Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 540: Là ai đánh lén?

- Xoẹt.
Thủ ấn trong tay của Nhạc Thành đánh ra, Ẩn Thân Phù của hắn bắn về phía Đại Hắc và Yêu Huyên, ngay lập tức thân ảnh của ba người này hư không bắn về phía Hải Vực.
- Lần này quyết nghị của các trưởng lão chúng ta nhất định phải đuổi tên tiểu tử kia ra khỏi Nhạc gia, Nhạc gia làm sao có thể tùy tiện có một tộc trưởng như vậy được?
Ở phía xa xa trên hải vực hai thân ảnh lăng không xuống mà nói.
- Ta cũng không phục, lần này quyết nghị của các trưởng lão chúng ta không thể đồng ý, nhất định phải đuổi tên tiểu tử kia cút ra khỏi Nhạc gia.
Một lão già áo xám tiếp tục nói, trên nét mặt của lão hiện ra một vẻ tức giận bất bình.
- Xoẹt xoẹt.
Mà đúng lúc này sau khi lời nói của lão già này vừa dứt thì một mảng rậm rạp dây mây hiện ra, dưới sự bao bọc của dây mây màu xanh, hai người vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
- Chuyện gì xảy ra vậy, là ai to gan đánh lén lão tộc trưởng?
Hai lão nhân hét lớn, trên khuôn mặt hiện ra vẻ tức giận.
Lập tức hai lão nhân này toàn lực đấu tranh.
- Hạo Thiên Tháp, lên.
Thủ ấn của Nhạc Thành đánh ra, lập tức mi tâm bắn ra ngoài cơ thể, vượt ngoài không gian, Hạo Thiên Tháp hóa thành hai trăm thước bắn về phía Đại Hắc.
Mà trong mắt lão nhân chỉ thấy một tiểu tháp hiện ra quỷ dị, ánh mắt của lão nhân kia tối sầm lại, ngay lập tức hiện ra hư không trong không gian.
- Xoẹt xoẹt.
Thanh đằng quấn quanh đám người kia biến mất, lập tức một hắc y thanh niên xuất hiện ở bên trong.
- Ngươi là ai, đến nơi này làm gì?
Hai lão già này phục hồi tinh thần mà nói với Đại Hắc.
- Các ngươi cùng với hai lão nhân này nếu như không có chủ nhân phân phó thì ta đã giáo huấn các ngươi rồi, các ngươi vào trong đợi đi.
Đại Hắc nói xong thân ảnh liền biến mất trên không trung.
Hai lão nhân kia ở trên không trung đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không biết chuyện gì đã xảy ra, cả hai đều vô cùng thất vọng trước tình huống quỷ dị này.
- Xoẹt.
Đại Hắc xuất hiện bên ngoài Hạo Thiên Tháp cất tiếng nói với Nhạc Thành:
- Chủ nhân, đã đóng kỹ.
- Được, chúng ta tiếp tục ở phụ cận chờ đợi là được.
Khóe miệng của Nhạc Thành nở ra một nụ cười.
- Không cần ra tay, Đại Hắc là đủ rồi.
Yêu Huyên ở bên kia cất tiếng nói.
Nhạc Thành mỉm cười, Đại Hắc nếu như muốn vây khốn một người điều này thật là dễ dàng, đặc biệt là những trưởng lão này chỉ là trên thất tinh Đấu Tôn mà thôi.
Kế hoạch Nhạc Thành chống lại trưởng lão là khiến cho một đám trưởng lão biến mất, lúc đó quyết nghị của các trưởng lão đã không còn tác dụng nữa.
Mà lần trước ở Nhạc gia, Nhạc Thành vô tình ở trong miệng của Nhạc Thạch Đầu mà biết được Nhạc gia trưởng lão không phải ở cùng một chỗ mà phân tán ở khắp nơi chưởng quản các sự vụ của Nhạc gia.
Lần này nhất mạch của Nhạc Tề trưởng lão thương nghị, Nhạc Thành đại khái cũng không biết bọn họ có bao nhiêu thực lực, thời gian sắp tới hắn sẽ cẩn thận hỏi thăm.
Chuyện của mấy lão già Nhạc gia kia Nhạc Thành sẽ từ từ xử lý, Nhạc Thành cũng biết rõ, chỉ cần không gây ra nhân mạng thì sẽ không có người quản đem những trưởng lão kia nhốt vào Hạo Thiên Tháp chắc chắn không có ai tìm ra được.
Lúc chạng vạng tối Nhạc Thành ở trên một hải vực mở to mắt ra, sau đó hắn cất tiếng nói với Yêu Huyên:
- Lại có ba người đến đây, một người có tu vi Thất tinh Đấu Tôn, hai người có tu vi lục tinh Đấu Tôn.
Thủ ấn của Nhạc Thành nâng lên, hai luồng Ẩn Thân phù của hắn bắn về phía Đại Hắc và Yêu Huyên.
- Xoẹt xoẹt xoẹt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ba thanh âm xé gió từ phía xa truyền đến, sau đó ba thân ảnh từ đằng xa hải vực trồi lên.
Ba thân ảnh tiến tới ngày càng gần, tiếp đó hai hán tử trung niên và một lão nhân xuất hiện, ba người này chạy như bay, vội vàng tham gia quyết nghị của trưởng lão trong gia tộc.
- Xoẹt xoẹt.
Ba người còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì ở giữa không trung có một bộ râu quỷ dị xuất hiện, quấn về phía ba trưởng lão Nhạc gia.
- Là ai đánh lén?
Sắc mặt của đám trưởng lão Nhạc gia liền biến đổi, sau đó đấu khí của bọn họ lay động đề phòng.
- Hạo Thiên Tháp, đi.
Nhạc Thành đã sớm chuẩn bị Hạo Thiên Tháp, giữa không trung Hạo Thiên Tháp lóe lên sau đó bắn về phía ba trưởng lão của Nhạc gia, sau đó ba người biến mất trên không trung.
Những điều này quỷ dị vô cùng, không ai có thể phát hiện.
Mười ngày sau ở trong đại sảnh của Nhạc gia, Nhạc Chí Thu cùng với một đám trưởng lão thuộc nhất mạch của Nhạc Tề lão tổ hiện ra một vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt.
- Đại trưởng lão, những trưởng lão khác cũng nên chú ý một chút, tại sao không có động tĩnh gì?
Một trưởng lão áo vàng cất tiếng nói.
- Đúng vậy, thời gian xem ra cũng sắp đến rồi.
- Không biết trên đường đi bọn họ có xảy ra chuyện gì không, tin tức của chúng ta truyền từ mấy tháng trước, bọn họ không phải không biết.
Một đám trưởng lão bắt đầu ào ào nghị luận, các trưởng lão quyết nghị nhất định phải đem tất cả trưởng lão đến đông đủ, nếu không xuất hiện thì sẽ bị bãi bỏ quyền thương nghị.
- Mọi người không nên lo lắng, chậm trễ hai ba ngày cũng không phải là chuyện bất thường, chúng ta cứ kiên nhẫn đi.
Nhạc Chí Thu cất tiếng nói.
Ở trong một hải vực, một thân ảnh áo lam đang cấp tốc bay tới, trên người của thân ảnh này tràn ngập khí tức, xem ra là ma pháp sư cấp tám hậu kỳ.
- Xoẹt xoẹt.
Trên hải vực một thụ linh màu xanh xuất hiện ở bốn phía lão nhân này.
- Là ai?
Sắc mặt của lão nhân áo lam biến đổi, ngay lập tức ma pháp lực thủy hệ của lão chuyển động.
Ma pháp sư cấp tám hậu kỳ, nếu như chân chính động thủ thì Đại Hắc muốn chiên thắng cũng khó, chỉ là hiện tại Đại Hắc đánh lén không phải chính thức động thủ chỉ cần vây khốn lão nhân áo lam là được.
Lão nhân áo lam vừa mới phản kích thì một thân hình xinh đẹp chói mắt hiện ra, sau đó một cột nước áp chế xuống.
Cùng lúc đó một đại tháp đột nhiên xuất hiện trên không trung.
Lão giả áo lam này nếu như bị vây khốn thì muốn thoát ra khỏi đại tháp cũng không phải là điều không làm được, chỉ là hiện tại bị hắn bị đống dây mây kia bao phủ nên không thể thoát.
Một lát sau một hắc ảnh từ trong Hạo Thiên Tháp nhảy ra, sau đó Đại Hắc cất tiếng nói:
- Chủ nhân, tổng cộng có hai mươi sáu người rồi.
- Hai mươi sáu, còn thiếu mười ba người nữa.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Nhạc Thành, chúng ta đề phòng một chút, các trưởng lão còn lại của Nhạc gia chắc chắn đang tìm kiếm.
Yêu Huyên cất tiếng nói.
- Điều này không cần phải lo lắng, người tới nhiều chúng ta không cần để ý là đước, người tới ít thì chúng ta mời bọn họ vào Hạo Thiên Tháp.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
Nửa tháng sau, trong đại sảnh một đám trưởng lão hiện ra một sắc mặt không tốt.
- Đại trưởng lão, hay chúng ta phái người ra bên ngoài xem xét một chút đi, tại sao các trưởng lão bâ giờ vẫn chưa tới.
- Chuyện này thật quỷ dị, chẳng lẽ các trưởng lão kia cứ hư không biết mát hay sao.
- Được rồi, các ngươi lên đường xem sao.
Nhạc Chí Thu cất tiếng nói, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
- Xoẹt xoẹt.
Ở trên một hải vực, một lão giả áo xanh bị nhốt ở trong Thụ Linh, quanh thân tràn ngập thụ linh bao vây.
- Xoẹt.
Đại Hắc từ Hạo Thiên Tháp nhảy ra sau đó nói:
- Chủ nhân, đây đã là người thứ ba mươi chin.
- Ừ, đủ rồi, chỉ cần những trưởng lão trung lập kia không quấy rối thì quyết nghị của bọn họ không có tác dụng.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Có ba người tới, chúng ta cẩn thận một chút.
Sắc mặt của Nhạc Thành trầm xuống sau đó cùng với Yêu Huyên và Đại Hắc biến mất ngay tại chỗ.
- Chuyện này thật quỷ dị, tại sao trên đường đi chúng ta không nhìn thấy ai, còn mười ngày nữa là tới quyết nghị, nếu không tới thì bọn họ sẽ bị hủy bỏ quyền thương nghị.
- Đại trưởng lão nói chúng ta đến Hải Vực là được, chúng ta sẽ ở đây chờ hai ngày.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất