Tu Chân Giả Tại Dị Thế

Chương 584: Cuối cùng ra khỏi ảo cảnh

Nhạc Thành trong tay thủ ấn đánh ra, trong miệng nhẹ nhàng quát lên, chỉ là thanh âm tuy nhỏ, nhưng chấn động không gian chung quanh.
Cả Đình Viện bị thanh âm của Nhạc Thành làm không gian rung động, quỷ dị vô cùng.
- Nhạc Thành, làm sao ngươi cởi quần áo ra.
Minh Yêu đột ngột phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Nhạc Thành trước mắt, vẻ mặt nghi hoặc, vừa rồi nàng nhìn thấy Nhạc Thành không có lấy một mảnh vải che thân, đồng thời, Nhạc Thành đang hôn lấy nàng, nàng có thể cảm giác được trên thân Nhạc Thành hơi thở nóng bỏng.
- Ngươi vừa rồi rơi vào ảo cảnh.
Nhạc Thành nói, lập tức rời khỏi Đình Viện, Nhạc Thành biết mình bây giờ quan trọng nhất là tìm lối ra, nếu không, cũng chỉ có thể bị chết ở chỗ này mà thôi.
- Là ảo cảnh sao, ảo cảnh này thật là lợi hại.
Minh Yêu ngạc nhiên vô cùng, bản thân nàng có thực lực bát tinh Đấu tôn, nàng hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi hít một hơi lạnh.
- Chờ ta một chút.
Nghĩ tới ảo cảnh, Minh Yêu không khỏi sắc mặt thay đổi, lập tức đi tới sau lưng Nhạc Thành, vừa rồi gặp phải nguy hiểm, nàng tự nhiên biết được, lúc đó Nhạc Thành đã cứu nàng một mạng.
- Lúc đó rốt cuộc là như thế nào.
Nhìn thạch động, Nhạc Thành quay đầu lại, thần sắc hắn càng ngày càng trầm trọng, đây là một nơi vô cùng quỷ dị.
- Nhạc Thành, đây là địa phương nào.
Minh Yêu nhìn Nhạc Thành hỏi, nàng có thực lực bát tinh Đấu tôn, bây giờ nàng cũng có cảm giác vô lực, hoàn toàn không có cách nào.
- Ta cũng không có biết đây là địa phương nào.
Nhạc Thành nói, lập tức do dự một chút, sau đó khoanh chân ngồi xuống.
Sau khi Nhạc Thành khoanh chân ngồi xuống, từ trong đan điền thở ra một hơi, tận lực nhắm mắt dưỡng thần.
Minh Yêu không biết Nhạc Thành đang làm cái gì, nàng cũng không dám quấy rầy Nhạc Thành nữa, trên đường dụ dỗ nhạc Thành, bây giờ nàng cũng không dám nhìn Nhạc Thành, nàng biết rõ, bây giờ hai người đang gặp phải phiền toái.
Nhạc Thành cần tĩnh hạ tâm nghĩ một vài vấn đề, ở nơi này quỷ dị Nhạc Thành cũng thúc thủ vô sách, đồng thời cũng đưa cho Nhạc Thành có một loại cảm giác quen thuộc, Nhạc Thành lúc này cũng đang mơ hồ.
- Lúc này làm thế nào ra ngoài được, ở trong này tựa hồ ảo cảnh, nhưng mà ảo cảnh cũng quá chân thật vô cùng.
Nhạc Thành trong đầu nghĩ hết thảy vấn đề, hắn nghĩ phương pháp thoát khỏi ảo cảnh mới được.
- Trong ảo có thực, trong thực có ảo.
Nhạc Thành thì thầm nhắc tới, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, lập tức sắc mặt cũng hưng phấn lên.
- Hết thảy cũng đều là hư ảo, cũng không phải núi này là ảo, là ngay từ đầu đều là hư ảo.
Nhạc Thành trên mặt tựa hồ mỉm cười.
