Cảm thấy khí thế trên người của Nhạc Thành, Trần Vân, Vũ Văn Lê còn có Tôn Phong bọn họ đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ Nhạc Thành thực sự muốn giao thủ với Đoan Mộc Cuồng hay sao?
- Tốt lắm, đây là đối thủ đầu tiên của ta sau hai trăm năm, hi vọng ngươi sẽ không làm cho ta thất vọng.
Lúc này cảm nhận thấy khí thế trên người của Nhạc Tử Phong Nhạc Tử Phong , Đoan Mộc Cuồng cười nhạt sau đó biến thành cuồng tiếu, thân hình của hắn quỷ dị chuyển động ngay tại chỗ.
- Cái này chính là hắc ám ma kiếm, cũng là pháp bảo chuẩn tiên khí, rốt cuộc ta muốn xem xem kiếm của ai lợi hại hơn.
Vừa dứt lời, kiếm của Đoan Mộc Cuồng từ bốn phương tám hướng bắn về phía Nhạc Thành.
- Có chút tài mọn mà cũng dám lộng hành.
Thần sắc của Nhạc Thành trầm xuống hắn nhìn về phía kiếm quang chói mắt mà chớp động. Âm Dương Kiếm quỷ dị bắn ra một luồng quang mang, kiếm quang khuếch tán, chỉ trong chốc lát toàn thân của Nhạc Thành đã tiến vào trong màn bạch sắc kiếm quang đó.
Đối mặt với thủ đoạn này của Đoan Mộc Cuồng, Nhạc Thành biết đây chỉ là một loại công pháp tu chân mà thôi, giống như là đấu khí và đấu kỹ, công pháp tu chân này có thể luyện hóa ra rất nhiều phân thân, tuy nhiên thân hình thực sự chỉ có một cái mà thôi.
Biến hóa của Đoan Mộc Cuồng khiến cho bọn người Trần Vân, Vũ Văn Lê Tôn Phong bọn họ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, Vũ Văn Lê và Tôn Phong bọn họ đứng ở bên cạnh Trần Vân, hai người Hổ Quyết và Long Đằng cũng kinh ngạc nhìn Đoan Mộc Cuồng.
Mà lúc này thân ảnh của Đoan Mộc Cuồng đã như điện chớp xuất hiện ở trước Nhạc Thành, một mảng bạch sắc kiếm quang cuồng bạo xuất hiện, thân ảnh của Đoan Mộc Cuồng như quỷ mị, kiếm quang xung quanh Nhạc Thành vụt sáng vụt tắt.
Âm Dương Kiếm của Nhạc Thành biến thành một kiếm quang tạo thành một hắc tuyết, lúc này thân ảnh của Đoan Mộc Cuồng cũng biến đổi vô cùng mau, trong nháy mắt đã không thấy đâu.
- Tốc độ thật là nhanh.
Nhìn thấy tốc độ của Đoan Mộc Cuồng mạnh mẽ như thế, sắc mặt của Đoan Mộc Cuồng cũng biến đổi, Âm Dương Kiếm ở trong kiếm trận, hai mắt của hắn chuyển động, gắt gao nhìn hắc tuyến phía trước. Thân hình vẫn không nhúc nhích.
Có kinh nghiệm giao chiến ở kiếp trước, đối với thủ đoạn này Nhạc Thành là nhân vật tán tiên siêu cấp dĩ nhiên Đoan Mộc Cuồng liều mạng kia không thể sánh bằng, hắn lập tức đứng yên bất động theo dõi.
Đúng lúc này, ba thân ảnh của Đoan Mộc Cuồng biến mất, chỉ còn lại một cái hiện ra chính diện với Âm Dương Kiếm trận. Động tác trong tay của hắn cuối cùng cũng phtas ra, chỉ thấy hắc ám ma kiếm từ hư không bốn phương tám hướng bắn về phía Nhạc Thành, xuất ra một đạo kiếm quang màu đen.
Nhìn thấy đòn công kích của Đoan Mộc Cuồng, thủ ấn của Nhạc Thành không ngừng đánh ra, pháp quyết của Nhạc Thành biến hóa quỷ dị, kiếm quang của Âm Dương Kiếm một lần nữa mở rộng gấp đôi.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Kiếm trận không ngừng phát ra thanh âm quỷ dị, kiếm khí quang mang chạm vào nhau, thân hình của Nhạc Thành và Đoan Mộc Cuồng đều biến hóa, thế công trong tay cũng không ngưng lại.
Lúc này hai người không dám buông lỏng, chỉ cần đối phương lộ ra một thần sắc mệt mỏi là lập tức công kích, thắng bại có thể trong nháy mắt mà phân.
Đối với cái này, Nhạc Thành cũng vô cùng rõ rang, Đoan Mộc Cuồng không phải là đấu sư cũng không phải là ma pháp sư mà chính là tu chân, không cách nào dùng thủ đoạn thủ thắng được, chỉ có thể dùng thực lực của bản thân mình.
Lúc này Nhạc Thành đã xuất toàn lực, mọi người ở phía dưới cũng hiện lên vẻ lo lắng, Yêu Huyên, Hồng Loan, Thanh Đồng và đám người Trần Vân đều chăm chú nhìn về cuộc kịch chiến giữa Nhạc Thành và Đoan Mộc Cuồng.
Yêu Huyên, Thanh Đồng, Hồng Loan bọn họ cũng không nghe lời Nhạc Thành rời đi, họ cảm thấy thực lực của Nhạc Thành hiện tại vô cùng hung hãn, ba người chỉ có thể ở lại nhìn chứ không thể hỗ trợ gì. Nhạc Thành không rời đi, ba người cũng không yên tâm, đặc biệt là hai người Hồng Loan và Thanh Đồng, bọn họ biết rất rõ sự khác biệt giữa Hợp thể hậu kỳ và Đại thừa trung kỳ.
Mà lúc này, trong cuộc giao chiến giữa hai người, chỉ thấy Âm Dương Kiếm trận tràn ngập trong kiếm quang, tay trái của Nhạc Thành vung lên, hắn nhét một viên đan dược vào trong bụng, sử dụng Thái Dương hỏa triều đối phó với Lục Thiên Tôn, Nhạc Thành đã tiêu hao hơn phân nửa, lần này đối phó với công kích của Đoan Mộc Cuồng, Nhạc Thành cảm thấy ăn không tiêu.
Cũng may Nhạc Thành nhờ ở trong Hạo Thiên Tháp đã có một số lớn linh dược, trong đó cũng có linh dược luyện chế hồi nguyên đan cho nên mới thoải mái ăn đan dược như vậy.
Cùng lúc đó, hồi nguyên đan đã hóa thành một pháp lực tinh thuần tiến vào trong người của Nhạc Thành, sắc mặt của Nhạc Thành cũng dần dần chuyển sang màu hồng nhuận, hồi nguyên đan này đúng là mang lại hiệu quả quá tốt.
Chỉ là lúc này, ở trên hư không, Nhạc Thành đã nở ra một nụ cười nhàn nhạt, Âm Dương Kiếm của hắn đã rời khỏi tay, trong nháy mắt kiếm quang xông ra ngoài, kiếm quang từ trong tay của Nhạc Thành bắn ra, bao phủ pháp quyết thật nhanh.
Tâm niệm của Nhạc Thành khởi động, kiếm quang của Âm Dương Kiếm cũng trở nên tràn ngập, bao quanh Nhạc Thành giống như là một con rắn vậy.
Âm Dương Kiếm tràn ngập kiếm quang không ngừng bay múa, Đoan Mộc Cuồng bỗng nhiên cảm thấy một áp lực, chỉ thấy Âm Dương Kiếm càng ngày càng nhanh hơn.
Cuối cùng thân hình của Đoan Mộc Cuồng cuối cùng cũng ngưng lại mà đứng yên tại chỗ, toàn thân bao phủ một vòng phòng ngự màu đen. Vì kiếm quang của Nhạc Thành phân tán công kích, Đoan Mộc Cuồng cũng phải chịu áp lực không ít.
- Không tệ, đúng là có chút thủ đoạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
Trong nháy mắt chỉ thấy hắc ám ma kiếm của Đoan Mộc Cuồng lay động trên không trung, ma khí điên cuồng tập trung lên người của hắn, ngưng tụ thành một cương trụ khổng lồ, Đoan Mộc Cuồng vung tay lên, những cương trụ kia vọt về phía Âm Dương Kiếm.
Nhìn thấy thế công của Đoan Mộc Cuồng trong nháy mắt biến hóa, Nhạc Thành khẽ mỉm cười, Đoan Mộc Cuồng tuy là nguyên thần phân thân, nhưng tuyệt đối khó đối phó, thực lực cũng ở trên mình.
Pháp quyết của Nhạc Thành một lần nữa biến hóa, kiếm quang bỗng nhiên nhiễu xạ ở bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó, kiếm quang trong tay của Đoan Mộc Cuồng cũng ngưng tụ thành một bạch sắc kiếm quang, mà thủ ấn của Nhạc Thành cũng biến hóa, bay thẳng về phía cương trụ của Đoan Mộc Cuồng, từng thanh âm va chạm ầm ầm phát ra. Nếu lúc này có thất tinh Đấu Thánh ở gần đây thì tuyệt đối cũng sẽ bị xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Lúc này, thân hình của Nhạc Thành và Đoan Mộc Cuồng không tự chủ được mà lùi về phía sau, sau một lát thân hình của hai người dừng lại, thế lực của hai bên đúng là ngang bằng nhau.
- Thống khoái, đúng là thống khoái, hai trăm năm rồi ta mới được giao thủ thống khoái như thế, bằng vào điểm này thì chuyến đi hôm nay cũng thật không tệ.
Đoan Mộc Cuồng cuồng tiếu lên mà nói:
- Nhiều năm như vậy chỉ có Nhạc Thiên mới đánh được một trận cùng ta như thế, xem ra Nhạc gia đúng là bất phàm.
Trong tiếng cười có một lãnh ý, sau đó nhàn nhạt nói với Nhạc Thành:
- Đây là tay chân của ta tách ra đại chiến, tựa hồ vẫn còn chưa đủ.
Nhìn thấy thân hình hai người ngừng lại trên không trung mà nói chuyện với nhau, tất cả đều quái dị vô cùng.
- Hừ, ngươi cẩn thận một chút, mới rồi ta mới dùng sáu thành thực lực mà thôi, hiện tại sẽ không nương tay, Thái Dương Chân Hỏa và trận bàn nhất định ta phải lấy được.
Sắc mặt của Đoan Mộc Cuồng không hề biến đổi, động tác trong tay cũng không hề chậm lại, ngay khi tiếng nói vừa dứt đã lao về phía Nhạc Thành.
Đoan Mộc Cuồng cảm nhận thấy thực lực của Nhạc Thành khá phi phàm, sau một tiếng cười to, thân ảnh của Đoan Mộc Cuồng cũng phân thành ba cái, từ bốn phương tám hướng tấn công về phía Nhạc Thành, bốn thanh Hắc Ám Ma kiếm tạo thành ma viêm cuồn cuộn.