Vô Tận Kiếm Trang

Chương 327: Bế quan sâu

Trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc có rất nhiều sơn động. Có một số là do mọi người khai thác tạo thành, có số lại do hung thú mạnh mẽ đào lên sau bỏ đi, hoặc là do bị người đánh chết để lại hang ổ. Thậm chí còn có rất nhiều hang đá hoàn chỉnh có thể thấy được khắp nơi nên tìm một cái cũng không phải là khó.

Trong hơn ngàn vạn đệ tử nội tông, ngoại tông của Tử Cảnh Cốc, đại bộ phận đều có thời gian ở trong đó, thậm chí mấy năm không ra ngoài. Bế quan, tu luyện, săn thú, hái linh thảo......có ai không có một chỗ ở?

Thường thì sau khi vào cốc, việc đầu tiên bọn họ cần làm là tìm kiếm một chỗ ở ổn định, sau đó mới đi thám hiểm, săn thú, hái linh thảo xung quanh đó. Nếu phải phải vùng thì lại tìm một chỗ ở mới.

Nên dù là người trước khai phá, hay do dã thú đào ra rồi bị người chiếm đoạt đều rất dễ tìm . Đệ tử của Tử Cảnh Cốc khi tiến vào Băng Vụ Đại Hạp Cốc không đến nỗi ngay cả chỗ ở cũng không có. Thậm chí có nhiều chỗ còn hết sức sạch sẻ, được người trước sửa sang lại qua, có cả bàn đá ghế đá. Tuy nhiên thì Diệp Bạch không có may mắn như vậy, chỉ tìm được một hang trống bỏ hoang đã lâu. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.com

Ngoài ra nghe nói trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc nếu may mắn hơn còn có thể gặp được các hang đá bí mật mà cổ nhân lưu lại, được họ gọi là các bí cảnh. Mỗi một bí cảnh được phát hiện sẽ gây ra một trận chấn động lớn, đem lại cho người đệ tử đó rất nhiều lợi ích.

Tử Cảnh Cốc có rất nhiều đệ tử, tính theo một trăm năm trước thì gọi là tiền nhân, tính theo một ngàn năm trước thì gọi là cổ nhân. Đệ tử nội tông, ngoại tông của Tử Cảnh Cốc muốn vào bên trong này để thí luyện, lấy kinh nghiệm. Các tiền bối, trưởng lão trước kia cũng thế. Tuy nhiên chỗ bọn họ ở đều tương đối thâm sâu, đệ tử bình thường không thể thể đi tới được.

Khi các tiền bối, cao nhân này tu luyện, bế quan ít nhất cũng phải mấy năm, mười mấy năm, thậm chí mấy chục năm không ra cũng . Hoặc khi họ gần hết tuổi thọ thì tọa hóa, chôn xương luôn ở trong đó. Lịch sử Tử Cảnh Cốc đã truyền lại rất nhiều bí cảnh là chỗ tọa hóa của những cường giả uy danh hiển hách.

Cũng có một số người thì gặp nạn ở bên trong, không có cách nào đi ra ngoài, rồi có ít người thì tu luyện tới tẩu hỏa nhập ma, trở thành phế nhân chết ở trong cốc. Lại có ít người bế quan để trùng kích cảnh giới, không thành công thì thành nhân. Kết thất bại, táng thân trong thâm cốc.

Những cường giả này, trên người ai cũng có các loại huyền binh, bảo khí, còn thêm các loại pháp quyết, đan dược trân quý.... Có thứ thì theo thời gian biến thành phế vật như bình thuốc, bí dược, linh thảo…Nhưng cũng có những thứ thì trong thời gian ngắn không hề hư hao, thậm chí cả trăm năm, ngàn năm vẫn như mới như huyền binh, bảo khí, pháp quyết......

Tuy nhiên nếu ai đó biết là phải chết thì thường sẽ bế quan để tọa hóa, bày ra các loại cấm chế để người khác không vào được. Nhưng theo thời gian chuyển dời, một số cấm chế dần dần mất đi hiệu lực. Hơn nữa dưới cơ duyên xảo hợp, luôn có người có thể đi vào. Những trân bảo, huyền binh, đan dược, bí kíp bên trong đã thành của riêng rồi cho những ai tìm thấy.

Nên những đệ tử đời sau mà may mắn đi lạc vào những bí cảnh của cổ nhân, có được những bảo vật để lại thì thực lực tăng lên rất nhiều.

Tất nhiên loại may mắn này cũng không phải cầu mà được. Mặc dù mỗi đời đều có tiền nhân tọa hóa, nhưng bọn họ đâu dễ để cho đệ tử bình thường tìm thấy. Hầu hết đều là những vùng hết sức khó khăn, có chỗ chim bay cũng không lọt, có chỗ độc chướng khắp nơi cần công pháp cực cao mới có thể đi vào. Vì thế cũng chỉ có số ít đệ tử thực lực cường đại mới có thể phát hiện.

Một số những nơi lộ liễu thì sớm đã bị phát hiện dọn dẹp sạch sẽ. Hằng năm trong Băng vụ trong đại hạp cốc đều có có mấy ngàn, đệ tử lục lọi, những nơi như vậy sao còn sót lại cho đời sau. Chỉ những bí cảnh ở vào nơi vô cùng bí mật, ít người qua lại thì mới có thể bảo lưu.

Nhưng không có nghĩa phát hiện là có được lợi ích cực lớn. Thậm chí có một số đệ tử ôm ấp ảo tưởng "Phát tài chỉ trong một đêm", suốt ngày chỉ đi tìm bí cảnh. Nhưng phần lớn đều không thu hoạch được gì. Thậm chí có thể bởi vì đi lại lung tung mà gặp phải hung thú cường hãn hoặc các vùng đất hiểm mà chết.

Hơn nữa nếu là bí cảnh có giá trị thì chủ nhân của nó đều có thực lực mạnh mẽ. Họ đều đặt bí cảnh ở những chỗ vô cùng nguy hiểm trùng trùng......

Phạm vi của Tử Cảnh Cốc tuy nói chỉ là ba vạn dặm nhưng thực ra đã có cường giả kinh tài tuyệt diễm sớm băng qua nó để tiến vào thâm sâu, chỉ là người bình thường không vào tới được.

Thậm chí theo như truyền thuyết, trong Tử Cảnh Cốc có cường giả cực mạnh còn vượt qua Băng Vụ Đại Hạp Cốc bốn vạn dặm...... Năm vạn dặm...... Sâu hơn. Nhưng không thấy họ trở ra ngoài. Hơn phân nửa là đã gặp nạn ngay cả hài cốt cũng không tìm trở về được vì chẳng những người bình thường không tiến vào được mà cả các tông chủ đời sau của Tử Cảnh Cốc cũng không có thực lực đó.

Những nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, mấy trăm năm mới sinh ra một người! Trong truyền thuyết của Tử Cảnh Cốc còn có một cường giả siêu cường

từng xông qua Băng Vụ Đại Hạp Cốc đến tám vạn dặm, đến gần điểm cuối! Tuy nhiên, không có bao nhiêu người tin điều này, ở Tử Cảnh Cốc cũng chỉ là truyền thuyết. Sâu tám vạn dặm, đó có phải nơi con người có thể đi vào sao? Chỉn cần sâu ba vạn dặm thì đã đầy rẫy hung thú cấp bốn, thậm chí cấp năm. Ở nơi tám vạn dặm sâu, chỉ sợ ngay cả hung thú cấp sáu, cấp bảy cũng có thể thấy được...... Không có thực lực ngang trời, đi vào chẳng khác nào muốn chết.

Vì thế bí cảnh mà cường giả lưu lại, phần nhiều ở các vùng tương đối sâu trong cốc. Nếu không không phải như vậy thì bí cảnh khai quật được cũng không hiếm hoi như vậy. Từ trước đến giờ trong Tử Cảnh Cốc, bí cảnh được khai quật nhiều nhất là ở phạm vi sâu trong hai vạn dặm đến ba vạn dặm, số ít là ở ba vạn dặm. Còn đến phạm vi bốn vạn dặm thì chỉ có mấy người cường giả đỉnh cấp cường giả mới dám vào đi thăm dò.

Về phần phạm vi trước hai vạn dặm thì số lượng ít ỏi có thể đếm được, gần như không có. Tuy nhiên mọi việc đều có ngoại lệ, cũng có một cường giả, không biết bởi vì nguyên nhân gì mà tọa hóa bên ngoài cốc. Ba trăm năm trước, trong Tử Cảnh Cốc có một vị họ đệ tử Cơ đã phát hiện một bí cảnh của tiền nhân ở một chỗ bên ngoài cốc một vạn hai nghìn dặm. Vị đệ tử đó lấy được một thanh Hỏa văn kiếm cấp ba đỉnh cấp cùng với một bộ Binh tập vạn kiếm sách , trở thành cường giả một đời!

Vì thế trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc cũng không cần buồn phiền, khắp nơi đều có vụ thất, sơn động tiền nhân để lại. Chọn bừa một chỗ, Diệp Bạch cũng không nghĩ mình sẽ may mắn phát hiện một bí cảnh.

Sau khi tìm được sơn động, Diệp Bạch dừng lại không nghĩ tới chuyện hái linh thảo thu hoạch điểm cống hiến nữa. Lần vào cốc này của hắn là có một mục đích lớn hơn. Đó là hoàn thiện mấy công pháp của mình, đồng thời nhanh chóng đột phá cảnh giới, tiến vào đến cảnh giới cao cấp huyền sĩ.

Nếu được như vậy, một tháng sau khi rời khỏi đây hắn cũng có thể yên tâm. Nếu giao thủ cùng Phương Long Xà, thậm chí là Bình công tử Hàn Vô Cữu cũng đủ thực lực chống đỡ.

Hơn nữa lúc này hắn cũng không định đi tìm mấy người họ Diệp. Lần này hắn muốn dốc lòng tu luyện bế quan một thời gian ngắn, không thích hợp có người ở bên. Đồng thời mấy người Diệp Khổ, Diệp Thiếu, Diệp Bồng Lai, Diệp Thiên đi cùng với nhau sẽ không có chuyện gì. Có mình ở bên hay không không quan trọng, nên cứ an tâm ở đây tu luyện.

Nghĩ tới đây, Diệp Bạch không do dự nữa. Ở ngoài thạch động, hắn bố trí mấy cấm chế đơn giản sau đó bắt đầu đi vào trạng thái bế quan sâu.

Nơi này đã cách lối vào năm trăm dặm sâu, không người nào quấy rầy, đồng thời cũng không có quá nhiều quá hung thú lợi hại quấy nhiễu, là một nơi thích hợp nhất để bế quan.

Từ hôm đó, Diệp Bạch chỉ ở trong sơn động. Ban ngày tu luyện Phần Hương cổ cầm, Thiên Tẩu Tứ Tượng Bộ, buổi tối tu luyện Ngũ Thiềm Ngũ Châu Kính, Bạch Thủ Thái Huyền Kinh. Khát uống nước suối, đói bụng thì ăn mấy quả dại lót dạ. Thoáng một cái đã hơn mười ngày thời gian trôi qua.

Hơn mười ngày sau, ở một nơi sâu trong Băng Vụ Đại Hạp Cốc năm trăm dặm, từ một bui cỏ rậm rạp dưới rừng tùng đã có từ xa xưa chợt nghe một tiếng "Xoạt".

Một bóng người vừa nhấc chân trái. Sau một khắc bả vai hắn khẽ động, cả người đã biến mất nhanh như chớp không thấy. Lát sau, chỉ thoáng thấy không không khí bốn phía dao động, bóng người kia đã xuất hiện ở chừng hơn mười trượng.

Cả quá trình di chuyển hết sức mềm mại, nhẹ nhàng như gió thoảng không có một chút dấu vết. Quỷ dị tới cực điểm, đồng thời cũng cường đại đến cực điểm.

Bóng người kia cuối cùng cũng khẽ cười. Hắn lại nhấc chân, thân hình lại phiêu hốt biến mất.

Sau khi chậm rãi hiện ra, hắn dừng lại lau trán, thì thào:"Nửa tháng, Thiên nhật tứ tượng bộ tầng thứ nhất, Thanh long bộ pháp cuối cùng đã đại thành. Quả nhiên huyền diệu khó dò, uy lực vô cùng, so với Phù du kiếm bộ mạnh hơn rất nhiều. Có nó thực lực của tăng thêm gấp đôi. Có lẽ nên luyện Bạch Hổ bộ pháp rồi."

Nói xong câu đó thân hình hắn lại biến mất rồi hiện lên chỗ cửa vào một sơn động.

Sơn động này ăn liền với nhau nối thông một cả núi. Ở dưới sườn núi có một chiếc hồ màu lam ánh nước lấp lánh. Bên hồ có một thạch đài, trên đó đặt một chiếc cổ cầm màu đen, dài chừng bảy thước, bề rộng chừng bốn thước, lúc này hiện ra một bóng người.

Bóng người này bước tới, ngồi xuống rồi khẽ phất tay lên cây đàn. "Đinh đinh đông đông". Thanh âm trong trẻo vang lên như ngọc rơi, suối chảy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất