Ánh mắt của một trưởng lão nhìn từng người Diệp Bạch, Diệp Khổ cho tới Đạm Thai Tử Nguyệt. bọn họ nhìn bốn đại đệ tử này một lúc rồi mới từ từ thở ra một hơi:
- Được, nếu mọi người đã đồng tâm như vậy thì ta cũng sẽ nói cho các ngươi biết!
Ở dưới đài, tám người đều đồng loạt chấn động. Ngoại trừ Đạm Thai Tử Nguyệt và Diệp Khổ thì sáu người khác không hiểu tại sao lại có nhiệm vụ lần này. Tất cả mọi người đều lo lắng nhìn các trưởng lão phía trên, suy đoán đại sự mà bọn họ sắp nói.
- Vạn thiên thế gia đệ nhất tông môn, những lời này chắc mọi người đã nghe đến.
Thật không ngờ điều đầu tiên mà Tâm Huyễn trưởng lão nói lại là điều này. Mọi người sau khi nghe qua thì cảm thấy kỳ quái không thôi, tất cả đều kỳ quái nhìn Tâm Huyễn trưởng lão, không biết lão có ý gì.
Tuy nhiên, Tâm Huyễn trưởng lão cũng không để ý xem bọn họ có ý gì, lão chỉ đắm chìm trong thế giới của mình mà nói:
- Tông môn, tông môn hai từ này chịu quá nhiều mộng tưởng, chiến đấu huyết thanh, còn có những lắng đọng lịch sử. Mỗi trận chiên của bọn họ đều để lại xương cốt trắng xóa phía sau. Không có cường quyền, không có xương cốt thì cũng không có tông môn.
Ánh mắt Tâm Huyễn trưởng lão lại trở nên mê say rồi nói tiếp:
- Muốn thành lập một tông môn thì ngoại trừ có công pháp truyền thừa thì còn phải có thực lực mạnh mẽ để bảo vệ mình, nhưng quan trọng nhất vẫn là truyền thừa, truyền thừa Huyết dịch.
Lão nhìn về phía tám người kia rồi nói tiếp:
- Các ngươi có biết, để thành lập một tông môn thì phải qua khảo nghiệm lớn thế nào không? Các ngươi có biết để hình thành một tông môn thì cần phải có cố gắng của các đệ tử bao nhiêu năm không? Các ngươi có biết để thành lập một đại tông môn cần có bao nhiêu người cần tổn hao biết bao nhiêu nhân mạng không?
Tám người lắc đầu, sau đó Tâm Huyễn trưởng lão nói:
- Các ngươi không biết, để một đại tông môn được tạo dựng lên thì phải rất mạnh, cần phải có một thực lực rất mạnh. Không tính những tông môn lớn sau này suy sụp thì những đại tông môn trải qua nghìn năm mưa gió ngày càng lớn mạnh sẽ trở thành siêu cấp tông môn! Mà muốn cho nghìn năm không bị gió mưa làm xoay chuyển thì phải có những nhân tài lớp lớp xuất hiện, bảo trì sự cường thịnh, làm cho khí thế của tông môn trở nên huy hoàng.
- Đối với từng tông môn mà nói, truyền thừa chính là chuyện mà bọn họ tối kị. Những tông môn mà không có truyền thừa thì đều bị hủy hoại bởi vì không có một tảng đá vững chắc.
Mà có được truyền thừa bảo trì hương khói thì tông môn như vậy mới có thể dần dần lớn mạnh lên được, có thể có uy danh, phát quang dương đại. Những người phía trước ngã xuống, những người phía sau lại tiến lên, cuối cùng đúng trong hàng ngũ của đại tông môn, được hàng nghìn người cúng bái. Trong các tông môn hận nhất là những truyền thừa mang bụng dạ xấu xa, theo địch phản bội, những người như vậy thì không thể khoan dung.
Diệp Khuyết! La Long Hạc! Đạm Thai Phong nghe được câu nói đó thì không hiểu gì tuy nhiên Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Bạch khi nghe thấy thì tuy hiểu nhưng không hiểu, bọn họ dành phải chờ cho vị Tâm Huyễn trưởng lão kia nói tiếp.
Tâm Huyễn trưởng lão tiếp tục nói:
- Truyền thừa trải qua trăm năm, nghìn năm biết bao mưa gió, mà một tông môn cường đại huy hoàng thì phải dựa vào người kế tục bọn họ. Một tông môn muốn cường đại thì không thể không có người thừa kế tông môn đó. Hiện tại thì thực lực chúng ta không được tốt lắm, nhưng những đệ tử mà chúng ta tài bồi thì có khả năng nhất phi trùng thiên rất lớn, cho nên các tông môn thi nhau tranh đoạt. Phạm vi, thế lực địa bàn dân cư càng nhiều thì càng có nhiều người, càng có khả năng bồi dưỡng được các đệ tử tinh anh hơn. Những đệ tử tinh anh này chính là truyền thừa của tông môn.
- Cho nên ở La Lâm quốc của chúng ta những linh tông có đệ tử đều có những địch nhân là những Ô linh tông. Những Ô linh tông kia bắt buộc phải giết cho thống khoái một tông môn để tìm kiếm truyền thừa. Cho nên chúng ta ở La Lâm quốc bất luận là thế gia gì đều sẽ bị bọn họ hủy hoại, đều sẽ trở thành xương trắng, khi đó Ô Linh tông mới có thể tiếp tục phát triển mãi mãi.
Nghe tới đây tám người đều hiểu được, cho dù thế nào thì Ô Linh tông cũng muốn đối phó với bốn tông chúng ta, chẳng lẽ… Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Quả nhiên, Tâm Huyễn trưởng lão lại tiếp tục nói:
- Tông môn có quy của này thì nhưng thế gia chúng ta thì không có, thậm chí chúng ta còn hận cả những quy củ này. Mỗi khi thế gia chúng ta xuất hiện những đệ tử tinh anh, nhân vật thiên tài nào thì sẽ bị những tông môn kia vây đánh. Tuy nhiên như vậy chúng ta cũng không thể không chống đỡ, cho dù chết cũng không thể để những tông môn này tùy ý chọn những đệ tử tinh anh do mình bồi dưỡng ra, nếu như vậy thì các thế gia sẽ vĩnh viễn không thể phát triển nổi. Mà tông môn cũng sợ chúng ta lớn mạnh cho nên nhanh chóng giết sạch những thế gia chúng ta, trừ bỏ không còn một ai.
Ánh mắt của Tâm huyễn trưởng lão trở nên dữ tợn, lão lạnh lùng nói:
- Các ngươi nếu như nhìn thấy những đệ tử tinh anh do mình tân khổ bồi dưỡng kết quả bị bọn họ lấy đi không bao giờ trở về thì các ngươi sẽ biết được cảm giác thế nào gọi là hút máu người, mà bình thường những thế gia bị hút máu như vậy hàng năm còn phải nộp tài phú lên các tông môn, gọi là kinh phí để bọn họ khuếch trương và luyện đệ tử. Các ngươi bây giờ đã hiểu vì sao ta có cảm giác đó chưa?
Diệp Bạch bọn họ ngây dại, bọn họ thế nào cũng không ngờ được lại có chuyện này. Tuy lần này tông môn phải đối mặt với những người mạnh nhất, quái vật cường đại nhất nhưng bọn họ không thể quỳ gối, khuất nhục để đổi lấy sự sinh tồn. Những thế gia này không thể có trung giai, cao giai huyền sư hóa ra bởi vì những thiên tài có thể trở thành trung giai, cao giai huyền sư đều bị các tông môn toàn bộ lôi kéo trở thành công cục chiến đấu cho bọn họ. nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ vài năm nhóm người bọn họ sẽ quay về đây để kiếm tài năng trẻ, những người được xưng là đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm, bọn họ chỉ cần được Ô Linh tông nhìn trúng thì sẽ được tuyển đi, luyện thành máy móc giết người để bọn họ chinh chiến, vì bọn họ phải đi mở rộng địa bàn cho Ô Linh tông nên chưa chắc sau này còn được thấy người nhà nữa không.
Diệp Bạch không kìm được hỏi:
- Chẳng lẽ tông môn nào cũng như vậy sao?
Hồng Diệp trưởng lão lắc đầu thở dài rồi liếc nhìn bọn hắn rồi nói:
- Xem ra những tiểu địa phương này thật là bi ai, bởi vì La Lâm quốc chỉ có một lục tông không thuần tông và tông chủ Ô Linh tông chính là hoàng đế ở đó cho nên chúng ta không thể phản kháng. Tuy nhiên ở bên ngoài có những tông môn lớn hơn, hơn mười tông môn có phạm vi thế lực phức tạp. Ngày mai sẽ có một tông phái không còn, hơn nữa cũng không phải là những tông môn giống như Ô Linh tông, có thể lựa chọn mình tiến vào môn phái nào hay không tiến vào môn phái nào, không ai có thể bức ngươi.
- Tông môn cũng có chính có tà, những đại tông môn bị người khác chèn ép mà hoa mắt. Ở đâu có thể có chuyện này, đây chỉ là những tiểu tông môn, dùng cường quyển thủ đoạn máu tanh mà bắt truyền thừa thừ nhận phạm vi thế lực của mình. Cho nên các tông môn tà ác thường hay bánh trướng lãnh thổ, mà các đại tông môn cao cao tại thượng không cần bành trướng cũng có vạn người hướng tới, không chỉ vậy còn tranh nhau gia nhập. Mà việc lựa chọn đệ tử ở đó cũng vô cùng nghiêm khắc. Nếu như các ngươi có thể được một tông môn như vậy chọn trúng thì chúng ta còn có thể phản kháng. Thế gia nào có đệ tử tiến vào đại tông môn thì cả thế gia đó đều được thơm lây, địa vị bay lên, không giống như những thế gia khác.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, khẽ "a" lên một tiếng, tỏ vẻ hiểu ra.
Hồng Diệp trưởng lão tiếp tục nói:
- Cho nên, chúng ta muốn phản kháng thì phải dùng sức mạnh quyền áp của người tiến vào trong tông môn. Mười năm trước đây chúng ta đã bắt đầu tiếp xúc với một ít tông môn, muốn đem một số đệ tử tới tông môn bồi dưỡng. Chuyện này vô cùng bí mật, và hai năm trước chúng ta đã nhận được một thanh mật thư và một Phong lễ đan.Tuy nhiên lúc ấy bất ngờ là chúng ta đã làm mất, sau đó ta đã phái đệ tử là Diệp Khuyết đi điều tra chuyện này, nếu như bị Ô Linh tông lấy được thì toàn bộ tông môn sẽ bị hủy diệt, cái gì cũng công còn. Một khi bọn họ biết được thì bọn họ sẽ cho rằng chúng ta cấu kết với ngoại tông, khi đó sẽ vi phạm quy tắc truyền thừa mà trừng phạt, ngày bị Ô Linh tông hủy diệt sẽ không còn xa nữa.
- Cho nên…
Hồng Diệp trưởng lão nhìn mọi người dưới đạt một lần nữa:
- Nếu như Phong lễ đan cùng với bức thư rơi vào trong tay của Thiên báo cốc chúng ta còn có thể lấy trở về, tuy nhiên nếu Thiên Báo cốc chính là Ô Linh tông thì Ô Linh tông chắc rằng bây giờ đã lấy đi, bốn tông chúng ta chắc chắn chạy trời không khỏi nắng.
Trong nháy mắt bọn Diệp Bạch trở nên kinh ngạc đến ngây ngời, bọn họ hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Mà Diệp Khuyết vốn được phái đi làm nhiệm vụ kia cũng không được biết hoàn toàn câu chuyện. Hóa ra đằng sau việc truy tìm mật thư cùng với Phong lễ đan lai có nhiều chuyện trọng yếu như vậy, thật là không ngờ.
Mà hiện tại, đám người Diệp Bạch cũng đã hiểu rõ tại sao Ô Linh tông một khi tìm thấy phong thư đó thì đầu hàng cũng chỉ có cái chết. Bởi vì những thế gia này ở La Lâm quốc không còn uy tín nữa. Những thế gia này cùng với ngoại tông thông đồng với nhau thì bọn họ sẽ tuyệt đối không cho phép tồn tại.
-Cho nên bọn họ không thể có con đường nào khác.
- Hiện tại, Diệp Bạch ngươi đã biết rồi đó, ngươi còn dám nói là ngươi có biện pháp giúp chúng ta thoát khỏi kiếp nạn này không?
Hồng Diệp trưởng lão ngưng trọng nhìn hắn mà nói.
Mà những người khác cũng hoàn toàn không tin Diệp Bạch sẽ có cách nào khác, mà Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ cũng nhìn Diệp Bạch xem hắn sẽ trả lời thế nào.
Những người này kể cả Tâm Huyễn trưởng lão, Thập tuệ trưởng lão cũng hướng về phía gia chủ Diệp gia Diệp Thiên mà hỏi.
Những nhân vật này bình thường chỉ cần dậm chân một cái là Hỏa Vân thành sẽ rung động, nhưng lúc này bọn họ toàn bộ đều nhìn về phía Diệp Bạch xem hắn có biện pháp nào để cứu vận mệnh bốn nhà hay không.
Tuy bọn họ không tin nhưng bọn họ vẫn chờ mong.
Giờ phút này, trong trường đều chờ mong người trẻ tuổi này.
Diệp Bạch vẫn luôn cúi đầu, giống như là nhíu mày suy tư, trong không gian yên tĩnh này, tựa hồ như ngay cả tiếng châm rơi cũng có thể phát hiện ra. Ngay cả tiếng động do trái tim gây nên cũng được người khác nghe thấy
Đột nhiên, khóe miệng của Diệp Bạch hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, Diệp Bạch hướng về phía các vị gia chủ, trưởng lão mà nhẹ nhàng nói:
- Ta có biện pháp.