Vô Tận Đan Điền

Chương 402: Bích họa

Tuy rằng chỉ là bức họa, nhưng chân khí của hai người tán dật ra ngoài, cường đại cùng rộng rãi, may mắn linh hồn của Nhiếp Vân đã đạt tới nửa bước linh cảnh, nếu kém hơn dù chỉ một chút cũng sẽ bị ý niệm chiến đấu điên cuồng xâm nhập biến thành ngu ngốc.

Một bức họa còn có uy lực như thế, đủ thấy thực lực người vẽ bức tranh, cường đại vô cùng!

Liếc mắt nhìn kỹ, cả bức họa được khảm vào khối ngọc thạch thật lớn, kín kẽ, không hề có chút sơ hở, bên góc phải còn viết tên tác giả.

- Tử Hoa đạo nhân chiến giao long tại Thiên Đô sơn, lưu họa!

Chỉ vài chữ này, không còn gì khác.

Nhưng dòng chữ như rồng bay phượng múa, thiết hoạch ngân câu, khiến người vừa nhìn cảm thấy máu huyết sôi trào, một cỗ kiếm khí phiêu nhiên bay ra, tựa hồ tác giả có được kiếm thuật rất mạnh.

- Kiếm thuật thật cao minh, nếu có thể học được một phần mười, chỉ sợ đi Phù Thiên đại lục cũng có thể nổi danh lập vạn!

Cảm nhận được cỗ kiếm khí, trong lòng Nhiếp Vân rung động, trong Phù Thiên đại lục am hiểu dùng kiếm nhất là Kiếm Thần tông, trong đó tu luyện nhiều nhất là Phá Không Diệt Tịch vô thượng đại kiếm thuật, so sánh với đạo kiếm khí nơi đây quả thật không thể sánh bằng.

Chỉ dùng kiếm khí lưu chữ còn lợi hại như thế, có thể thấy được nếu học được kiếm thuật của hắn, chỉ sợ trong Phù Thiên đại lục cũng khó có người tương đương.

- Bức họa này là ta lưu lại năm đó, lúc đó khi vẽ tranh tâm tình không tốt, bởi vậy trong bức tranh tồn tại một sơ hở trí mạng, hậu nhân, nếu ngươi có thể bổ sung sơ hở này, xem như thông qua một cửa! Nếu vẽ sai lầm, vũ nhục bức họa của ta, sẽ bị kiếm khí trực tiếp tiêu diệt! Thời gian một canh giờ, nếu sau một canh giờ cũng không đáp án, vẫn sẽ bị giết chết!

Thanh âm dày trọng lại vang lên.

- Sơ hở? Bức họa này có sơ hở?

Nhiếp Vân sửng sốt, ánh mắt ngưng trọng.

Là người của hai thế giới, tuy hiện tại linh hồn của Nhiếp Vân yếu hơn kiếp trước không ít, nhưng ánh mắt không thấp, tuyệt sẽ không khả năng không nhìn ra được sơ hở của bức tranh này!

Hắn lại nhìn bức họa thêm một lần, Nhiếp Vân phát hiện vô luận là dùng nhan sắc hay thủ pháp vẽ tranh đều không sơ hở, căn bản không có gì không hợp, không có gì không ổn thỏa.

- Thiên phú thiên nhãn!

Nhìn một lần không phát hiện có tình huống gì đặc thù, thiên nhãn đan điền vận chuyển, hai mắt bắn ra hào quang thẳng tắp nhìn lên.

Hô!

Thiên phú thiên nhãn mở ra, hình ảnh trước mắt nhất thời thay đổi, Nhiếp Vân giống như chứng kiến hai cường giả siêu cấp đang chiến đấu.

Sưu!

Tam nhãn đạo nhân một kiếm đâm ra, kiếm khí nháy mắt hóa thành hơn vạn kiếm vũ, mang theo túc sát bao phủ đầu giao long.

- Hống!

Giao long không cam lòng yếu thế, mở miệng, lực lượng điên cuồng hình thành một đạo cầu vồng đem kiếm vũ thổi quét, song phương càng đấu càng khó phân thắng bại, không phân trên dưới.

Thiên nhãn chiếu xuống, linh khí tỏa khắp cả bức họa, song phương giao chiến khó phân, hình ảnh hoàn toàn hoàn mỹ vô khuyết, căn bản không có gì sơ hở.

- Xem ra dùng thiên phú thiên nhãn cũng nhìn không ra, phải rồi, có thể xuyên qua Địa Ngục hàn lưu tiến vào nơi này nhất định sẽ có thiên phú thiên nhãn, nếu dễ dàng nhìn ra sơ hở, đồng giáp khôi lỗi sẽ không nhắc nhở ta nơi này là sát hạch trí tuệ cùng ánh mắt!

Thu hồi thiên nhãn, Nhiếp Vân khẽ nheo mắt.

Nếu thiên nhãn cũng không thể nhìn ra, vậy muốn phân tích bức tranh thật rất khó.

- Nếu ta có thiên phú vẽ tranh thì tốt rồi…

Nhớ tới một loại thiên phú đặc thù, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

- Đáng tiếc dù là kiếp trước ta cũng chưa có dịp gặp qua tác họa sư, càng khỏi nói lý giải tác họa khí…Ân? Không đúng. Chỉ sợ là tác họa sư cũng không thể tìm ra sơ hở, bức tranh khẳng định không có sơ hở, sơ hở hẳn nằm ở dòng chữ này!

Đột nhiên trong đầu Nhiếp Vân chợt lóe linh quang, nghĩ tới một loại khả năng.

Nếu Tử Hoa đạo nhân nói là sát hạch, cũng nói hắn muốn chọn lựa hậu nhân kế thừa bảo tàng của hắn. Chọn lựa hậu nhân tuyệt đối không thể giết hết mọi người. Thiên phú tác họa vô cùng hiếm thấy, nếu chỉ bằng thiên phú như vậy là có thể nhìn ra sơ hở của hắn, như vậy thật sự rất khó lựa chọn!

Dù sao tác họa sư cũng chưa chắc có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, không thể nào thông qua cửa thứ nhất!

Dù thông qua, nhưng sao có thể trùng hợp tụ tập đủ chín khối ngọc ấn, thành công vào nơi đây?

Cho nên chỉ có một khả năng!

Chính là bức họa căn bản không có sơ hở, sơ hở nằm ở dòng chữ!

Nghĩ tới đây, Nhiếp Vân vội vàng nhìn qua dòng chữ bên phải.

- Lưu bức họa…hình như chỗ này thiếu một nét!

Tinh thần lực chú ý dòng chữ, quả nhiên Nhiếp Vân nhìn ra không thích hợp, bởi vì trong chữ “Họa” lại thiếu một nét nằm ngang!

Nét thiếu không lớn, nhưng nếu không nhìn kỹ thật sự không nhìn thấy.

- Thiên nhãn, tra!

Cố nén kích động trong lòng, Nhiếp Vân mở thiên nhãn quan sát.

Dùng thiên nhãn nhìn mấy chữ này, kiếm khí tung hoành, mỗi từ diễn biến thành từng chiêu kiếm pháp, nhưng khi bộ kiếm pháp thi triển tới chữ “Họa” thì ngừng lại, làm cho người ta có cảm giác không thỏa mãn.

- Xem ra cũng không phải bổ sung chỗ thiếu hụt, mà là đem bộ kiếm pháp kia bổ sung đầy đủ!

Nhiếp Vân rốt cục hiểu được.

Khó trách Tử Hoa đạo nhân nói nếu vẽ sai lầm sẽ vũ nhục bức họa, cũng sẽ bị kiếm khí giết chết, xem ra cũng không phải khảo nghiệm bản lĩnh vẽ tranh mà là hiểu biết về kiếm ý.

Nếu không phát hiện được huyền bí kiếm ý, không lý giải được nội hàm kiếm chiêu, làm sao có thể kế thừa kiếm chiêu vô thượng của hắn?

- Mấy chữ này lưu lại kiếm chiêu ẩn chứa năm loại quan niệm nghệ thuật thiên, địa, nhân, tuyệt, sát, kiếm khí tung hoành, hiển nhiên đã đem kiếm thuật suy luận tới cực hạn, muốn bổ sung đích xác rất khó!

Nhìn một lát, Nhiếp Vân cau chặt mày.

- Chẳng lẽ còn có kỹ xảo nào khác?

Chẳng lẽ Tử Hoa đạo nhân không muốn tìm kiếm hậu nhân?

- Không đúng, tuyệt không phải, nếu khảo sát trí tuệ cùng ánh mắt, khẳng định quan hệ tới việc từng trải qua trước đó! Đúng rồi, khi mới đi vào ngoại điện, từng chứng kiến hai thanh trường kiếm, một âm một dương, hai chữ âm dương tựa hồ cũng ẩn chứa một bộ kiếm thuật!

Lúc đó Nhiếp Vân vẫn chưa cẩn thận quan sát hai chữ kia, nhưng điều này không làm khó được hắn.

- Thiên nhãn!

Trong phút chốc, song kiếm ở ngoại điện rơi vào trong mắt hắn, một âm một dương liên hợp lại, hội tụ thành thái cực đồ, suy diễn ra một chiêu kiếm thuật vô thượng.

- Không sai, quả nhiên cùng bộ kiếm thuật này bổ trợ cho nhau…

- Chính là như vậy…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất