời non lấp biển.
Nhìn ra xa, hai chiếc chiến thuyền khổng lồ đang phi hành trên bầu trời.
Tát Ma cau mày bảo: "Cao thủ của bọn họ đã đến."
Đó là chiến thuyền đồ sộ chỉ thuộc về Tu Chân Giả, pháp bảo to quá mức bình thường tràn đầy hào quang đủ màu. Chúng xé gió phi tới gần, hai chiếc chiến thuyền đều dài hàng trăm mét, năng lượng dao động vô cùng mạnh mẽ.
"Dừng tay!"
Trên chiếc chiến thuyền thứ nhất, một vị nam nhân hét lớn. Cùng lúc đó, một đạo kiếm quang như Thiên ngoại Phi Tiên từ đám mây chém xuống, kiếm quang lớn lao trực tiếp đánh bay không ít tu giả.
Một kiếm rất cuồng vọng, nó muốn chém vỡ đỉnh Thái Sơn nên lập tức làm cho không ít người giận dữ. Đây chính là đỉnh núi đứng đầu Ngũ nhạc, một loại tượng trưng cho Nhân Gian Giới. Làm sao có thể cho phép hắn càn rỡ như thế.
Nhưng mà vài tên tu giả tiến lên đều bị chấn nát , máu bay tung toé, thân tàn rơi xuống. Căn bản bọn họ khó có thể làm rung chuyển kiếm quang thật lớn kia.
Vừa lúc đó, một đạo huyết quang hiện ra, bóng dáng Thần Ma vô tận hiện lên. Thiên sứ không đầu, ác ma tay cụt nương theo một thanh Xích Huyết phi đao long lanh trong suốt to bằng ngón trỏ đánh nát hư không mà đụng vào kiếm quang.
Tiểu Lý Phi Đao -- truyền nhân chính thống của Tuyệt Đao -- đã xuất thủ. Thanh phi đao màu đỏ kia đúng là phi đao năm đó của Lý Tầm Hoan, bởi vì nó dính vô tận Thần Ma huyết dịch mà thành một thanh huyết đao sát khí ngút trời. Có thể nói nó chém sắt như bùn, là Thần Ma khó chặn
Kiếm quang tan vụn. Chiếc chiến thuyền đồ sộ trên bầu trời rung rinh một hồi, từ trên đó có nam nhân thanh niên cười lạnh nói: "Có chút ý tứ."
Đang khi nói chuyện thì hai chiếc chiến thuyền đã hạ xuống. Dao động mênh mông đẩy mọi người thối lui, trên thuyền có không ít tu giả. Tên thanh niên áo lam cầm đầu là người thứ nhất ngự kiếm phi xuống, hắn quát: "Không phải đã nói rõ sao. Song phương cường giả sẽ quyết đấu, vì sao lại xảy ra hỗn chiến?"
Một người nam nhân trên mặt có vết sẹo, ánh mắt sắc bén không hề sợ sệt động thân nhảy ra, miệng quát: "Ta đang muốn hỏi người của các ngươi, vì sao vô cớ định cướp đại sơn?"
Tiêu Thần sửng sốt, đây không phải đệ tử Vương hệ Bạc Sĩ của thủ đô Đại Thương sao? Kẻ hói đầu hung dữ tiếng tăm lừng lẫy này, xem ra tất cả các đại tộc trong ngũ đại bá chủ cũng đã tặng một chút "Hỏa Chủng" đến nhân gian.
"Đại sơn không thuộc về Tu Chân Giới, tựa hồ cũng không thuộc về Trường Sinh Giới các ngươi chứ?" Thanh niên áo lam cười lạnh nói.
Bạc Sĩ lạnh lùng đáp: "Tổ tông chúng ta vốn gốc rễ ở nhân gian giới. Hiện tại trở về hoàn toàn là quay lại cố hương, đâu có vô cớ xâm lấn giống như các ngươi."
Thanh niên áo lam ngửa mặt lên trời cười to rồi nói: "Chê cười, tổ tiên chúng ta là Đại Vũ, trong đám người hậu duệ cũng có không ít đến từ nhân gian. Hiện tại trở về, cũng có thể nói là quay về quê cũ. Kỳ thật nhiều lời vô ích, cuối cùng vẫn cần phải quyết chiến, nói chuyện bằng thực lực. Vẫn còn cách ngày lôi đài sinh tử chiến một đoạn thời gian, nhưng ở núi sông danh tiếng các nơi đã bắt đầu tiến hành Phong vương chiến. Bằng không hôm nay ở đây chúng ta cũng đấu võ trục xuất mấy tên Vương Ba."
"Lại còn sợ các ngươi sao?" Mọi người của Trường Sinh Giới đều rất phẫn nộ.
Áo lam thanh niên cười to mà bảo: "Không cần quá nhiều người cùng tham gia. Chúng ta lựa chọn mấy người đại diện là đủ rồi, ta khẳng định sẽ ra tay." "Hay!" Tuyệt Đao nghe nói thế liền bước lên phía trước, ở trên hư không bắt đầu giằng co cùng thanh niên áo lam .
Lúc này, bên phía tu chân có vài cao thủ đi tới gần tên áo lam, sắp hàng song song cùng hắn.
Điều khiến Tiêu Thần cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn chính là, hắn lại thấy một người quen. Một người áo tím sắc mặt tái nhợttừ trên chiến thuyền thứ hai ngự kiếm phi xuống, không ngờ là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ tuổi Đặng Ngọc của môn phái Thục Sơn.
Hắn không phải bị trấn áp trong Hạo Thiên Tháp sao? Tiêu Thần lập tức hiểu ra, tất nhiên là Thái Hạo đã thả hắn đi ra ngoài.
"Đặng huynh, đâu cần huynh ra tay, có lẽ huynh cứ nghỉ ngơi đi thôi." Người áo lam mở miệng nói.
"Không sao, trải qua tổ sư tương trợ, ta đã phục hồi như cũ ."
Tuyệt Đao đã tiến lên, Tát Ma, Yến Khuynh Thành, Hải Vân Thiên, Sở Hành Cuồng cũng cất bước đi tới ở trên hư không.
"Trường Sinh Giới xuống dốc sao? Chỉ bằng mấy người các ngươi . . ." Người áo lam cười lạnh, đứng chung một chỗ cùng Đặng Ngọc áo tím trông rất có thái độ thách thức thiên hạ.
"Dù sao so với Cửu Châu lớn như thế của Nhân Gian Giới mà ngay cả một người có thể xuất chiến đều không tìm được thì vẫn còn mạnh hơn." Âm thanh của Đặng Ngọc rất nhẹ rất dài giọng, nhưng lại vang dội rõ ràng khắp Thái Sơn. Đông đảo tu chân đều nghe được hết , nhưng mà không ai nói thêm gì. Nơi này ngoài Tiêu Thần ra thì thực sự không có tu giả của Nhân Gian.
"Y nha. . ." Kha Kha thở phì phì mà làu bàu . Nó có linh tính cực cao, biết đây là thế giới cố hương của Tiêu Thần nên bắt đầu bất mãn.
Đặng Ngọc đang khi lơ đãng quét mắt lại đây, lập tức như bị sét đánh. Mặc dù lần này diện mạo Tiêu Thần khác với lần trước, nhưng mà cỗ khítức kia thì tuyệt đối giống.
Lần này , Tiêu Thần lấy lại diện mạo loài người vốn có lúc trước , mà hắn cũng không che giấu khí tức của bản thân.
"Là ngươi sao? !" Hắn vừa sợ vừa giận.
"Là ta." Tiêu Thần ôm Kha Kha, véo tai nó làm cho tiểu thú y nha vài tiếng. Hắn lộ vẻ rất bình thản mà lơ đãng nhìn Đặng Ngọc.
"Ta muốn giết ngươi!" Đặng Ngọc hận Tiêu Thầnthấu xương. Thân là đệ nhất cao thủ thanh niên môn phái Thục Sơn, lần trước thảm bại ngoài ý muốn đã thành một khối tâm bệnh của hắn. Nếu như không có trưởng bối tương trợ thì hắn đã hoàn toàn bị Tiêu Thần phế bỏ .
"Muốn đánh với ta? Nhưng vừa rồi ngươi có nói , nhân gian không có một người nào có thể xuất chiến. Nhà ngươi muốn quyết đấu cùng một tu giả bình thường nhân gian như ta đây sao?"
Lời này quả thực là bạt tai Đặng Ngọc, cho dù nói như thế nào thì lần trước hắn đã thua dưới tay Tiêu Thần.
Người áo lam đứng bên cạnh ngăn cản Đặng Ngọc, hắn nói: "Ta và huynh đều là trong số mười thanh niên kiệt xuất mạnh nhất Tu Chân Giới. Không nên chấp nhặt với tu giả nhân gian giới. Binh đối binh, tướng đối tướng, vương đối vương, khắc có người đối phó hắn."
"Ha ha. . ." Tiêu Thần cũng không có nói gì mà phá lên cười.
Đặng Ngọc sắc mặt nóng rần lên, hắn cảm giác như Tiêu Thần đang cười nhạo hắn. Lập tức hắn nói vô cùng lạnh lẽo: "Lần trước ngươi dựa vào Hạo Thiên Tháp mà thắng ta. Sau khi mất đi Hạo Thiên Tháp, chỉ dựa vào bản lĩnh thực sự thì làm sao ngươi là đối thủ của ta. Trong vòng hai mươi chiêu ta sẽ lấy tính mệnh của ngươi."
Trên đỉnh Thái Sơn đỉnh, bóng người thấp thoáng, tu giả thì vô số. Nhưng tất cả mọi người đều thất kinh, không ngờ Tiêu Thần lại chiến thắng Đặng Ngọc, kẻ được xưng là trong số mười thanh niên kiệt xuất mạnh nhất Tu Chân Giới. Tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi .