Kẻ khiêu khích còn đang kêu gào thế nhưng Tiêu Thần rất nhanh đã minh bạch, đại đa số người trong đó rất nhanh đã tỉnh ngộ, do vậy gây xích mích đã không còn được bao nhiêu tác dụng. Người có thể tiến nhập Long Đảo có mấy ai là hạng người lỗ mãng chứ? Ai lại ngu ngốc để người ta đem làm mũi thương mà dùng đây?
Rất hiển nhiên những người này là cố ý biểu hiện như bị gây xích mích vậy. Bọn họ lệ thuộc những liên minh nào đó, mà thủ lĩnh những liên minh này muốn vịn vào cơ hội này mà xuất thủ, những người được tin tưởng nhận ý đến xem thử thực lực của Tiêu Thần, khiến tràng cảnh trở nên hỗn loạn, giết chết Tiêu Thần sau đó cường giả chân chính sẽ ra tay cướp long đản.
Nơi nào có người thì có tranh đấu, Long Đảo là một thế giới hiện thực thu nhỏ, đấm đá với nhau, chém giết tàn khốc, là không tránh được. Nhân tâm, nhân tính đúng là phức tạp, ai cũng không thể chân chính mêu tả được.
Chú sư, linh sĩ sợ lại phát sinh tuyết lở, trực tiếp bay rất cao tại không trung, dẫn đầu vọt tới. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com
Thế nhưng tiếng kêu thảm phát sinh ngay sau đó: "A. . . . . ."
Tiêu Thần lại trực tiếp bay lên trời, nhảy lên cao hơn mười thước, quanh thân trên dưới thần diễm khiêu động, đùi phải quét ngang ra, lại trực tiếp đem một gã chú sư chặn ngang đá đứt! Mưa máu bay tán loạn, hai đoạn tàn thể rời từ trên không xuống.
Sự tình quá bất chợt, khiến cho ai cũng không ngờ được tốc độ của Tiêu Thần lại nhanh như vậy, quả thực giống như phi hành, một lần đối mặt liền đã bất ngờ giết chết một chú sư cảnh giới <Thuế Phàm tam trùng thiên>.
Dĩ nhiên bị một gã võ giả bay lên không giết chết đối với chú sư có thể phi hành mà nói tuyệt đối là sỉ nhục, chỉ là người chết đã không thể cảm giác được nhục nhã rồi. Hắn bởi vậy mà đã vĩnh viễn mất đi sinh mệnh.
"Mọi người cùng lên, không cần e ngại hắn."
"Hắn mặc dù cường thịnh trở lại, cũng không chống đối được với nhiều người chúng ta như vậy."
. . . . . .
Ánh mắt Tiêu Thần lạnh buốt, hắn đã đem tiếng la hét của bọn người kia chặn lại, tuy là minh bạch dù không có bọn chúng la hét, những kẻ đáng chết vẫn như cũ tập hợp lại, thế nhưng hắn chính là quyết định trước tiên phải trừ khử vài tên, dùng chúng để cho thấy quyết tâm của hắn.
Mà lúc này, hơn mười tên chú sư và linh sĩ đã bay gần đến vùng trời bên Tiêu Thần, càng có gần hai mươi mấy tên tu giả không thể phi hành đã đặt chân lên đỉnh tuyết sơn, đem Tiêu Thần vây khốn ở giữa.
Hai mắt Tiêu Thần thần quang sâu lắng, thản nhiên mà không sợ hãi, khi đạt được cảnh giới <Thuế Phàm tam trùng thiên> coi như là cao thủ rồi, càng không có mấy người đạt đến <Thuế Phàm tứ trùng thiên>, nếu như hắn muốn chạy trốn thì có thể thuận lợi đột phá vòng vây.
Trong cơ thể Tiêu Thần bộc phát ra từng trận sấm vang, trước người hiện ra một màn ánh ngọc, ánh sáng rực rỡ của "Bắc Đẩu thất tinh" lơ lửng trước người hắn, màn ánh sáng này được Tiêu Thần gọi là <Phong Thần>.
Ngay khi chú sư, linh sĩ ở trên cao bắn xuống từng tia thần quang thì Tiêu Thần nhanh như sao băng tại trên mặt tuyết lưu lại từng đạo tàn ảnh, né tránh khỏi năng lượng cuồng bạo như sóng to gió lớn. Đồng thời màn ánh sáng <Phong Thần> lóng lánh ra ánh rực rỡ vô cùng, đem bộ phận năng lượng chú thuật tiếp cận hắn toàn bộ ngăn trở bên ngoài, hắn rất nhanh nhằm về phía tu giả đang vây khốn hắn trên mặt đất.
Tiêu Thần đã vọt vào trong đám người, mục tiêu thẳng đến kẻ vừa mới châm dầu vào lửa, hữu chưởng như đao trong nháy mắt đem một gã thủ hạ của Arhode chém ngang lưng, chưởng đao thần quang chói mắt, cũng không có chút xíu máu nào nhiễm lên trên.
Tiếp theo, Tiêu Thần tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh, tránh né công sát của mọi người, xuất hiện tại trước người một gã thành viên của Thụ Nhân Cốc, tả chưởng nhẹ nhàng xẹt qua, một đầu người với khuôn mặt kinh sợ bay xéo đi, mưa máu bám một tảng lớn, thi thể đến khi Tiêu Thần rời đi thì mới ngả xuống đất.
"Xoát" một tiếng thần quang lóe lên, Tiêu Thần đột phá từng đợt vây khốn, xuất hiện tại gần một gã thành viên khác của Tự Nhiên liên minh. Màn ánh sáng của <Bắc Đẩu Phong Thần> trước người chặn lại đao mang chói mắt, Tiêu Thần như là một tia thiểm điện xông qua làm thân thể tên kia bị chia ra làm hai nửa, Tiêu Thần từ trong hai nửa thân thể đi tới.
Máu bắn tung tóe! Chỉ khoảng nửa khắc ngắn ngủi, trên đỉnh tuyết sơn thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm thiết, máu tươi đã nhiễm đỏ mặt tuyết.
Chú sư với chú ngữ công kích, linh sĩ với dị năng công kích, hóa thành từng chùm tia sáng đáng sợ, tại trên đỉnh tuyết sơn cuồng loạn đánh vào, thần huy khiến trên đỉnh tuyết sơn xán lạn không gì sánh được.
Màn ánh sáng <Phong Thần> theo sát bên người Tiêu Thần, không ngừng xoay tròn xung quanh người hắn, trợ giúp hắn ngăn chặn năng lượng công kích như phô thiên cái địa, hơn phân nửa thế tiến công của chú sư và tu sĩ trên bầu trời đều đã bị hóa giải thành công.
Cường thế của Tiêu Thần khiến mọi người khiếp sợ! Nguyên tưởng rằng mọi người liên thủ có thể ngăn chặn hắn, thế nhưng thật không ngờ lúc bắt đầu đã có tu giả chết rồi. Chú sư và linh sĩ trên bầu trời không ngừng giáng xuống chú thuật đáng sợ như mưa sao băng, dị năng công kích càng như là thủy triều, thiểm điện chói mắt, hỏa diễm, phong nhận, băng mâu đầy trời tàn phá bừa bãi!
Chỉ là tất cả cũng không thể ngăn trở Tiêu Thần, sau khi hắn đạt được cảnh giới <Thuế Phàm lục trùng thiên> đã hoàn toàn có thể nắm trong tay <Bắc Đẩu Phong Thần>, nếu Liễu Mộ không tự thân đối chiến vậy thì theo vận khí mà xuất ra vậy.
Bắc Đẩu lấp lánh, làm bầu trời rạng rỡ, ánh rực rỡ hầu như đem toàn thân Tiêu Thần bảo phủ, sau khi chú ngữ và dị năng bị màn ánh sáng <Phong Thần> mạnh mẽ hấp thu thì "Bắc Đẩu thất tinh" càng ngày càng sáng lên, cuối cùng lại giống như núi lửa phun trào, ánh sáng rừng rực phóng lên khoảng không trên trời, đem bốn gã chú sư và linh sĩ đang lao tới nuốt vào bên trong.
Đây là một hình ảnh khiến người ta giật mình, trên bầu trời phảng phất bốc lên ngọn lửa lớn hừng hực, nhưng cái này quyết không phải là hỏa diễm, đó là ánh sáng rực rỡ, màn ánh sáng <Phong Thần> bao phủ Tiêu Thần trên không, đem mấy tên chú sư và linh sĩ xông tới tại trong sát na nghiền nát.
Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm giác được sự cường đại và đáng sợ của Tiêu Thần!
Thế nhưng, lúc này mọi người không thể lùi bước rồi, sự tình đã bị buộc đến nước này. Chú sư và linh sĩ trên bầu trời cùng với tu giả trên mặt đất toàn bộ hò hét hướng đến Tiêu Thần chém giết.
"Giết……."
"Giết a……"
Đại chiến trên đỉnh tuyết sơn kịch liệt không gì sánh được, tiếng chém giết rung trời, hơn ba mươi tên cường giả đang vây công Tiêu Thần.
Những người đang xem cuộc chiến trên đỉnh tuyết sơn đối diện bị khiếp sợ sâu sắc, Tiêu Thần rốt cuộc đã đến cảnh giới nào? Lại có thể dùng một kích lực đại chiến quần hùng, quả nhiên là chiến lực kinh người.
Bảy ngôi sao năng lượng ngưng kết ra màn ánh sáng, như là giáp trụ thần thánh bay ở trên người Tiêu Thần, thấu phát sinh ánh sáng khiến mặt trời trên cao đều ảm đạm thất sắc! Tiêu Thần tóc tai bù xù, cầm trong tay một thần kiếm đoạt được, tại trong đám người ngang dọc xung phong chém giết.
Kiếm khí ngút trời, vẫy vùng khuấy động!
Tiêu Thần không chỉ mở rộng vòng vây còn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể ngăn cản. Nơi thần kiếm đi qua, máu tươi không ngừng tung tóe, màn ánh sáng ngoài thân hắn đã biến thành một màn máu, sương máu lượn lờ trên đỉnh tuyết sơn, mùi máu tươi gay mũi theo gió mà đi.
"Phốc"
Thần kiếm như cầu vòng, trảm bay một đầu người dữ tợn, một vòi máu dài bắn tung tóe trên đỉnh tuyết sơn.
"Khách"
Thiết kiếm vô tình, nghiêng vai chém đứt thân thể của một gã tu giả, mảnh vụn xương trắng dầy đặc cực kỳ gai mắt, khiến người ta sợ hãi.
"Xích"
Thần kiếm nhiễm máu, liên tục bổ tới nửa đầu trên của một gã tu giả, chất lỏng màu trắng sền sệt chảy ra, máu tươi theo đó phun ra, thi thể trở mình gã xuống đất. Máu tanh, thảm liệt nói không nên lời.
Theo sau, kiếm quang nóng rực nghịch không mà lên, chùm tia sáng rực rỡ lóa mắt tại trong sát na xuyên thủng thân thể ba tên chú sư và linh sĩ, lỗ máu trước sau phun tóe ra một chuỗi máu dài nhiễm đỏ cả bầu trời.
Đây là một hồi đại chiến phi thường thảm liệt!
Huyết kiếm kinh không, thiên địa thất sắc, Bắc Đẩu trùng tiêu, phong vân biến ảo*. Tiêu Thần đại chiến trên đỉnh tuyết sơn, màn ánh sáng Bắc Đẩu về sau cũng nhạt đi, ngay cả mái tóc dài đều bị máu nhiễm đỏ, thần kiếm nhuốm máu, mái tóc rối bời cuồng vũ, nhãn thần sắc bén, thân ảnh cao to mạnh mẽ, tất cả những điều này đã trở thành một dấu ấn sâu sắc trong trái tim của mỗi người. Cho đến nhiều năm sau này, vết ảnh này cũng rất khó mà phai mờ.
(* Kiếm máu kinh động không trung, trời đất biến sắc, Bắc Đẩu xông vào mây, thay đổi bất ngờ.)