Đồng thời hắn cũng xác định nghi vấn của mình là thật, Cốc Tâm Lan là thân tỷ muội với Cốc Tâm Hoa. Vô Sương Quốc nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thế gia nhà họ Cốc có thể sinh ra tỷ muội xuất chúng như vậy thì ngoại trừ Thượng Canh Cốc gia cũng không còn ai khác.
Thượng Canh Cốc gia so với Lý gia của Lý Khinh Thiền còn cao hơn một bậc, chỉ có gia tộc của mấy đệ tử tinh anh nội tông mới có thể so sánh.
Tuy nhiên biết thân phận của Cốc Tâm Lan như vậy nhưng Diệp Bạch vẫn hết sức bình thản, cũng không tỏ vẻ nịnh bợ lấy lòng hay ra vẻ thanh cao xa cách.
Đối với Diệp Bạch mà nói, bất kể là thân phận của Cốc Tâm Lan cao quý hay nghèo khó, dung mạo mỹ lệ hay bình thường, có thể làm hắn kết giao chính là sự tinh khiết thuần nhất trong tâm hồn nàng. Còn nếu như Cốc Tâm Lan chỉ là một thiếu nữ kiêu ngạo được nuông chiều từ bé thì Diệp Bạch căn bản không thèm đếm xỉa tới.
2500 điểm cống hiến mặc dù không ít nhưng hiện tại với Diệp Bạch cũng không phải là con số trên trời, hơn một tháng vừa rồi của hắn tại Băng Vụ Đại Hạp Cốc , thu hoạch của hắn cũng nhiều hơn con số đó một chữ số 0.
Bên phía Lam Hải Nhược cuối cùng đã có kẻ không nhịn được nhảy ra khiêu chiến.
Đầu tiên là một tên thanh niên mặc áo đỏ, trên gò má có một vết sẹo dài vắt ngang qua, hiển nhiên là vết thương do lợi khí gây ra. Gã vừa nhảy ra thì đã dùng một thanh loan đao màu bạc chém thẳng vào Lam Hải Nhược, kình phong vù vù khiến mấy người xung quanh đó phải thối lui.
Gã thanh niên mặc đồ đỏ này có thực lực huyền sĩ trung cấp đỉnh phong, thực lực coi như không tệ trong ngoại tông, gã xuất thủ là mở màn cho cuộc tuyển chọn lần này.
Người bên phía Quách Thiên Thiên và Phó Băng Vũ thấy vậy cũng bắt đầu xuất thủ, nhất thời ở giữa quảng trường náo nhiệt hẳn lên trừ chỗ của Tiết Thần Tinh. Diệp Bạch chăm chú theo dõi cục diện, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn được thấy rõ ràng đệ tử nội tông xuất thủ, cũng là một lần đúc rút kinh nghiệm hiếm có.
Tuy nhiên chênh lệch giữa đệ tử nội tông và ngoại tông là quá lớn, cơ hồ không thể tìm ra chỗ đặc sắc, cơ bản đều là thiên về một bên, miễn cưỡng có thể chống đỡ được một, hai chiêu coi như không tệ. Còn phần lớn đều bị đối phương dùng huyền khí trực tiếp hất ra khỏi vòng tròn, mất đi tư cách tham dự, mặt mũi xám xịt rời khỏi đám đông.
Mấy kẻ trước đây còn giữ vẻ mặt khinh thường thì giờ đều cẩn thận suy xét.
Có một số tự biết thực lực không đủ thì không dám tiến lên mà đứng lại đánh giá phương thức chiến đấu, huyền kỹ của ba nàng để từ đó rút kinh nghiệm xuất thủ.
Tuy nhiên chỉ nhìn một, hai lần mà rút ra ngay được bí quyết thì cũng không xứng để bước ra chấp nhận sự khiêu chiến nữa. Thực tế tàn khốc đang bày ra trước các đệ tử ngoại tông, hơn mười lần chiến đấu đã trôi qua nhưng chưa hề có kẻ thông qua được chọn lựa. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Thấy tình hình như vậy, Cốc Tâm Hoa khẽ chau mày, vốn tưởng rằng sẽ có quá nhiều người thông qua nên khó lựa chọn, bây giờ ngay cả kẻ chịu được một chiêu cũng không có, dạng đệ tự này mà đem đi ra ngoài chẳng phải là mất hết mặt mũi tông môn.
Diệp Bạch bình tĩnh nhìn Trầm Họa Yên, Quan Đạp Tuyết, Trường Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết vẫn đang đứng yên lặng, hắn biết cao thủ chân chính còn đều chưa ra tay, lo lắng của Cốc Tâm Hoa e là quá vội vàng rồi.
Dĩ nhiên hắn không có nghĩa vụ đi nhắc nhở Cốc Tâm Hoa, còn Cốc Tâm Hoa dù đang nhíu mày cũng không thúc dục mấy người cao thủ đang đứng, đúng lúc đó thì cuối cùng đã có người bắt đầu khiêu chiến Tiết Thần Tinh.
Người có thể dũng cảm khiêu chiến Tiết Thần Tinh có thực lực mạnh nhất trong cả bốn rõ ràng không phải là một nhân vật đơn giản, vừa ra tay đã khiến tất cả ồ lên, không ít kẻ lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Cả Cốc Tâm Hoa, Diệp Bạch, Trường Tôn Kiếm Bạch, Tiêu Huyết, Trầm Họa Yên, Quan Đạp Tuyết cũng đều nhìn cả qua đó, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng.
Tiết Thần Tinh vẫn đứng thản nhiên ở đó, người vây xung quanh gã là nhiều nhất nhưng lại không ai dám xuất thủ, mắt thấy hai bên mình đều chiến đấu náo nhiệt mà bản thân mình muốn động tay động chân cũng đành chịu chết.
Điều này không khỏi làm gã hơi uể oải, chẳng lẽ đệ tử ngoại tông không một ai có chút khí khái nam tử sao, một mình hắn là lão đại đứng đây lại không đánh, cứ nhè vào chỗ nữ tử để ra tay, hơn nữa kết quả đều thất bại, quả thực quá kỳ cục.
Tiết Thần Tinh có một cảm giác bực bội sắt rèn không thành thép, không thể thay mặt mấy thiếu nữ giáo huấn đám người này một trận. Đáng tiếc gã cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi, đừng nói mấy nữ có cảm kích hay không, cho dù là có cũng không dám vọng động đến Cốc Tâm Hoa đang nhìn chăm chăm chỗ kia. Nếu chọc giận nàng hậu quả ra sao gã rõ hơn ai hết. Với thực lực của đệ tử hạch tâm nội tông, muốn đánh một lúc mười kẻ được gọi là tinh anh nội tông như gã cũng là điều dễ dàng.
So sánh hiện giờ thì những đệ tử ngoại tông trong mắt gã không khác một con kiến thì hắn cũng hiểu rõ, trong mắt nàng chỉ e những kẻ gọi là tinh anh nội tông cũng vậy mà thôi.
Cuối cùng cũng đã có kẻ dũng cảm có gan đứng ra khiêu chiến với gã, xem ra thực lực cũng không tệ lắm, cũng coi như có khả năng khai trương, giúp gã giãn gân giã cốt. Nếu không cứ đứng một bên nhìn người ta đánh nhau tưng bừng thì có khả năng buồn bực mà chết mất.
Bởi vậy, gã nhìn thấy kẻ kia xuất thủ thì chẳng những không phiền hà mà vẻ mặt còn hết sức hưng phấn, dường như còn muốn chủ động nghênh đón, chỉ thiếu xưng huynh gọi đệ.
Tuy cao hứng trong lòng nhưng Tiết Thần Tinh xuất thủ vẫn rất thận trọng, không hề có chút coi thương. Nếu bản thân mình có thực lực cao nhất mà lại để cho người ta dễ dàng đỡ được ba chiêu thì chẳng phải không bằng cả ba thiếu nữ kia, việc này truyền ra nội tông coi như gã bị mất hết mặt mũi, còn không bị người khác cười cho rụng răng.
Vì thế gã vừa ra tay đã sử ngay tuyệt chiêu của bản thân, thức thứ nhất của Điểm Tinh Kiếm Pháp, Song Vân Sáp Tinh.