Ngồi trên đất một lúc lâu, Diệp Bạch đột nhiên bật dậy.
Hắn thì thào nói:
- Tin này rất quan trọng, không thể cứ ngồi đây, nếu không cẩn thận sẽ mang tới họa diệt môn.
Trước mặt tông môn Ô Linh Tông duy nhất ở La Lâm quốc, tứ đại thế gia bất quá chỉ là con kiến, Diệp Bạch chỉ là một Huyền sĩ, ngay cả con kiến cũng không bằng.
Lần nữa ổn định tâm thần, Diệp Bạch cũng bất chấp, thân hình vừa động, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất, trên đất chỉ còn lại một gã đệ tử Ô Linh Tông.
Mấy canh giờ sau, bên ngoài Thiên Báo Cốc, một đạo lưu tinh hỏa tiễn bắn lên, lập tức mười mấy đạo hắc ám đều bị kinh động, hướng về phía đó chạy tới.
Cách Tử Vân Sơn năm dặm, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi truy tung của Thiên Báo Cốc, trong một sơn cốc nhỏ vô danh, mấy người thần sắc không tốt nhìn chăm chú Diệp Bạch, nói:
- Gọi chúng ta trở về vội vã như vậy, thiếu chút nữa là kinh động thủ vệ, chúng ta cần một lời giải thích!
Đúng lúc này, hai đạo nhân ảnh hạ xuống giữa sân, một người là Ngữ Thai Tử Nguyệt, một người là Diệp Khổ, cả hai nhìn Diệp Bạch một cái, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất. Diệp Khổ nói:
- Không cần hắn giải thích cho các ngươi, cho dù hắn không làm vậy thì chúng ta cũng đang chuẩn bị làm như thế.
La Long Hạc đi tới cạnh Diệp Bạch, ngưng trọng nói:
- Diệp Bạch, ngươi biết chuyện gì thế, nói mọi người nghe một chút!
Thanh niên tên là Ngữ Thai Thiên Phong kia cũng không khỏi nói:
- Ngươi không phát hiện ra gì sao, chúng ta dò xét trước cốc, phát hiện thế lực bên trong Thiên Báo Cốc rất cường đại, hơn nữa vũ khí bọn họ cũng cổ quái, không phải là thiết trảo thì là đoản nhận, chúng ta chuẩn bị xâm nhập vào thêm thì đã bị gọi trở về.
Diệp Bạch nhìn hai người liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Chỉ sợ lần này chúng ta đã đá trúng một khối sắt, các ngươi không thấy thế lực này cường đại thái quá hay sao, hơn nữa binh khí sử dụng cũng vô cùng quỷ dị.
La Long Hạc và Ngữ Thai Thiên Phong lần lượt gật đầu, nói:
- Nhưng chúng ta vẫn như trước không tìm được tin gì hữu dụng, chẳng lẽ Diệp Bạch huynh đã biết rồi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Diệp Bạch chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta có một suy đoán không tốt, nói ra để mọi người tham khảo.
Mọi người đồng loạt nhìn hắn, Diệp Bạch trầm ngâm một chút, mới ngưng trọng nói:
- Chúng ta đã đá vào một khối sắt rất cứng, mới vừa rồi chúng ta dò xét, có thể không phải là Thiên Báo Cốc, mà là Ô Linh Tông.
Lời này vừa nói ra, "Oh" một tiếng, tất cả mọi người đều biến sắc, cái tên kia rất cấm kỵ, không ít người nhìn xung quanh, e sợ có kẻ khác nghe được.
Diệp Bạch thản nhiên lắc đầu nói:
- Không cần nhìn nữa, trước khi đến đây ta đã sớm kiểm tra qua, không có bất cứ người ngoài nào ở xung quanh, nơi này chỉ có người của tam đại thế gia chúng ta mà thôi.
- Ô Linh Tông, như thế nào có thể, bọn họ sao lại chạy đến sơn cốc này làm gì?
Một gã đệ tử La gia, không tin nói.
- Đúng thế, không thể nào bọn họ lại chạy đến đây, rồi lại dùng cái tên giả là Thiên Báo Cốc.
Một đệ tử khác đồng dạng đưa ra nghi vấn.
Mà La Long Hạc và Ngữ Thai Thiên Phong tựa hồ đều chấn kinh, nhưng hai người không nghi vấn giống những người khác, ngược lại trầm ngâm, dần dần sắc mặt cũng trở nên khó coi, hiển nhiên là đoán được gì đó.
Mà Ngữ Thai Tử Nguyệt thì không khỏi nhìn Diệp Khổ một cái, đều thấy được vẻ kinh dị trong mắt đối phương. Ngữ Thai Tử Nguyệt nhìn Diệp Bạch nói:
- Không sai, những điều này chúng ta cũng vừa mới phát hiện, nghĩ không ra ngươi lại biết nhanh hơn chúng ta, Diệp gia quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp, thật sự rất giỏi.
Nghe ý tứ nàng thì hiển nhiên cũng biết điều này. Điều này cũng không ngoài ý muốn, lấy thực lực hai người, tự nhiên có thể xông vào tùy tiện bắt người hỏi một chút là biết, những người khác sở dĩ không làm như vậy là bởi vì sợ kinh động những người bên trong Thiên Báo Cốc, nhưng thực lực hai người cao cường, hoàn toàn không cố kỵ.
Lúc này hiển nhiên hai người đã có được tin tức tường tận, chỉ là Diệp Bạch lại biết sớm hơn, nên cảm thấy có chút kinh ngạc mà thôi. Mà Diệp Thiếu và Diệp Thiên Nhi lúc trước xem thường Diệp Bạch, hiện tại không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bạch, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi,
- Đại tiểu thư, thật sự là Ô Linh Tông sao?
Một gã đệ tử Nhai gia, không dám tin nhìn về phía Ngữ Thai Tử Nguyệt, người run rẩy, lắp bắp nói.
Ngữ Thai Tử Nguyệt trầm trọng gật đầu, hiển nhiên ngay cả khi nàng là thiên chi kiêu tử Thai gia, cũng cảm thấy khó giải quyết. Nhai Thai gia tại Hỏa Vân thành đích xác là tồn tại số một số hai, nhưng đứng trước Ô Linh Tông thì....
Thấy Ngữ Thai Tử Nguyệt gật đầu, đám người giữa sân, ngoại trừ một số ít biết được, và mấy tên ý chí mạnh mẽ thì còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, những người khác trong nháy mắt vẻ mặt tái nhợt.
Tông môn, nghe hai chữ này phảng phất đủ để các đệ tử Nhai Thai gia, La gia thiếu chút nữa mềm nhũn cả người.
Cũng khó trách, hai chữ tông môn này là tồn tại cấm kỵ trên đại lục mênh mông này, mặc dù Ô Linh Tông bất quá chỉ là một tông môn nhỏ, nhưng trước mặt hai nhàn Nhai Thai, La gia thì hoàn toàn không nhỏ, và là tồn tại kinh khủng, bọn họ chưa run rẩy té xỉu đã là không tệ rồi.
La Long Hạc, Ngữ Thai Thiên Phong là hai người vẫn còn giữ được bình tĩnh. La Long Hạc từ trong người lấy ra một tờ giấy đưa cho Ngữ Thai Tử Nguyệt nói:
- Cô nương muốn ta vẽ một bức bản đồ, trong cốc cũng không có gì nguy hiểm, cho nên rất dễ dàng.
Ngữ Thai Thiên Phong cũng lấy ra một bản đồ nói:
- Trước cốc bị rất nhiều người canh gác, chỉ có thể vẽ đơn giản, có rất nhiều nơi không kịp nhìn.
Hai người giao bản đồ cho Ngữ Thai Tử Nguyệt, Ngữ Thai Tử Nguyệt cầm lấy nhìn thoáng qua rồi cho vào trong tay áo. Hiển nhiên hiện tại nếu như Thiên Báo Cốc thật sự là Ô Linh Tông, thì việc quan trọng không phải là thám thính nữa, mà là tự bảo vệ bản thân.
Ngữ Thai Thiên Phong nhìn Ngữ Thai Tử Nguyệt nói:
- Đại tiểu thư, không bằng chúng ta nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào, nếu không sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
La Long Hạc cũng nói:
- Việc này ta cũng muốn kịp thời bẩm báo cho môn phái. Nhai Thai cô nương, Diệp Khổ huynh đệ, hiện tại các ngươi là thủ lĩnh, các ngươi nghĩ xem kế tiếp chúng ta nên làm gì. Suy đoán của Diệp Bạch huynh đệ chỉ sợ tám phần là sự thật. Ô Linh Tông thật đúng là dùng loại binh khí này, về phần vì sao bọn họ đến nơi này, hơn nữa lại che dấu tung tích, không để kẻ khác phát hiện thì tám phần là do nguyên nhân khác. Nguyên nhân này không biết Nhai Thai cô nương và Diệp Bạch huynh đệ có thám thính ra không?
Ngữ Thai Tử Nguyệt nhìn Diệp Bạch một cái, nói:
- Diệp Bạch, ngươi có dò xét được nguyên nhân gì không?
Diệp Bạch thản nhiên gật đầu. Lần này Ngữ Thai Tử Nguyệt cả kinh, bắt sống đệ tử Ô Linh Tông dễ dàng, nhưng biết mục đích đến đây của bọn họ thì lại rất khó, nếu muốn biết thân phận của bọn họ, tùy tiện đánh bất tỉnh một gã đệ tử, sau đó hỏi thì có thể biết được. Nhưng bí mật tới đây của bọn hắn, chỉ có một số cao tầng biết, Diệp Bạch bất ngờ lại nhanh như thế biết được, mà hai người mình phải mất nhiều công sức mới điều tra ra. Không biết rốt cục hắn có năng lực gì, mà lợi hại như thế.
Trong nháy mắt, Ngữ Thai Tử Nguyệt không thể không nhìn Diệp Bạch với con mắt khác, nhưng nàng không biết được Diệp Bạch chỉ là ngoài ý muốn mới nghe trộm được chuyện này.
Ngữ Thai Tử Nguyệt không nhịn được nói:
- Vậy ngươi nói xem chúng đến đây vì chuyện gì?
Diệp Bạch có chút kỳ quái, nói:
- Việc này sự tình trọng đại, quan hệ đến sinh tử tồn vong của chúng ta, nên về bẩm báo sớm cho gia chủ thì hơn. Ta quan tâm nhất là mục đích đến đây của chúng ta, bọn họ muốn các ngươi tìm thứ gì mà quan trọng như thế, các ngươi đã thành công chưa? Nếu như chưa thành công thì chúng ta vẫn chưa thể trở về.
Ngữ Thai Tử Nguyệt chần chờ một chút, nói:
- Xin lỗi, việc này tạm thời ta không thể nói cho ngươi biết, bất quá, ta nghĩ sau khi chuyện lần này qua đi, các trưởng lão sẽ nói cho ngươi biết.
Nàng và Diệp Khổ nhìn nhau một cái, lần đầu tiên có cảm giác thất bại.
Đám người còn lại không khỏi hít một ngụm lương khí, hai người bọn họ tại sao lại thất bại, thứ đồ vật kia là gì, tại sao tứ đại thế gia lại cùng nhau thám thính. Trong nháy mắt, trong lòng mọi người đều đầy nghi hoặc.
Ngữ Thai Tử Nguyệt nhìn mọi người một cái, nói:
- Chuyện này cấp trên có lệnh rằng không được tiết lộ, nhưng nếu đã biết Thiên Báo Cốc là Ô Linh Tông thì các trưởng lão đã tính sai, chúng ta đang gặp phải nguy hiểm thật lớn, trước tiên ta sẽ đi báo cáo với các trưởng lão, rất nhanh sẽ cho các ngươi một cái công đạo. Chỉ sợ không lâu sau chúng ta lại lần nữa gặp lại, đến lúc đó chính là bốn tông liên thủ.
Hít sâu một hơi, khi đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, nàng nhìn mọi người nói:
- Mang tin này trở về phục mệnh đi, thời gian chúng ta không còn nhiều. Đệ tử Nhai Thai gia đi theo ta.
Lời vừa nói ra, ánh mắt nàng lần nữa dừng lại trên người Diệp Bạch một chút, sau đó động thân, trực tiếp hóa thành một đạo điện quang phóng về phía đông bắc. Ngữ Thai Thiên Phong hướng mọi người chắp tay, sau đó dẫn theo ba người Nhai Thai gia biến mất trong đêm tối.
Thần sắc La Long Hạc ngưng trọng, nhìn phương hướng đám người Ngữ Thai Tử Nguyệt biến mất, một hồi lâu mới ôm quyền với Diệp Khổ, Diệp Bạch:
- Bảo trọng, chuyện lớn như vậy ta cũng phải quay về tông phục mệnh, hy vọng sớm ngày gặp lại, cáo từ!
Lời vừa dứt, hắn trực tiếp dẫn theo bốn gã đệ tử La gia biến mất trong rừng núi phía đông nam.
Diệp Khổ nhìn mọi người, nói:
- Nếu đã thế thì chúng ta cũng quay về phục mệnh.
Nói xong, cũng không đợi mọi người trả lời, trực tiếp đi trước. Cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy, tiếng bước chân của hắn vẫn như trước bình thản. Sau một lát, người liền xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng. Đám người Diệp Bạch nhìn nhau, cũng rất nhanh biến mất trong núi sâu, không thấy bóng dáng.
Diệp gia, nội viện.
Sâu trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động.
- Cái gì, Ô Linh Tông?
Tứ đại thủ hộ trưởng lão trong nháy mắt nhìn năm người dưới đài la lên.
Trước bốn người là Diệp Khổ, Diệp Bạch, Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi và Diệp Thậm Đổng. Tên hắc y trưởng lão kia đứng dậy, hai mắt phát sáng thì thào tự nói:
- Ta chỉ biết chuyện lần này sẽ không đơn giản, nhưng nếu liên quan đến Ô Linh Tông thì khó thật.
Qua một hồi lâu, một thanh âm trầm thấp truyền đến:
- Lập tức truyền lệnh xuống, triệu tập hội nghị trưởng lão bốn tông, mặc kệ là bế quan hay ra ngoài thì cũng đều phải xuất hiện hết. Diệp Khổ, Diệp Bạch, Diệp Thiếu, ba người các ngươi phân biệt đến ba nhà khác truyền lệnh. Đã nhiều năm chưa tiến hành gặp gỡ bốn tông, hiện tại vì nguy hiểm, không thể không lần nữa liên hợp lại một chỗ!
Diệp Khổ, Diệp Bạch, Diệp Thiếu đáp:
- Vâng.
- Đi đi!
Bạch phát trưởng lão ngồi ở sau cùng, vô lực mở mắt ra nói, có vẻ uể oải.
Đám người Diệp Bạch cung kính thi lễ, rất nhanh lui xuống rồi biến mất trong Thiên Huyễn Vạn Tâm Động không thấy bóng dáng, sau đó phân biệt ra khỏi Diệp gia, hướng ba nhà khác chạy như bay.
Ban đêm, cả Hỏa Vân Thành đều không ngủ, cao tầng bốn đại gia tộc đều đi đến nhà Tư Đồ của Diệp gia, vứt bỏ mọi hiềm khích ngồi cùng nhau.
Bởi vì bọn họ biết hiện tại không phải lúc đều mâu thuẫn, một chút không cẩn thận sẽ khiến bốn đại gia tộc bị diệt, bọn họ không thể không tạm thời liên hợp đối phó với đại nạn trước mắt.