Nhìn biểu tình trên mặt Nhạc Thành, Minh Yêu không khỏi nghi hoặc, nàng không biết Nhạc Thành đang nghĩ cái gì.
Một lát sau, Nhạc Thành mở ra hai mắt, lập tức đứng dậy, nhìn Minh Yêu nói:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong Nhạc Thành hướng về phía Minh Yêu trong đi đến, đây là lần thứ hai Nhạc Thành trò chuyện.
- Đi nơi nào, phía trước chúng ta không phải đã đi qua rồi sao.
Minh Yêu đi theo bên người Nhạc Thành, mặc dù nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể đi theo sau lưng Nhạc Thành, nàng lúc này biết rõ, đi theo bên người Nhạc Thành là an toàn nhất, nàng cũng may mắn có thể đi theo Nhạc Thành, ít nhất vừa được hắn cứu một mạng.
Nhạc Thành từ từ đi thẳng về phía trước, lập tức đi tới đình viện, trong đình viện Nhạc Thành cẩn thận kiểm tra, cũng không có chỗ gì đặc biệt, hết thảy cũng đều bình thường.
Sau khi vào trong đình viện, Nhạc Thành hướng bốn phía dò xét, lập tức đi vào chính giữa, sắc mặt biến đổi, trong tay thủ ấn bắt đầu đánh ra, một mảnh thanh mang từ từ tràn ngập quanh thân.
- Phá cho ta.
Nhạc Thành quát, lập tức trong tay thủ ấn đánh ra, giữa không trung một mảnh thanh mang lập loè, lúc này trong đình viện xuất hiện một cỗ khí tức mạnh mẽ.
- Tại sao có thể như vậy, chúng ta đang ở địa phương nào.
Minh Yêu giật mình nhìn Nhạc Thành hỏi.
Bây giờ, Nhạc Thành cùng Minh Yêu lờ mờ ở trong sơn động, trong sơn động mơ hồ có tiếng gió gào thét vang lên.
- Vẫn có lối ra.
Nhạc Thành nói, lập tức đi lên phía trước, trên nét mặt Nhạc Thành cũng nghi ngờ, tựa hồ cảm thấy kỳ quái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Trong sơn động quanh co, cũng không biết là đi bao xa, đại khái sau nửa canh giờ, trước mắt Nhạc Thành đã xuất hiện hai cái cửa động, hai cửa động này giống nhau.
- Nhạc Thành, chúng ta đi bên kia.
Minh Yêu nhìn Nhạc Thành hỏi, bây giờ nàng hoàn toàn mất đi chủ ý.
- Bên này.
Nhạc Thành do dự một chút, lập tức đi phía trái đi đến.
- Thịch.
Ngay tại lúc Nhạc Thành đi về phía bên trái, đột nhiên kịch liệt lúc lắc, lập tức phía bên phải sơn động trực tiếp sụp đổ xuống.
Nhạc Thành sắc mặt biến đổi, không khỏi hít một hơi lạnh, trong lòng cũng thầm kêu may mắn.
Lúc này, Nhạc Thành hướng mặt trước đi đến, Minh Yêu theo sát bên người Nhạc Thành ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lại là sau nửa canh giờ, lông mày Nhạc Thành có chút nhíu lại, bây giờ trước mắt Nhạc Thành xuất hiện ba cái sơn động, ba cái sơn động này đều trông rất giống nhau.
- Nhạc Thành, bây giờ chúng ta nên đi chạy đi đâu.
Minh Yêu hỏi, trên mặt càng thêm lo lắng.
Nhạc Thành nhìn ba cái sơn động trước mắt, sau đó, lập tức hướng chính giữa cửa động đi đến.
Minh Yêu đứng ở cửa động do dự một chút, lập tức cũng đi theo Nhạc Thành, nàng không có nhiều do dự, có lẽ lúc này, cũng chỉ có thể đi theo Nhạc Thành mà thôi.
- Thình thình.
Sau khi hai người đi vào cửa động chính giữa không lâu, hai bên sơn động không gian sụp đổ, kịch liệt chấn động đung đưa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất