Diệp Bạch đứng ở phía sau đám người do đã hóa trang cho nêm Đạm thai Tử Nguyệt cũng không có nhận ra hắn, nhưng nàng vẫn có cảm giác quen thuộc, kỳ quái nhìn hắn một cái, nhưng vẫn không nhận sau đó quay đầu đi.
Lúc này năm người Diệp gia vừa tới, có một người cứ một mực nhìn chòng chọc vào bọn họ chính là thanh niên áo đen, trên cánh tay thêu nửa bông hoa hồng La gia La Long Hạc.
Thời điểm này cũng đã hơn một năm rưỡi trôi qua, tu vi của hắn cũng đã tăng vọt, cũng đã bước tới một chân vào cánh cửa của huyền sĩ. Lần này, chính hắn dẫn đội La gia đến đây, mà sở dĩ hắn tiếp thu nhiệm vụ này là vì muốn gặp mặt Diệp Bạch, người mà đã cùng với hắn thi đấu trận chiến chưa hoàn thành tại rừng rậm Hàn Băng hà một năm rưỡi trước, hắn muốn xem lần này rốt cuộc ai thắng ai thua đây?
Năm đó, hắn sử dụng chiêu thứ hai, Phong Vũ Lôi Điện của tam đại cấm chiêu La gia kiếm quyết. Đối phương thậm chí dùng một môn mà hắn chưa từng có nghe nói đến, cũng chưa từng thấy qua huyền kỹ như vậy, ở trên không trung tạo ra một cái lồng khí, đem toàn bộ chiêu kiếm của hắn chống đỡ đến lưỡng bại câu thương. Lúc này hắn vẫn muốn cùng với người kia đánh một trận, để xem huyền kỹ đó là cái gì.
Đáng tiếc, vô luận như thế nào, năm người Diệp gia lần này cũng không thấy thân ảnh người thanh niên kia, lẽ nào hắn không đến sao?
Không thể nào, bằng thực lực của hắn, lần này chỉ sợ đã đạt đến huyền giả thập cấp đỉnh. Diệp gia phái đệ tử tham dự nhiệm vụ lần này, làm sao không có phần của hắn đây? La Long Hạc cảm thấy thất vọng lại cảm thấy kỳ quái.
Trong năm người này, có một người trông rất là chất phác thoạt nhìn rất giống thanh niên nông thôn. Tiếp theo, chính là người mới vừa rồi xuất ra vô hạn sát đạo kiếm chiêu, mặc dù hắn bị gãy một cánh tay, nhưng kiếm đạo lại đầy tính sát phạt, lạnh thấu xương cốt làm người ta sợ hãi, xem ra người này sát khí rất nặng rất khó có thể đối phó.
Hai người này cũng không phải là người kia, còn thiếu nữ áo lam kia thì càng không thể. Lúc này còn lại chỉ là hai người, một là bạch y Diệp Bồng Lai, La Long Hạc tự nhiên không thể không nhận ra, tại lần thí luyện trước, vốn muốn cùng với Diệp Bồng Lai là đối thủ. Nhưng một phen trùng hợp, hắn phát hiện ra thanh niên thần bí kỳ lạ Diệp Bạch còn ẩn dấu thực lực không thể ở dưới Diệp Bồng Lai. Cho nên hắn đã đem mục tiêu đối thủ chuyển hướng sang Diệp Bạch, chỉ có đánh thắng Diệp Bạch, hắn mới có thể tiếp tục đi khiêu chiến Diệp Bồng Lai.
Cho nên, hắn thầm nghĩ trong năm người, cũng chỉ có người cuối cùng này. Người trẻ tuổi này hắn có một loại cảm giác quen thuộc, thân ảnh, khí chất, trừ khuôn mặt khác nhau còn lại cùng người kia rất là giống nhau, tại sao vậy nhỉ?
Đội ngũ Diệp gia tới đây có năm người, có một người vô danh, còn lại ba người đã sớm nổi danh, Diệp Bồng Lai và tam đại trọng yếu đệ tử. Lúc trước những người này hắn cũng đã biết danh tiếng rồi, chỉ có thanh niên có gương mặt tái xám này đột nhiên gia nhập, ai cũng không rõ lai lịch của hắn sao?
Nếu Diệp Bồng Lai có thể tới, người trẻ tuổi kia tất nhiên cũng có thể đến, chẳng lẽ?
Ánh mắt của La Long Hạc sáng lên nhìn về phía Diệp Bạch, nhưng hắn cũng không có lập tức tiến lên, mà là tiếp tục đứng nguyên tại chỗ, dường như tất cả đều không liên quan đến hắn. Lúc này Đạm thai Tử Nguyệt cùng với Diệp Khổ nói chuyện với nhau, hắn cũng không có tham dự, cũng không có tới gần.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Khổ cùng Đạm thai Tử Nguyệt xác định phân phối nhiệm vụ xong. Huyết y thanh niên Tư Đồ Xa, dẫn dắt thuộc hạ của mình đi tới trước mặt Đạm thai Tử Nguyệt, nói:
- Nhiệm vụ lần này, ta Tư Đồ gia thối lui.
Đạm thai Tử Nguyệt nhìn hắn một cái, nhưng ngay sau đó, nhàn nhạt phất phất tay, nàng cũng không có ý tứ giữ lại. Tên huyết y Tư Đồ Xa này, cực kỳ oán độc nhìn về phía Diệp Khổ một cái, nhưng ngay sau đó mang theo thuộc hạ trực tiếp rời đi khỏi Vô Sương cốc, rất nhanh biến mất ở trong bóng tối không còn thấy đâu nữa.
Tất cả mọi người đều biết, Diệp gia cùng Tư Đồ gia lần này thù địch đã kết, chính vì vậy cũng có rất nhiều người cảm thấy hả hê. Mà nhóm người Diệp Khổ nhíu mày cũng không có. Mọi người cũng biết bọn họ cũng không đem chuyện này đặt ở trong lòng, dù sao đại sự đã có người ra mặt quan tâm, không cần bọn họ phải nhức đầu.
Ánh mắt Đạm thai Tử Nguyệt nhìn mọi người một cái, sau đó thản nhiên nói:
- Nếu như mọi người cũng đã đến đông đủ, vậy thì chúng ta đi.
Nói xong, nàng đi trước dẫn đầu, theo sau là bốn gã đệ tử Đạm thai gia tộc, thân hình nhanh như điện hóa thành một đạo kiếm quang hướng về phía Bắc Thiên Báo Cốc Tử Vân Sơn mạch lao đi. Lúc này ở giữa Tử Vân Sơn, có một ngọn núi hình dạng như một cái túi tiền, đó là một sơn cốc cực kỳ kỳ dị Thần vụ cốc.
Nhìn thấy Đạm thai thế gia đã động thân, Diệp gia, La gia đệ tử thấy thế, cũng đi theo sau, tạo thành ba tiểu đoàn thể. Đạm thai đi đầu tiên, tiếp theo là Diệp, La hai nhà đi theo sau.
Thần Vụ cốc, quanh năm có vụ khí bao phủ, rất ít có thời điểm vụ khí tiêu tán đi, ánh nắng mặt trời không thể chiếu xuống được, trời mưa to khí trời càng thêm nồng đậm. Bán kính hơn mười dặm đều là một mảnh sương trắng mờ mịt, nhìn không thấy bóng người, nghe nói ở trong đó có một con Thần xà, con mắt của nó to như chuông đồng, ánh mắt như tử điện, nó cao chừng mười trượng, thân hình người ôm không hết, cả người đầy lân giáp, chân có lợi trảo. Ở bên trong cốc vụ quanh năm không tiêu tan, có Thần xà trấn giữ làm cho cư dân xung quanh kiêng kỵ vô cùng, cho nên không có người đi đến đây. Nhưng đây chỉ là truyền thuyết trăm ngàn năm qua, đến nay không có mấy người tin tưởng.
Nhưng ở bên trong Thần Vụ cốc, có một số cao cấp dược thảo, cũng đã có rất nhiều dược nông liều chết đi vào đây hái thuốc, kết quả là chưa có người nào trở về, sau đó nơi này dần trở thành một nơi cấm địa. Lần này không biết thế nào, tứ đại gia tộc nhận nhiệm vụ đến Thần vụ cốc đầy nguy hiểm này. Bởi vì huyền giả đi vào đây cũng có rất ít người có thể đi ra, hơn nữa ở nơi đây thần bí khó lường, không biết bởi vì nguyên nhân gì, ở nơi này có một thế lực cường đại, càng không có người nào dám tiến vào.
Nhưng việc này không hù dọa được nhóm đệ tử tinh anh của tam đại thế gia, bọn họ dưới sự hướng dẫn của Đạm thai Tử Nguyệt đều hướng về phía Tử Vân Sơn mạch đi đến. Ba phương nhân mã lúc này lao đến như những viên đạn không ngừng trèo rừng đi đến.
Cứ như vậy, rất nhanh mọi người phân ra cao thấp, Đạm thai Tử Nguyệt một mình đi phía trước, cả người là một đạo kiếm quang, rất nhanh bỏ xa mọi người một khoảng cách lớn. Diệp gia Diệp Khổ theo sát phía sau một khoảng cách, thân hình của Diệp Khổ bước đi rất là kỳ quái, mỗi một bước cũng giống như bước đi bình thường, không có chút nào đặc dị, nhưng làm cho mọi người nhìn thấy có cảm giác giống như tia chớp, nhưng luôn ở phía sau hắn một khoảng cách, mặc dù muốn đuổi theo thế nào cũng không được.
Không ít người đã nhận ra loại bộ pháp này chính là "Thốn bộ" súc địa thành thốn, ngàn dặm chỉ là một khoảng cách mà thôi. Đây là một loại thân pháp huyền kỹ cực kỳ huyền diệu, không nghĩ tới hắn đã tu luyện thành công.
Cứ như vậy, mọi người nhìn thấy hai người càng lúc đi càng nhanh, dần dần bỏ xa mọi người phía sau. Lúc này là thời điểm ba gia tộc ganh đua nên bỏ ra hết tất cả thủ đoạn. Mọi người bỏ hết khả năng sử dụng bộ pháp thân pháp thiên kì bách quái để thi đấu với nhau. Nhưng cũng có đại bộ phận không có thân pháp huyền kỹ, dựa vào bộ pháp bình thường, trụ cột huyền kỹ chạy theo sau.
Sau Diệp Khổ chính là Diệp Thiếu, Diệp Thiên Mà, Diệp Bồng Lai. Ba người chạy song song với nhau, thân pháp Diệp Thiếu bạo liệt, phát ra kình lực, mỗi một bước dường như là liều mạng, bộ pháp của Diệp Thiên Mà giống như tinh thần, nhẹ nhành, cực hạn, mỗi một bước tựa hồ như phiêu phiêu không có chút nào gắng sức. Thân pháp Diệp Bồng Lai, Diệp Bạch đã một lần nhìn thấy, thân thể của hắn như là mây trôi, tựa hồ là đạp gió mà đi. Trước kia Diệp Bạch không biết đây bộ pháp gì, nhưng sau hắn tra điển tịch mới biết được, đây chính là hôi giai trung cấp bộ pháp, Ngự Khí, Ngự Phong nhị quyết. Thân pháp này Ngự Khí mà đi, theo gió mượn lực, hình dạng như Bạch Hạc, phiên nhược kinh hồng.
Trong năm người, bộ pháp của Diệp Bồng Lai và Diệp Thiên Mà là tốt nhất, nhìn trông rất là tiêu sái đẹp mắt.
Bên phía La cũng có vài hảo thủ có thân pháp không tệ. Thanh Bình thuật mỗi một bước như là đạp gió mà đi. Cực thốn quyết cùng với Thốn bộ có công hiệu tương tự nhau, dĩ nhiên tùy người thi triển, uy lực so với Diệp Khổ tự nhiên là kém xa. Liệt Dương bộ, mỗi bước đi để lại một dấu vết nám đen. Phi Vân thuật, dưới chân xuất hiện nhiều tia mây trôi nhàn nhạt...
Những người này cố gắng thi triển thân pháp, muốn áp đảo đối phương, chỉ có Diệp Bạch đi ở phía sau cùng, mỉm cười nhìn mọi người, hắn đối với tranh đấu chẳng có ý nghĩa gì. Hắn cố ý ở phía sau mọi người, nhưng sau khi nhìn thấy Đạm thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, Diệp Thiếu bày ra thực lực, cũng làm cho hắn không khỏi khiếp sợ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
Nhất là Đạm thai Tử Nguyệt, ngắn ngủn một năm thời gian qua đi thực lực của nàng lại tăng mạnh như thế. Thân pháp huyền kỹ của nàng chỉ sợ là hoàng giai cao cấp thân pháp, Tử Di Điện Quyết sao, nghe nói luyện thân pháp này đến cực điểm, một khi thi triển như thiểm điện, rất khó có đuổi kịp tốc độ của nàng.
Không hổ là Đạm thai gia tộc, thực lực như vậy đúng là làm cho lòng người chấn kinh. Có bí kíp như thế, cũng làm cho mọi người đều phải ngưỡng mộ.
Có lẽ, chờ mình đem hoàng giai trung cấp huyền kỹ Bàng Du quyết luyện tới đại thành, sau đó dung hợp với Kiếm bộ, có thể cùng với nàng phân cao thấp, nhưng bây giờ.
Sắc mặt của hắn, không khỏi hiện lên một vẻ ảm đạm.
Khi hắn nhìn thân hình Đạm thai Tử Nguyệt như vậy, thi có một bàn tay đột ngột vỗ vào bả vai hắn, một thân hình nhàn nhạt mang theo một thanh âm vang lên:
- Là Diệp Bạch sao?
Diệp Bạch đột nhiên cả kinh, cả người lập tức phục hồi tinh thần, dưới chân vội tránh bàn tay của người ở phía sau lưng. Hắn vội quay đầu nhìn lại, lúc này xuất hiện một thanh niên áo đen, bên trái tay áo thêu nửa tấm hoa hồng, đang đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn mình, người này không phải là La gia La Long Hạc sao?