Một chiếc đèn cổ màu xanh không ngừng phát ra những tia sáng đang lẳng lặng treo ở trên không trung.
Tiêu Thần vươn vai đứng thẳng lên rồi đi xuống Hoàng Nê Thai, mà chiếc đèn cổ như là kết nối làm một thể cùng hắn. Nó cố định dứt khoát ở cách vai trái của hắn hơn một thước, ngọn đèn dầu chập chờn chiếu sáng con đường phía trước cho hắn.
Hắn không muốn làm mọi người trong thôn kinh dị nên đưa tay về chiếc đèn thần treo trên không trung rồi chộp lấy, cầm chắc trong tay giống như cầm ngọn lửa sinh mệnh. Hắn cảm giác Tinh Nguyên tính mạng của mình phảng phất đã kết nối cùng với nó. Hắn thoáng phế đi một chút khí lực khiến chiếc đèn cổ rung chuyển rồi đặt ở trên Hoàng Nê Thai.
Một chiếc Hoàng Nê Thai rách nát, một chiếc đèn cổ không ngừng phát sáng nay để cùng một chỗ đã gây ra sự quái dị nói không ra lời, như thể có một lớp khăn che mặt thần bí phủ lên trên đó.
Tiêu Thần không biết lai lịch của chiếc đèn này, càng không biết vì sao nó bay đến bên cạnh. Hắn đứng im một lúc lâu rồi mới bước dài đi về nhà. Giờ phút này bầu trời đã tối thẫm, bữa cơm đoàn viên đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người trong thôn đều đang đón mừng cái tết âm lịch tới muộn này.
Trong thôn vô cùng náo nhiệt, bọn nhỏ vọt tới chạy lui, không ít người trong thôn đều tụ chung một chỗ muốn cùng nhau ăn tết. Trong nhà Tiêu Thần tự nhiên cũng tụ tập không ít họ hàng thân thích, chỉ liếc mắt là thấy bầu không khí vui mừng ngày tết.
Trong đó một ông chú cao tuổi đang lẩm bẩm nói sau khi đã làm một chầu rượu. Đúng là tất niên, các trưởng bối mời nhau uống rượu, đám thiếu niên choai choai thì hi hi ha ha lấy trà thay rượu rồi chạy lại kính bậc trưởng bối. Đám trẻ nhỏ thì vui mừng hoan hỉ ăn uống đến mồm miệng đều nhẵn bóng.
Vèo vèo
Ba bóng dáng thoáng hiện, Kha Kha cùng hai La Lỵ chạy trở về. Ba đứa trẻ tràn đầy tinh lực quần nhau mãnh liệt, đã truy đuổi nhau suốt ngày. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lung cùng Thỏ Thỏ đỏ bừng, chúng thở hổn hển nhìn Kha Kha, hiển nhiên đã quá mệt , Kha Kha thì cười gian trốn ở bên cạnh Tiêu Thần, một đôi mắt không ngừng liếc về phía bọn chúng.
"Bên này. . ." Tiêu Thần mời hai La Lỵ, lại soạn cho bọn họ thêm hai đôi bát đũa.
Là oan gia đối đầu thì ở bên bàn ăn cơm cũng là đối thủ, Linh Túy đối với ba nhãi ranh này mà nói đã sớm là cơm bình thường, không coi là ly kỳ. Nhưng mà mỹ vị chốn nhân gian lại có sự hấp dẫn cực lớn đối với các cô bé.
Ăn như rồng cuốn, một con Tuyết Bạch Tiểu Thú cùng hai tiểu La Lỵ trắng nõn đang ra sức đấu đá, tranh giành. Kết quả là khiến cho đám trẻ nhỏ khác của nhà Tiêu Thần ngồi ở bàn ăn đều sắp khóc.
"Đừng tranh nhau, vẫn còn rất nhiều. . ." Mẹ của Tiêu Thần lại vội vàng mang lên một bàn thức ăn nóng hôi hổi.
Cuối cùng kết quả là Kha Kha toàn thắng, ước chừng nuốt hết hai bàn đồ ăn thì hai La Lỵ ảo não chịu lép vế.
Người trong thôn đã sớm quen thuộc với Kha Kha, đã xem nó như là một con Tinh Linh thông minh , tất cả vô cùng yêu thích nó. Chỉ là đối với lai lịch của hai tiểu La Lỵ thì có cảm giác tò mò, thỉnh thoảng lại nhìn chúng vài lần.
Tiêu Thần thầm nói trong lòng. Nếu như để những tộc nhân này biết hai La Lỵ chính là con gái của Hoàng Đế thì không sợ hãi đến nhảy dựng lên mới là lạ.
"Tiêu Thần ca ca, nói cho ca một bí mật." Tinh Linh kì quái Linh Lung thần thần bí bí đi đến gần, ghé sát bên tai Tiêu Thần nói nhỏ: "Cha chúng ta bảo chúng ta khi đến Nhân Gian thì tìm một cổ thôn, ta cảm giác chính là thôn này của ca đó."
"Cái gì?" Tiêu Thần lập tức cả kinh liền hỏi: "Ông lão phong lưu kia nói cái gì đó?"
Hai La Lỵ lập tức bất mãn nhăn mũi và chu cái miệng nhỏ nhắn.
"Không cẩn thận lỡ nói thật ." Tiêu Thần xấu hổ cười cười mà bảo: "Hiên Viên đại đế đã nói cái gì ?"
"Không cho nói rằng cha của ta nói bậy." Thỏ Thỏ bất mãn trợn mắt liếc nhìn hắn rồi mới nói: "Cha nói nhất định phải tìm cho được một cổ thôn thần bí, nhưng căn bản không nhắc nhở chúng ta nên sợ những gì. Chỉ nói nếu như Nhân Gian Giới có chuyện cực lớn phát sinh thì nhất định trước tiên phải trốn vào trong thôn này."
Tiêu Thần bắt đầu trầm tư, Hoàng Đế sớm có dự cảm, vậy nơi này rốt cuộc có bí ẩn gì đây?
Bất tri bất giác. Đã rất muộn, trong thôn đột nhiên lại yên tĩnh trở lại.
Tiêu Thần bỗng nhiên bừng tỉnh, phát giác tất cả mọi người đã lâm vào trong giấc ngủ say, chỉ còn hai tiểu La Lỵ cũng đang liên tục ngáp, sắp gục ở trên bàn ăn cơm mà ngủ thiếp đi. Kha Kha coi như còn linh lợi, vừa xoa cái bụng tròn vo của mình vừa nhồi đồ ăn vào trong miệng.
"Nếu như ta không đánh thức bọn họ. Có lẽ bọn họ sẽ ngủ say thành hàng trăm hàng ngàn năm đây. Thế này xem như là một bữa tối cuối cùng sao?" Tiêu Thần dần dần đã hiểu, ngay cả có đánh thức dân thôn thì bọn họ cũng có thể lại một lần nữa lâm vào trong giấc ngủ say. Như vậy thì không bằng cứ để cho bọn họ hưởng thụ một giấc ngủ dài đằng đẵng.
Tiêu Thần đưa mọi người về trong nhà mình. Thu xếp tất cả xong xuôi, hắn tóm lấy Kha Kha tham ăn kia rồi cùng đi ra ngoài. Hai tiểu La Lỵ lắc la lắc lư như là uống rượu say. So với lúc nãy, bọn họ mặc dù buồn ngủ vô hạn nhưng cũng không muốn lại ngủ say . Chiếc đèn cổ giống như là có linh, Tiêu Thần đi ngang qua đó thì nó chậm rãi hiện lên, gắn cứng khừ cách vai trái của hắn một thước. Cứ theo chuyển động của hắn mà chiếu sáng con đường phía trước.
Tương lai sẽ đi con đường nào? Hoàng Nê Thai có thể giúp hắn tung hoành thiên hạ mà không bị Bán Tổ uy hiếp sao? Tiêu Thần kiên định đi những bước dài.
Đi tới cửa thôn thì hai tiểu La Lỵ giống như là uống rượu say, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đã đỏ bừng liền cùng nhau ngã quỵ dưới gốc loài cây kì lạ có linh khí lượn lờ, hẳn là sắp sửa lâm vào trong mộng đẹp.
Kha Kha chạy tới, khiêu khích véo véo cái mũi xinh xắn của hai tiểu La Lỵ, lập tức khiến cho cơn buồn ngủ của bọn họ giảm đi rất nhiều rồi thở hổn hển bắt đầu nửa ngồi dậy.
Khi Tiêu Thần xuất hiện ở ngoài thôn, ánh mắt căm thù lập tức đổ dồn vào hắn. Có đến trên trăm bóng người phân tán ra mà đi tới gần.
Hải Vân Tuyết với đôi mắt đẹp toát ra những tia căm thù, nàng vung tay lên về phía trước. Hơn mười Ma Ảnh do Hổ gia tế luyện ra bay tới không một tiếng động.
Phương Thiên Khải lộ rõ ý định giết người làm ngũ sắc tiên giáp rung động leng keng. Hắn dẫn dắt một nhóm cao thủ chuẩn bị đánh chặn đường lui của Tiêu Thần.
"Ha ha. . ." Diệp Thiên phẫn nộ cười to rồi đi ra từ trong đám người kia, hăn đi từng bước một tới gần, gằn giọng với âm thanh lạnh giá như băng: "Rốt cục không còn co đầu rụt cổ nữa, dám ra đây đánh một trận . Hôm nay ta nên báo thù cho Diệp Quân, để cho linh hồn đã mất đi được an nghỉ."
Tiêu Thần quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói: "Muốn chết như đã nói thì ngươi cứ tới đây." Hắn mặc dù chỉ nói ngắn gọn, nhưng lại có vẻ vô cùng mạnh mẽ.
Khổ tu Huyền công, tĩnh tọa cổ thôn đến hôm nay mới chiến thiên hạ.
Những người bên ngoài thôn là hòn đá mài dao tốt nhất của hắn, là động lực tôi luyện hắn đi tới cường thịnh. Một cái Hoàng Kim Chung ( chuông vàng) to như tòa nhà hình tháp cực lớn trôi nổi ở trước người Diệp Thiên, nó chiếu rọi bầu trời đêm đen nhánh thành một vùng sáng rực, càng làm nổi bật vẻ rắn rỏi xuất chúng của hắn.
"Giết muội muội của ta phải bị chém trong tay ta. Nhìn khắp Tu Chân Giới đều không có người nào dám đụng đến Diệp gia ta, ngươi chớ có cho là cái thôn rách nát này có thể bảo đảm bình an cho ngươi." Vẻ mặt Diệp Thiên đầy sát ý tàn bạo.
"Ngươi nói thừa quá nhiều." Tiêu Thần lạnh lùng đối mặt Diệp Thiên mà bảo: "Ta đã nói qua với muội muội của ngươi, nếu như ngươi đến đây thì ta cũng giết."
Sau khi đi ra khỏi thôn, Tiêu Thần đã đính chặt Hoàng Nê Thai chắc chắn dưới chân. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, giả sử có Bán Tổ âm thầm nhòm ngó, nếu không có vật này thì khẳng định khó lòng bảo toàn tính mạng của hắn.
"Boong. . ."
Hoàng Thiên Thần Chung vang lên, âm thanh du dương làm chấn động trong thiên địa, từng đợt sóng màu vàng mà mắt thường có thể nhìn thấy đang dập dờn lan tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Nó đi tới đâu thì hư không nát bấy, uy năng không thể tưởng tượng !
Cùng lúc đó, Phương Thiên Khải dẫn người chặn đường lui của Tiêu Thần , Hải Vân Tuyết điều động Ma Ảnh cùng vây khốn tứ phương.
"Bằng các ngươi cũng muốn giết ta sao? Lại hỏi hỏi mượn ông trời thêm hai mươi năm đi!" Tiêu Thần căn bản không quan tâm đến hành động của cao thủ Hổ gia và Phương Thiên Khải, hắn quát to một tiếng rồi nện một quyền thẳng lên bầu trời.
Một cỗ lực lượng cuồng bạo nghịch thiên bay thẳng lên, giống như nó muốn đánh xuyên qua bầu trời cao thẳm. Phong ba bốc lên ngút trời, lực lượng khủng bố mênh mông như biển. Nó không ngừng phát sinh va chạm mạnh cùng những trận sóng màu vàng , cuối cùng nộ quyền đánh tan làn sóng màu vàng kia. "Boong" một tiếng vang thật lớn, một dấu vết quyền ấn lờ mờ xuất hiện ở trên Hoàng Thiên Thần Chung.
Thấy âm thanh của Hoàng Kim Chung làm đinh tai nhức óc, Diệp Thiên cả kinh lấy tay xoá một cái. Dấu quyền ấn trên mặt Hoàng Kim Chung biến mất, toàn bộ âm thanh biến mất.
Tiêu Thần cũng lấy làm kinh hãi, vật Hoàng Thiên Thần Chung này tuyệt đối là Linh Bảo phi phàm. Thượng Thương Chi Thủ cũng không thể đánh nát nó, có thể nghĩ nó không tầm thường tới đâu. Không trách được là Diệp Thiên có thể tự tin như thế. Thân là một trong Thập Kiệt Tu Chân trẻ tuổi mạnh nhất , quả nhiên có chỗ độc đáo. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nhân vật kiệt xuất tại cảnh giới Niết Bàn mà so sánh cao thủ Trường Sinh thì còn đáng sợ hơn.
Diệp Thiên hét lớn, hai tay chia cắt không gian. Tiếng chuông của Hoàng Kim Chung vang lên mãnh liệt. Mọi thứ bắt đầu lay động kịch liệt, nguyên khí trong thiên địa sôi sùng sục. Tiếp theo Hoàng Kim Thần Chung từ trên trời giáng xuống. Kim quang chói mắt mang theo uy áp vô tận như một thái dương hiện ở giữa trời. Áp lực khổng lồ như dãy Thập Vạn Đại Sơn đồng loạt rơi xuống, nó muốn nuốt chửng Tiêu Thần vào bên trong rồi hoàn toàn nghiền vụn.
Tiêu Thần không chút kinh hoảng. Hắn đạp Nghịch Long Thất Bộ phóng lên cao, lại cử Thượng Thương Chi Thủ về hướng Hoàng Kim Thần Chung. Không gian bị đạp nứt ra, một đôi bàn chân đạp xuống phảng phất như có lực của ngàn vạn đạo quân, bàn tay óng ánh như ngọc đánh xuyên qua không gian hung hăng nện vào trên Hoàng Kim Chung.
Trên thân chuông hiện rõ một cái dấu vết chưởng ấn thật sâu không chỉ ở bề mặt, mà còn suýt nữa đục lỗ trên thành chuông. Tiếng chuông phát ra đột ngột, nhưng Hoàng Kim Chung trước thế đánh chính diện mà vẫn không thể ngăn cản nó đè xuống, ánh kim quang lấp lánh trở thành thứ duy nhất trong thiên địa.
Tiêu Thần lấy Bát Tướng cực nhanh để phi thiên độn địa, hắn muốn tránh thoát uy áp hào hùng của Hoàng Kim Chung.
Nhưng mà thần uy của Hoàng Thiên Thần Chung là không thể tưởng tượng nổi. Nó giống như có khả năng nuốt sơn hà, thu nhật nguyệt, bao trùm vạn vật thế gian nên trong nháy mắt đã phóng đại ngàn vạn lần. Với xu thế vô phương ngăn cản nó cứ thế ụp xuống, không ngờ làm cho Tiêu Thần vốn có Bát Tướng cực nhanh cũng không thể tránh được một kiếp nạn.
"Boong. . ."
Tiếng chuông không dứt làm đinh tai nhức óc, rất nhiều tu giả đều khốn khổ bịt kín tai. Nhưng mà, trong giờ phút này thì thôn cổ với màn sương mù dày đặc đủ màu sắc giống như được ngăn cách với âm thanh to lớn kia. Người trong thôn cũng không hề bị ảnh hưởng.
Quả chuông lớn làm chấn động non sông, thiên địa lay động, làn sương mù màu vàng mênh mông quay cuồng. Thân chuông khổng lồ không ngừng lắc lư phóng ra uy áp bao phủ thập phương, giống như những dãy núi cao ngất dài liên miên vô tận đồng thời rung chuyển.
"Từ khi ta xuất thế tới nay, chuông thần mà đã được lấy ra thì không người nào có thể địch nổi. Ngươi chỉ là một kẻ Võ Giả nho nhỏ, làm sao mà rung chuyển nổi Hoàng Thiên Thần Chung này." Diệp Thiên chắp tay đứng thẳng giữa trời cao mà nói: "Ta nói rồi, dẫu có tự trói một tay thì vẫn có thể diệt ngươi. Hiện tại liền lấy ngươi để tế linh hồn muội muội của ta thôi."
Quả chuông khổng lồ thu nhỏ lại, nhưng mà uy áp càng tăng lên. Áp lực cường đại làm cho người ta có cảm giác không thở nổi. Kim quang chói mắt, thiên địa không ngừng chấn động, tiếng chuông ngân nga không dứt.
"Ngươi cũng không phải là gì hết, chỉ là một vật để ta luyện tay mà thôi." Âm thanh bình thản của Tiêu Thần vọng ra từ dưới chuông.
Bên trong Hoàng Kim Thần Chung, Hoàng Nê Thai dưới thân Tiêu Thần không có bất cứ biến hóa đặc biệt nào. Bán Tổ không ra tay thì nó vẫn nằm yên tĩnh lặng. Bên cạnh vai trái của hắn là một chiếc đèn cổ, ngọn đèn dầu chập chờn nhưng cũng không có bất cứ dao động năng lượng nào.
Hắn cũng không có bất cứ vẻ sợ hãi gì, đồng thời thi triển Nghịch Long Thất Bộ cùng Thượng Thương Chi Thủ. Nếu định xuất ra Hoàng Nê Thai cùng thần đèn thì đối với chiến đấu cũng không có bất cứ trợ giúp gì, hắn bèn dốc cạn kiệt bản lĩnh để toàn lực xuất thủ.
Nghịch Long Thất Bộ, mỗi một bộ bước ra đều khiến một chốn không gian nát vụn. Thượng Thương Chi Thủ không ngừng đánh ra làm cho thân của Hoàng Kim Chung đong đưa mãnh liệt, âm thanh phát ra không hề còn du dương có quy luật giống như lúc ban đầu nữa mà dần dần trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Diệp Thiên cười khẩy, đứng thẳng trên trời cao mà lạnh giọng nói: "Đã vào trong chuông này thì không người nào có khả năng phá được, dù cho ngươi có tan xương nát thịt thì cũng khó mà rung chuyển nó."
Thượng Thương Chi Thủ liên tiếp đánh chín đòn khiến cho Hoàng Kim Chung rung động cuồng loạn. Nhưng mà đánh từ bên trong ra phía ngoài thì dường như thật sự không thể phá nát, Tiêu Thần vẻn vẹn chỉ lưu lại trên thân chuông chín dấu chưởng ấn mờ mờ mà thôi.
"Tiêu Thần ngươi chỉ uổng phí khí lực, không bằng tự tuyệt bên trong chuông đi." Tiếng cười to của Diệp Thiên đang đứng ngoài vọng vào.
"Bất cứ pháp bảo gì ở trước mặt ta đều chỉ là một đám sắt vụn." Tiêu Thần đối mặt với Hoàng Kim Chung càng ngày càng nhỏ liền đánh ra lực lượng mạnh nhất. Cùng lúc đó Nghịch Long Thất Bộ đã bước đến bước thứ năm.
Thượng Thương Chi Thủ lại nện chín nhát nữa với loại lực lượng vô cùng lớn lao đến mức khó có thể tưởng tượng. Cả thân của Hoàng Kim Thần Chung đều bắt đầu trở nên gần như trong suốt, từ bên ngoài có thể rõ ràng nhìn thấy từng động tác của Tiêu Thần.
Bàn tay trong suốt như ngọc mà nặng tựa Thái Sơn, mỗi một kích đánh ra đều cũng có hoàng kim thần quang trên thân chuông bị đánh tan. Hoàng Kim Thần Chung càng trở nên trong suốt , như thể nó đã biến thành quả chuông thuỷ tinh trong suốt.
"Oanh "
Nghịch Long Thất Bộ bước ra bước thứ sáu làm cho khí thế của Tiêu Thần nâng lên đến một đỉnh cao mới. Thượng Thương Chi Thủ toàn lực đánh xuống làm cho một chốn thiên địa đều bắt đầu run rẩy.
"Boong "
Bàn tay không gì sánh nổi chụp ở trên thân chuông, những vết rạn nứt nẻ li ti hiện lên trên thành chuông. Không ngờ chuông thần lại sắp vỡ vụn .
Nghịch Long Thất Bộ bước ra, khí thế của Tiêu Thần lại kéo lên đến đỉnh. Một lần nữa hắn đánh ra một chưởng.
"Oanh " Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Một tiếng rền vang thật lớn, trong khoảnh khắc bàn tay của Tiêu Thần tiếp xúc cùng chuông thần thì thiên địa chấn động. Chuông thần hoàn toàn văng tung tóe. Hoàng kim thần quang vô tận quét đi khắp thập phương, cả bầu trời đều là một cõi óng ánh vàng chói mắt, làn sương mù màu vàng mênh mông quay cuồng.
Diệp Thiên miệng phun một ngụm máu tươi, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Hắn liên tục giật lùi trên không trung đến hơn mười bước, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
"Bị vỡ . . . làm sao có thể? !" Hắn suy sụp tới cực điểm, thần thoại bất bại cứ như vậy mà bị phá tan.
Người có cảnh giới Niết Bàn kiệt xuất giống như Diệp Thiên, tuyệt đối đem so với Trường Sinh giả như thế thì đáng sợ hơn nhiều.
Tiêu Thần nhanh như sao băng, đi một bước trăm trượng ở trên không trung nên chỉ trong nháy mắt đã vọt tới. Thượng Thương Chi Thủ chém xéo xuống.
Diệp Thiên kinh sợ đón đỡ, đầy trời là pháp bảo múa lượn. Nhưng dưới Thượng Thương Chi Thủ chúng lập tức bị chấn nát đến hơn phân nửa khiến hắn ngửa mặt lên trời rống to, cả người phùng lên bộc phát ra hào quang chói mắt. Đại chiến với Tiêu Thần, những Tu Chân Giả giống như hắn đều cũng không phải chuyên đi theo môn phái luyện khí nên dẫu cũng hiểu được chiến kỹ, có thực lực phi phàm, nhưng vẫn không có khả năng hơn được Võ Giả thuần túy.
"Chưởng nện chuông thần của ngươi, chân đạp thân thể huyết nhục nhà ngươi."
Nghịch Long Thất Bộ với uy lực tuyệt luân, Tiêu Thần bước ra một bước làm bốn phương lắc lư, rung động khắp bầu trời. Diệp Thiên liên tục trốn tránh, nhưng làm thế nào có thể là đối thủ của Võ Giả với chiến kỹ tinh hoa nhất.
Nghịch Long bước ra bước thứ tư, Tiêu Thần một cước đạp ở trên đầu vai hắn "Răng rắc" một tiếng làm cả cánh tay hoàn toàn nát bấy. Sau khi bước ra bước thứ năm thì phảng phất như trời long đất lở, thập phương rung chuyển. Hắn tinh chuẩn đạp đúng ngực Diệp Thiên.
Tiếng xương ngực vỡ vụn vang lên rõ ràng truyền khắp chốn. Diệp Thiên hét thảm một tiếng, trái tim vỡ vụn ói từ trong miệng đi ra ngoài. Ngay sau đó thân thể chia năm xẻ bảy mà rơi xuống từ giữa trời cao.
Một trong Thập Kiệt mạnh nhất của Tu Chân Giới -- Diệp Thiên -- đã bị Tiêu Thần giết tươi trước mặt mọi người, tiên huyết nhuộm đỏ trên bề mặt các mảnh vỡ của Hoàng Kim Chung khiến cho tất cả tu giả hoảng sợ đến lạnh toát tâm can.
Hoa Sơn vương Diệp Thiên so sánh với Trường Sinh giả còn lợi hại hơn cũng đã bỏ mạng. Điều này khiến cho đám người Hải Vân Tuyết, Phương Thiên Khải trong lòng chấn động mãnh liệt, rốt cục đã tiến thêm một bước trong việc nhận rõ sự cường đại và đáng sợ của địch thủ.
Phương Thiên Khải mình mặc ngũ sắc tiên giáp đang chuẩn bị xuất chiến, nhưng người của Hổ gia đã ra tay trước hắn. Bóng người liên tục chớp động, Ma Ảnh Hổ gia lập tức vây khốn Tiêu Thần.
Nhưng linh thức của Nguyên Anh đâu? Tiêu Thần nhìn khắp tám phương. Hắn có một tia hồ nghi, sao lại không phát hiện ra Nguyên Anh của Diệp Thiên, tựa hồ nó cũng không bị chia năm xẻ bảy cùng với thân thể.
"Oanh "
Một cơn lốc xoáy như Ngân Hà trút xuống với uy áp hào hùng khó có thể tưởng tượng , toàn bộ Ma Ảnh của Hổ gia bị đánh bay, chòm Thiên Cang quét thẳng về phía Tiêu Thần.
Nhưng đúng vào giờ khắc này, Hoàng Nê Thai không ngừng rung động. Huyền hoàng nhị khí phóng lên cao để nghênh đón nó làm chấn động trời cao.
Có Bán Tổ xuất thủ! Tiêu Thần ngay tức khắc hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Một con Bạch lão hổ xé rách không gian, từ phía chân trời cuồn cuộn vô tận ma khí. Đó là Bạch Hổ Thánh Hoàng xuất thủ. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng hào hùng khác cũng quét xuống, bóng dáng của Tam Anh Thái Quân hiện ra.
Huyền hoàng nhị khí xoay tròn mà bốc lên, chúng quét về phía hai vị Bán Tổ.
Giống như sa mạc chảy ngược lên bầu trời, lại như tinh tú đâm xuống đất làm long trời lở đất, thập phương rối loạn.
Hoàng Nê Thai tựa hồ chỉ chuyên môn nhằm vào Bán Tổ, sau khi bọn họ động thủ thì nó mới có phản ứng.
Đến khi tất cả tĩnh lặng trở lại thì Bạch Hổ Thánh Hoàng cùng Tam Anh Thái Quân dùng đến thế thân mới lại hiển linh trên bầu trời.
Hoàng Nê Thai lẳng lặng trôi nổi, Tiêu Thần đứng thẳng ở trên bề mặt của nó, bên cạnh vai trái có một chiếc đèn cổ đang phát sáng.
"Đã biết các ngươi sẽ như vậy." Tiêu Thần thản nhiên mà nhìn hai đại cường giả trên bầu trời.
Nếu như không phải hắn cưỡi Hoàng Nê Thai đi ra ngoài, tuy rằng nơi đây rất gần thôn cổ thì e là hắn cũng khó được bảo hộ, chắc chắn phải bỏ mạng.
Bạch Hổ Thánh Hoàng không nói một lời, Tam Anh Thái Quân hai tay nhẹ nhàng vờn múa, từ trong không gian bị nghiền nát có một Nguyên Anh bay ra khỏi không gian Thứ Nguyên.
"Lão tổ, con đã bại. . ." Diệp Thiên nói với giọng rất cay đắng, hắn đã mất hết can đảm.
"Không lấy chuyện thắng thua nhất thời để luận anh hùng, tương lai thì hắn hẳn sẽ phải chết trong tay của con." Tam Anh Thái Quân điểm một ngón tay, thân thể chia năm xẻ bảy kia bay lên trên không. Nó khôi phục lại xong thì Nguyên Anh của Diệp Thiên bay tới, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi liền phục hồi như cũ .
Hoàng Kim Thần Chung nằm trên mặt đất cũng đang run rẩy, không ngờ lại tự ngưng tụ chung một chỗ, rồi sau đó bắt đầu khôi phục. Tiếng chuông du dương vang vọng trong thiên địa, một Hoàng Kim Thần Chung hoàn hảo như lúc ban đầu liền phóng lên cao.
"Chuông này muôn đời bất diệt, mặc dù bị vỡ cũng có khả năng sống lại. Nó đánh trực diện thì không người nào có thể kháng cự. Diệp Thiên con cứ ôm chuông mà sống. Trong cả một thế hệ Tu Chân thịnh vượng này của chúng ta, không phải con có thể bị giết. Địch thủ tương lai của chuông này không phải người có trình độ như vậy." Tam Anh Thái Quân lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Tiêu Thần.
"Ha ha. . ." Tiêu Thần ngửa mặt lên trời cười to rồi nói: "Ngươi đang gắng tạo áp lực tâm lý sao? Một mình ngươi cũng không thể làm gì ta, càng không nói đến là hắn."
"Diệp Thiên tiềm lực vô hạn, chuông thần là bất diệt. Hắn cũng là bất tử, mỗi lần trải qua một cơn tử kiếp thì đều muốn tăng lên một khởi điểm mới." Tam Anh Thái Quân quay đầu, gật đầu với Diệp Thiên rồi bảo: "Tương lai một mình ngươi cũng giết được hắn."
"Con sẽ cố!" Diệp Thiên nặng nề gật đầu.
Tiêu Thần tóc tung bay rối bời, ngang nhiên đứng thẳng trên bầu trời cao giọng: "Đã chiến bại thì trong mắt ta hắn chỉ là một cây cỏ mục. Ta có thể đánh bại một lần, có thể đả bại hắn mười lần trăm lần ngàn lần, hắn còn có khả năng tái sinh sao? Tương lai ta sẽ lần lượt giết hắn nhiều lần đến chết mới thôi."
"Đừng có mơ mà phỏng đoán chủ quan, ngươi không có cơ hội như vậy đâu, bởi vì ngươi sẽ chết trong tương lai không xa." Tam Anh Thái Quân bình tĩnh nhưng lạnh lùng để cho lời nói của mình truyền khắp trong thiên địa.
Tiêu Thần không hề bận tâm, vô cùng lạnh lùng mà bảo: "Đến một ngày kia, lúc trên đại địa này không còn Bán Tổ nữa, ta xem ra môn phái này của các ngươi sẽ bị diệt toàn bộ."